...
Cậu thấy có một nhóm thanh niên khoảng năm người đang bước vào quán và ngồi vào một góc, không hiểu tại sao mà khi họ bước vào thì mọi người trong quán đều rất trầm trồ, cả những nhân viên cũng vô cùng xem trọng, đến phuc vụ chu đáo hơn mức bình thường. Tống Quân nghĩ thầm: "Chắc đám người này là những ngườ nổi tiếng ở đây hay họ là con cái nhà tài phiệt trong truyền thuyết mà A Kỳ hay kể cho cậu nghe", vì thực ra cậu bị cận nhưng lại không mang kính nên không thấy được nhan sắc ai cả, dù cậu chỉ cận nhẹ thôi còn có một bên mắt bị loạn nữa nên vấn đề là chỉ không nhìn xa được rõ ràng và đặc biệt là về đêm thì sẽ không nhìn rõ như ban ngày một chút. Cậu chỉ thấy rõ bóng dáng của họ thôi, và họ trông rất cao, chắc phải hơn 1 mét 8. Có một người nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu né tránh, quay qua hỏi A Minh:
"Bọn họ là ai vậy anh?"
"Bọn họ là nhóm nổi tiếng ở đây đấy, vì họ vừa giàu có vừa điển trai nữa nên ai cũng biết cả, vởi lại họ hay đến đây thường xuyên nên trở thành khách quen của quán đó em".
Nghe xong cậu cũng chả quan tâm đến họ nữa và lo tập trung làm việc của mình mà thôi. Lúc này quán không thực sự đông khách nên cậu vẫn còn khá rảnh rang, cậu đứng tựa đôi tay của mình trên mặt bàn và nói chuyện với A Minh rất vui vẻ.
Bất giác cậu nhìn qua góc bên những thanh niên đó, thấy có 2 người cũng đang nhìn qua phía mình, cậu không biết họ đang nói gì cả, chỉ thấy họ nhìn mình rồi nói với nhau điều gì đó, có một tên cười nhếch mép trông rất đáng nghi ngờ. Cậu quay mặt lại không quan tâm nữa, tập trung nhìn vào A Minh đang chỉ cậu pha một loại rượu có thể cho cậu uống mà không bị say, vì cậu uống rượu không giỏi cho lắm.
Đám thanh niên đó khá là có tiếng tăm tại khu vực này, không những vì ngoại hình xuất chúng ra mà còn về cả gia thế của mỗi người nữa - cậu đã từng được nghe A Kỳ kể về họ rất nhiều lần.
Lúc này, họ đang cười nói vô cùng vui vẻ, có một tên trong đám đó thốt lên một câu:
"Này Tuấn Hào, cậu thấy tên nhóc đằng kia thế nào, trông có vẻ là lính mới ở đây thì phải" - A Tử chỉ vào Tống Quân.
Hắn ta nói thêm: " Trông thằng nhóc đó cũng được phết đấy, mặt mũi cũng đẹp trai, ngoại hình nhỏ nhỏ nhưng đầy đằn, mày thấy sao?"
Tuấn Hào ngồi ngay giữa, nhìn qua Tống Quân một hồi lâu, chỉ cười trừ và nói một câu: "Trông cũng được!" rồi quay ngoắc qua chỗ khác nhìn mọi người khác, giả vờ không quan tâm lắm, lâu lâu vẫn lén liếc nhìn Tống Quân.
Lúc sau, chỉ thấy A Tử dơ tay lên gọi phục vụ lấy thêm trái cây hay gì đó, nhưng rồi anh phục vụ ấy lại đến chỗ Tống Quân và bảo cậu đem trái cây qua bàn bên đó, cậu cũng nghe lời và làm theo. Lúc này, cậu đến gần thì phát hiện diện mạo của năm người này trông tuấn tú mà điển trai vô cùng, cậu phát giác tay hơi run nhưng vẫn đi đến gần để đưa dĩa trái cây. Cậu phát hiện có một anh chàng ngồi giữa trông khá ưa nhìn, mang chiếc áo sơ mi trắng, trên tay có xăm một hình xăm gì đó nhỏ nhỏ, mặt anh ta hơi lạnh lùng nhìn cậu rồi nhìn sang chỗ khác, làm cậu hơi phân tâm. Cậu hiểu tại sao lúc nãy ai cũng trầm trồ khi họ bước vào quán, nhìn bộ đồ họ mang giá cả chắc cũng không phải dạng vừa, nhìn thôi là thấy mùi tiền rồi.
Chưa kịp đặt xuống thì A Tử đã cầm dĩa trái cây và cố tình đụng lấy tay Tống Quân, có vẻ như A Tử khá thích cậu, còn hỏi cậu một vài câu gì đó, nhưng cậu chỉ cười cho qua chuyện mà thôi. Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm lấy cậu, làm cậu bối rối. Cậu cười nhẹ rồi quay đi một cách nhanh chóng, chưa kịp nhìn rõ mặt từng người nữa nhưng cậu cũng chả dám nhìn, mỗi lần mà gặp những kẻ nhà giàu một chút thôi là cậu đã không chịu nổi rồi, huống gì là mơ tới làm quen hay hẹn hò.
Cậu có ác cảm với những người giàu, dĩ nhiên là không phải ai cũng như nhau, nhưng cậu đã từng chứng kiến A Kỳ bạn của mình đã phải đau khổ như thế nào khi va phải một tên nhà giàu. Lúc đầu hắn tỏ vẻ vô cùng yêu thương A Kỳ, nhưng rồi sau đó nhanh chóng bỏ mặc cậu khi hắn không còn hứng thú nữa. Chính hắn đã làm A Kỳ phải dành hết thời gian đi làm để lấp đầy thời gian trống mà không nhớ đến hắn, dần cũng không còn vui vẻ như trước nữa. Chính vì vậy mà Tống Quân không thích qua lại với những người có gia thế, chỉ càng mang lại rắc rối cho mình mà thôi.
Vừa đi vừa nhớ đến chuyện của A Kỳ, cậu lại bất giác nhớ đến hình ảnh của chàng trai khi nãy - Tuấn Hào. Trong đám thanh niên đó, cậu chỉ thấy được mặc của hai người mà thôi, một người là A Tử, người đã cầm dĩa trái cây mà cậu đem đến và một người nữa đó chính là người ngồi ở giữa có ngũ quan hài hoà, thật ra là vô cùng đẹp. Tống Quân cũng không có một gu người yêu cụ thể nào cả, chỉ là thấy một người nào đó ưa nhìn một chút, có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên là được. đối với Tống Quân, cậu cũng mê cái đẹp như bao người, chỉ cần nhìn thấy họ cậu có cảm xúc thì là thích thôi, không cần lý do gì cả. Và Tuấn Hạo chính là người như thế!
Bước đến bàn phục vụ, cậu không nghĩ nhiều nữa, quay đi làm việc ngay.
A Tử nhìn qua Tuấn Hạo thấy cậu cũng đang nhìn về phía Tống Quân, cậu biết Tuấn Hạo cũng thích Tống Quân rồi. Mặt của Tống Quân khá là đẹp, đôi mắt hơi nhỏ, đôi môi thì mỏng, chiếc mũi thì cao và nhỏ, tổng thể từ khuôn mặt đến body đều nhỏ, nhưng lại vô cùng săn chắc, thoạt nhìn có vẻ cũng có tập gym, có một chút cơ nhưng không quá to vì cậu trông cũng hơi gầy nếu so với những người khác, nói chung là rất chuẩn gu của Tuấn Hạo.
Vì cả A Tử và Tuấn Hạo đều có gu thẩm mỹ khá là giống nhau, kể cả cách chọn người yêu cũng vậy. Chỉ khác là Tuấn Hạo là người có tính cách hơi nóng nảy, đã quen với rất nhiều người khác nhau, nhưng chủ yếu chỉ để qua đường mà thôi, cậu chỉ biết Tuấn Hạo từ rất lâu có quen một cậu nhóc và đã từng thực sự vô cùng yêu cậu nhóc đó nhưng bị gia đình cấm cản nên không đến được với nhau, thế là tính tình cậu thay đổi và quen rất nhiều người nhưng không ai là cậu thật lòng cả, Ngược lại A Tử lại không đào hoa đến như vậy, và cũng đang thích một cậu nhóc khác nhưng chưa dám thổ lộ.
Thấy đây là cơ hội tốt cho bạn của mình nên cậu muốn tìm hiểu xem Tuấn Hạo có quan tâm đến Tống Quân hay không, dù biết Tuấn Hạo có thể sẽ làm cậu nhóc ấy tổn thương như bao người mà Tuấn Hạo đã làm, nhưng A Tử biết rằng sâu bên trong Tuấn Hạo vẫn là một người vô cùng tốt nếu như là cậu của ngày xưa, và biết đâu khi gặp được đúng người cậu ấy sẽ quay lại trở thành chính cậu ấy khi xưa.
"Thằng Nhóc đó trông cũng được phết, tao thấy cũng hợp với mày đấy, mà nếu mày không thích thì để tao tới làm quen với em ấy vậy, em ấy khá là ngon nên tao sẽ không bỏ qua đâu." - A Tử vừa nói vừa nhìn qua Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo có vẻ khó chịu, nhưng tỏ vẻ không quan tâm: "Mày thích thì mày làm đi."
Chơi với nhau đã lâu, nhìn qua ánh mắt thì đã biết được đối phương đang nghĩ gì, A Tử bật cười nói: "Haha.. Chẳng phải nó là gu mày tìm bấy lâu sao, biết đâu em ấy là người mày tìm kiếm đấy".
Chỉ thấy Tuấn Hạo im lặng một hồi lâu, rồi lại chẳng nói gì. Vốn dĩ cậu cũng đã nghĩ sẽ tìm cách làm quen với em ấy nhưng sau khi nghe A Tử nói thì cậu lại không muốn nữa. Dù từ lúc thấy Tống Quân thì Tuấn Hạo đã khá là để ý đến cậu rồi, cậu cảm thấy cậu nhóc này có vẻ thú vị, sẽ rất đáng dành thời gian để chơi đùa đây. Vì Tuấn Hạo là một tay ăn chơi có tiếng, gia đình thì thuộc dạng tài phiệt của thành phố, nhưng chỉ nghe mọi người đồn rằng cậu ấy sống một mình ở một căn hộ gần trung tâm thành phố và chưa thực sự quen một ai nghiêm túc.
"Tao nghĩ mày sẽ không cưa được thằng nhóc đó đâu, haha... vì trông nó khác hẳn những người mày từng quen đấy".
Tuấn Hạo nhìn sang Tống Quân một hồi lâu, rồi nở nụ cười nham hiểm nói với A Tử: "Hừ... nó cũng chả khác gì tụi kia đâu, nhìn là biết chỉ là một tên yếu đuối dễ khóc khi đụng vào mà thôi."
"Trông không giống như mày nói tẹo nào! Hmmm... Mày dám cược với tao là mày sẽ cưa được em ấy trong một tháng không?"
"Haha, một tháng sao.. mày xem thường tao quá rồi đấy! 2 tuần!" - câu nói đầy dứt khoát với sự tự tin vốn có của cậu, cậu cười lớn, rồi khoanh tay tỏ vẻ hiếu thắng nhìn về phía cậu nhóc.
***.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
- --------To be continue----------