Trước khi bước ra khỏi cửa nữ nhân thân bạch y liếc mắt về gian lầu phía trên. Từ lúc vào đây, nàng luôn cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo mình. Người này chắc hẳn là cao thủ, võ công của Lan Nhi và Tình Nhi trên giang hồ so ra thì rất ít đối thủ có thể địch lại. Thế mà họ lại không nhận biết được người kia. Không biết hắn là địch hay bạn. Trên gian lầu trên có ba nam nhân, tuy nhiên chỉ có hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện.
“Vương huynh, những lời bàn tán này huynh đã nghe hết rồi nha, cái này không thể bảo là đệ đùa huynh. Bây giờ trong kinh thành đề tài được bàn tán sôi nổi nhất là chuyện của huynh và cô công chúa sắp được sắc phong đó.” Nam nhân mặc lục bào nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
“Đó chưa hẳn là sự thật, nhiều lúc không quá tin tưởng vào tin đồn.” Nam nhân mặc hắc bào lạnh nhạt đáp.
“Tin đồn cũng phải có nguyên nhân a.” Nam nhân lục bào nói. “Mà người trong miệng của mọi người là huynh đó, sao huynh không có tý biểu cảm nào vậy.”
Thấy nam nhân hắc bào từ chối cho ý kiến, hắn quay sang nam nhân đang ngồi trên xà lâu nhàn nhã đọc sách , mặt hắn ai oán.
“Tử thần y, ngươi là thần y?”
“Huyết vương tự biết cần gì hỏi ta.” Tử thần y mắt không rời cuốn sách nói. Phải biết là khó khăn lắm hắn mới lấy được cuốn sách nói về trùng độc ở trong tay sư phụ. Để có được nó hắn phải cho sư phụ hết tất cả các dược vật quý của hắn. Hắn đúng là quá ngốc khi không học về mấy cái sinh vật ngọ ngậy trong cơ thể con người sớm hơn mới phải.
“Ngươi là thần y sao ngươi không chữa được cái bệnh nan y lâu năm cho vương huynh của ta vậy?” Huyết vương Phong Thiên Hạo Nhiên liếc mắt về phía vương huynh của mình nói.
“Độc vương còn có bệnh gì sao, ta bắt mạch cho ngài ấy rồi, vẫn bình thường mà.” Tử thần y rời mắt khỏi cuốn sách nhíu mày nói.
“Bệnh mặt lạnh, huynh đệ sau gần một năm mới gặp mà vương huynh cấp cho ta một cái bộ mặt như ta thiếu bạc huynh ý không bằng ý.” Hạo Nhiên nói.
“Vậy Huyết vương mong Độc vương cho ngài cái bộ mặt như hồng nhan tri kỉ của ngài, niềm nở chào đón ngài sao?”
Tử thần y nói Hạo Nhiên vừa tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười niềm nở của Minh Nhật thì thoáng giật mình nổi da gà. Thôi như thế này tốt hơn nhiều. Nhìn về phiá Minh Nhật thấy hắn đang nhìn chăm chú dưới lầu. Nhìn theo ánh mắt của hắn y thấy ba nữ tử, nhìn họ rất bình thường có cái gì mà vương huynh nhìn chăm chú như vậy. Còn Minh Nhật thì vẫn chú ý đến động tĩnh dưới lầu.
Nữ nhân bạch y làm hắn cảm thấy rất quen, hắn liên tưởng nàng gống với người đã cứu hắn ở bờ suối hôm đó. Đến khi thấy nàng hoà vào dòng người đông đúc, hắn đứng dạy vội đuổi theo. Trong nhân tâm của hắn có một tiếng nói nếu không đuổi theo nàng hắn sẽ hối hận. Hai người kia thấy hắn đi đành đi theo, trước khi đi không quên để lại bạc.
Quay trở về nữ nhân bạch y, nàng đích thực là Băng Băng. Khi ra khỏi tửu lâu đó, nàng hoà vào dòng người đi ngắm các món đồ cùng với Lan Nhi và Tình Nhi. Y phục nàng có tay áo rất rộng , nàng chủ ý may như vậy là để cho Tiểu Bạch có chỗ trốn. Đi được một lúc, nàng cảm giác như có người đang theo dõi mình, ra hiệu cho Lan Nhi và Tình Nhi đi nhanh. Nhận được ám hiệu, hai người cùng Băng Băng sử dụng khi công chạy nhanh về phía trước. Khi đến một khu rừng ở ngoại thành thì ba người đồng thời dừng lại.
Băng Băng lên tiếng: “Nếu đã đuổi theo đến tận đây sao không lộ diện đi.”
Băng Băng vừa dứt lời lập tức ba nam nhân nhảy từ trên cây xuống. Không phải ai khác ngoài Minh Nhật, Hạo Nhiên và Tử thần y. Nhìn thấy Minh Nhật, Băng Băng cảm thấy người này có vẻ đã gặp qua nhưng nàng không nhớ là mình đã gặp hắn ở đâu. Thấy ba người, Lan Nhi và Tình Nhi liền tăng cường cảnh giác.
Minh Nhật thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu lên tiếng: “Cô nương, kinh động đến cô nương, tại hạ chỉ là muốn xác thực một chuyện thôi.”
“Chuyện gì?” Tình Nhi lên tiếng thay Băng Băng.“Cô nương có phải là người đã cứu tại hạ ở bên bờ suối một tháng trước?” Không để ý đến thái độ của hai nữ tử bên cạnh Băng Băng, hắn nhìn vào nàng hỏi. Ánh mắt của hắn như muốn xuyên qua tấm lụa mỏng mà nhìn vào đôi mắt của Băng Băng. Bị ánh mắt đó nhìn như vậy, mặt Băng Băng nóng lên, trái tim đập nhanh hơn không còn theo nhịp của mình. Cố gắng trấn tĩnh nàng lạnh nhạt lên tiếng.
“Ngươi là người bị trúng huyết cổ.” Tử thần y nghe cuộc trò chuyện của hai người cũng đoán được thân phận của nữ tử bạch y kia, y vô ý lên tiếng.
“Muội là tứ muội của ta đúng không?”
“Vị công tử bạch y kia đừng nhận bừa, tiểu thư của ta đích thực là có sư huynh nhưng một người đang ở Hiên Viên trang còn một người thì bị sư phụ gọi là nghịch đồ theo vương gia nào đó làm tay sai rồi.”
Lan Nhi hồn nhiên nói. Lời của nàng làm cho Tử thần y vạch đen đầy mặt. Hạo Nhiên đứng một bên nghe vậy không nhị được trêu chọc.
“Oa vị Tử thần y danh danh đại đỉnh của chúng ta thì ra trong mắt sư phụ của mình là nghịch đồ.”
“Ngươi là đại đồ đệ của phụ thân ta?” Băng Băng lạnh nhạt hỏi.
“Là ta.” Tử thần y ủ rũ trả lời, hắn bị lừa, có ai hiểu cho hắn không vậy.
“Phụ thân nhờ ta đưa ngươi cái này” Nói rồi nàng lôi ra một cái hộp nhỏ ném về phía Tử thần y.
Tử thần y thuần thục bắt lấy, mở hộp ra. Trong đó có một bức thư và một lọ sứ nhỏ. Đọc xong bức thư, y ngẩng đầu nhìn về phía Băng Băng.
“Sư phụ bảo ta chăm sóc tốt cho muội, hai tháng sau người sẽ đến đây.”
“Vậy ra chỉ còn một tháng thôi, ta không cần ai chăm sóc, ta tự biết chăm sóc cho mình”
“Đây là sư phụ giao phó, ta không thể phụ sự mong đợi của người.”
“Vậy nếu muốn gặp ta huynh chỉ cần đốt đèn lồng ghi chữa Băng, ta thấy liền sẽ đến. Vậy cho ta hỏi, ai là người đã lừa được huynh vậy.” Băng Băng lạnh nhạt nhìn hai người bên cạnh Tử thần y
“Là ta.” Minh Nhật lên tiếng. “Cô nương còn nhớ câu cuối khi cô nương nói khi từ biệt ta không?”
“Gặp ngươi chỉ là tình cờ, cứu ngươi chỉ là nhất thời, muốn trả ân thì phải xem ngươi có duyên không.” Băng Băng nhắc lại.
“Đúng là câu này… Ngươi muốn đền ơn, vậy thì thú nghĩa nữ của hoàng thượng đi.” Băng Băng nhàn nhạt lên tiếng.
“Chuyện này…” Minh Nhật do dự.
“Chuyện này ngươi không làm được thì đừng nghĩ đến trả ơn cho ta.” Băng Băng nói
“Được ta đồng ý với cô nương.”
“Được, thú cô ta ngươi không cần để ý đến cô ta, trực tiếp cho cô ta một cái viện hoang vắng là được, ta không ở đây tiếp các ngươi nữa.” Dứt lời Băng Băng cùng với Lan Nhi và Tình Nhi phi thân biến mất trong rừng. Đến khi xác định rằng không có ai thì ba người mới dừng lại.
Lan Nhi không nhị nổi tò mò hỏi Băng Băng: “Tiểu thư, sao người lại đưa ra cái đề nghị đó?”
“Chúng ta tiếp cận hắn là để trả thù cho di nương của ta, khi trả thù xong, ta muốn trở về nơi đó sống qua ngày, nếu ta còn thân phận này thì không thể nào được. Lợi dụng hôn sự này, ta sẽ ra tin đồn là nghĩa nữ của hoàng thượng không được phu quân sủng ái, bị tẻ lạnh mà sinh bệnh mà chết.”
“Có nhiều cách mà, sao người phải chọn cách đó?” Tình Nhi nhíu mày
“Ta muốn làm cho danh phận nghĩa nữ của hoàng thượng hoàn toàn biến mất. Các tỷ không cần nói gì nữa, Băng nhi tự có sắp xếp. Về cung thôi, chúng ta đi quá lâu rồi.”