“Đừng đánh nhau! Chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện đã!” Ma pháp sư vọt ra chắn giữa hai người la lớn. Trong lòng hắn, cả hai người đều không phải người xấu.
Đại ma vương cho hắn chỗ ăn, chỗ ngủ, giống như cha hắn nuôi dưỡng hắn khôn lớn. Dũng sĩ lại là người duy nhất kết bạn với hắn kể từ khi hắn trưởng thành, nhỡ đâu Dũng sĩ bị thương thì ai sẽ nấu cơm cho hắn ăn đây?
Vì thế lần đầu tiên Dũng sĩ bước chân vào ngôi nhà gỗ nhỏ. Bọn họ ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
Ma pháp sư tươi cười: “Các ngươi cứ giải thích cho nhau đi, nhất định là hiểu lầm, nói rõ ràng là ổn thôi. Ta ăn nốt bữa sáng đã, không cần chờ ta.”