Mưa mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh.
Lúc về lại tiểu khu, mây đen đã tản mất từ lâu, ánh trăng cũng mờ mờ xuất hiện.
Hai người cừ đứng trong thang máy, không ai lên tiếng.
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm số tầng lầu, từ từ mất hồn. Lúc trong rạp, cô hoàn toàn bị tình tiết bộ phim cuốn lấy nên không nghĩ gì quá nhiều.
Lúc đứng trước cửa trung tâm thương mại, cô cũng chỉ thuận miệng nói đại thôi, không cố ý nhằm vào Cố Tầm. Nhưng bây giờ, khi nhớ lại phản ứng lúc đó và biểu cảm khuôn mặt lúc xem phim của anh, Nhạc Thiên Linh mới chợt nhận ra.
—— Chắc là anh lại so sánh những chuyện nam chính đã trải qua với mình rồi.
Cô chẳng biết anh đang nghĩ gì, nhưng căn cứ vào biểu cảm, trong đầu Nhạc Thiên Linh chợt nhảy ra hai người, người này nói “dọa chết cậu ta đi”, người còn lại thì dẫn dắt dây thần kinh của cô, bảo “buồn cười quá”.
Hai luồng suy tư lần lượt thay nhau lên tiếng, nụ cười trên khóe môi cô càng cong hơn.
“Có gì vui lắm à?”
Suốt cả đoạn đường về, tâm trạng Cố Tầm luôn bị một luồng áp suất thấp bao phủ, không trưng ra biểu cảm gì. Lúc này, anh quay đầu thì lại thấy cô đang nhìn chằm chằm mặt đất mà miệng lại nở nụ cười, cười đến mức má lúm đồng tiền hiện ra hết.
Má lúm đồng tiền mờ mờ, bình thời cười nhẹ thì sẽ không thấy.
Nhạc Thiên Linh thấy Cố Tầm đang nhìn mình chằm chằm, sợ bị anh nằm thóp suy nghĩ nên vội quay mặt đi chỗ khác, trong đầu vẫn cứ tua lại bộ phim khi nãy.
“Vui chứ, cậu không thấy phim buồn cười lắm à?”
“…”
Ánh trăng tối nay dịu dàng hơn mọi khi, đèn cảm ứng không bật sáng, trong hành lang chỉ có một tia sáng mờ.
Không biết nhà ai đặt một chậu dành dành trước cửa làm mùi hoa thoang thoảng lướt qua chóp mũi, khiến lòng người ta thư thái dễ chịu. Nhạc Thiên Linh vừa ngâm nga vừa mở cửa, cô đi vào thì thấy mẹ mình đang lấy vỏ bọc ghế sopha ra từ máy giặt, định cầm đi phơi.
“Con về trễ thế?”
“Hồi nãy trời mưa, phải chờ xe một lúc.”
Nhạc Thiên Linh thấy bà ôm cái thau thì mau chóng lại giúp, “Sao mẹ không nghỉ đi, mấy này con mới vừa giặt thôi.”
Cúc Vân Trân không quan tâm, tự nhiên đi ra ban công.
“Con chịu giặt đồ là nhờ mẹ tới chứ đâu.”
“Đúng rồi, tối nay con xem phim thấy sao?”
Cúc Vân Trân đang phơi đồ thì đột nhiên quay đầu lại hỏi. Nhạc Thiên Linh sửng sốt, không trả lời ngay mà quay mặt qua chỗ khác, lặng lẽ cười. Một lúc sau cô mới mở miệng.
“Hay lắm mẹ.”
Bên kia.
Tiểu Mạch đang nằm trên ghế salon chơi điện thoại, thấy Cố Tầm về thì lập tức ngồi dậy.
“Hẹn hò sao rồi?”
Cố Tầm liếc cậu ta một cái, cười lạnh không lên tiếng.
“?”
Tiểu Mạch bỏ điện thoại xuống, kéo ống tay áo của Cố Tầm lại, không cho anh vào phòng.
“Thôi mà cậu kể xíu đi, tôi ăn đồ mua ở ngoài để tạo cơ hội cho cậu đấy, đừng nói là không xảy ra chuyện gì hết nha?”
Cố Tầm hất tay cậu ta ra, âm trầm nói.
“Tôi cảm thấy là —— ”
Cố Tầm phiền não thở ra một hơi, “Đời trước hình như mình đắc tội với Nguyệt Lão.”
“… Hả?”
Tiểu Mạch vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cố Tầm không muốn nói nhiều thì cậu cũng đành thôi.
Nhưng mà trong lúc Cố Tầm đi tắm, cậu ngồi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
Làm gì có. Ý Cố Tầm là cậu ta và Nhạc Thiên Linh không có duyên phận sao? Không thể nào.
Tiểu Mạch cảm thấy, chỉ với những chuyện đã xảy ra giữa hai người thì đời này chẳng ai có duyên phận được như bọn họ đâu.
Trong lúc nghĩ ngợi, tiểu Mạch có cúi đầu nhìn điện thoại, chợt cậu nghĩ đến chuyện gì đó.
Cố Tầm tắm ra vẫn thấy tiểu Mạch còn ngồi chơi điện thoại, anh không nói gì mà đi thẳng về phòng. Anh ngồi xuống, chuẩn bị tăng ca một hồi thì điện thoại nằm trên bàn chợt rung hai cái. Cố Tầm cầm điện thoại lên xem.
Tiểu Mạch thêm một tiện ích tự động tên là “Vương Nhị cẩu” vào group.
Cái quỷ gì đây?
Cố Tầm không có hứng thú với cái này, định bỏ điện thoại xuống thì màn hình nhảy lên tin nhắn.
Tiểu Mạch: Nhị Cẩu ghép đôi @ Bánh Quai Chèo @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir với nhau đi.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm:?
Cố Tầm nhướng mày, chợt cảm thấy thú vị, thế là anh cứ chăm chú vào màn hình.
Một giây sau.
Vương Nhị Cẩu: Chỉ số hợp đôi của @ Bánh Quai Chèo và @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir là: 15 điểm
Giữa 312448 cặp đôi đã được ghép, hai bạn vượt qua 223 cặp.
Duyên phận của hai bạn: [ hữu duyên vô phận, bằng mặt không bằng lòng ]
Tiểu Mạch: …
Lạc Đà: …
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:?
Anh đột nhiên đứng lên, đẩy cửa lạnh lùng liếc nhìn tiểu Mạch ngoài phòng khách.
“Ạch…”
Tiểu Mạch cười lúng túng, “Cậu nói đúng, có lẽ kiếp trước cậu lấy mất khẩu AWM của Nguyệt Lão rồi.”
“…”
Cố Tầm về phòng, đang định đá cái nhân vật máy móc này ra, nhưng phát hiện Nhạc Thiên Linh đã thấy hứng thú với cái trò chơi ngu đần này.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Nhị Cẩu ghép đôi @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir và @ tiểu Mạch với nhau đi.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:?
Vương Nhị Cẩu: Chỉ số hợp đôi của @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir và @ tiểu Mạch là: 90 điểm.
Giữa 312449 cặp đôi đã được ghép, hai bạn vượt qua 310223 cặp!
Duyên phận của hai bạn: [ trời ban lương duyên, trời sinh một đôi ]
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Knock outx3
Cố Tầm: “…”
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Nhị Cẩu ghép đôi @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir và @ Lạc Đà với nhau đi.
Vương Nhị Cẩu: Chỉ số hợp đôi của @ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir và @ Lạc Đà là: 99 điểm.
Giữa 312450 đã được ghép, hai bạn vượt qua 311440 cặp!
Duyên phận của hai bạn: [ trời đất tạo thành, xứng đôi vừa lứa! ]
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: kswlx3 (Ngọt chết tôi rồi)
Lạc Đà: …
Cố Tầm: “…”
Ngay sau đó. [ Chơi gà cũng phạm tội à, Sir đã xóa Vương Nhị Cẩu khỏi cuộc trò chuyện ]
Thấy thông báo này, tiểu Mạch đập bàn.
“Mẹ bà nó tôi tốn hơn ba mươi tệ mua gói đó!”
Chiều nay hơi hỗn loạn một chút nhưng chẳng biết tại sao, Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ khó hiểu, lúc ngủ còn kéo Cúc Vân Trân tám chuyện, thao thao bất tuyệt, giống như có vô vàn chuyện đề nói.
Sau đó bà thấy phiền quá, ngắt ngang cô: “Ngày mai con có đi làm không hả? Sao mà nói nhiều dữ vậy, mau đi ngủ đi.”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì nhắm mắt, lát sau lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Cố Tầm đổi tên hả mẹ? Hình như hồi đó cậu ấy họ Lâm mà.”
“À… Đúng là có đổi tên thật.”
“Tại sao đổi vậy mẹ?”
Hai năm qua Cúc Vân Trân và Cố Vận Bình không có liên lạc nhiều, bà cũng không rõ chuyện nhà người ta lắm, chỉ lâu lâu lại nghe đám bạn cũ nhắc tới thôi.
“Hình như là ly hôn nên đổi qua họ mẹ. Ôi chuyện này bình thường, bây giờ gia đình chỉ có ba hoặc mẹ đầy.
Nhạc Thiên Linh “à” một tiếng, mở mắt nhìn trần nhà đen thui, không thể giữ suy nghĩ mình được bình tĩnh.
Ba mẹ ly hôn à…
Cô đang mất hồn thì Cúc Vân Trân chợt mở miệng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, con đừng nhắc tới chuyện này làm cậu ấy đau lòng đấy.”
Nhạc Thiên Linh trố mắt nhìn, xoay người đến gần bà, thấp giọng nói: “Đương nhiên là con sẽ không làm vậy rồi.”
Cúc Vân Trân sắp chìm vào giấc ngủ, nói chuyện cứ kéo dài từng chữ ra.
“Ừ… Mẹ thấy bình thường nó cũng cô đơn, gia đình chỉ có mẹ mà, có khi không được quan tâm nhiều. Con nhớ qua lại làm thân, có người giúp đỡ thì mẹ cũng yên tâm chút chút.”
Cơn buồn ngủ tấn công làm bà nghĩ đâu nói đó, không ngẫm lại. Một lúc sau bà lại lên tiếng.
“Hồi trước mẹ nghe bạn học cũ nói, tình cảm của ba mẹ Cố Tầm không khắng khít, ba cũng chẳng thèm chăm lo con cái, mà mẹ lại là một người cực kỳ nghiêm khắc, nói năng thận trọng. Lớn lên trong khung cảnh gia đình thế này chắc cũng không dễ dàng gì.”
Nghe Cúc Vân Trân nói, Nhạc Thiên Linh cũng “ừm” một cái thật nhẹ, cảm giác như có nơi nào đó trong tim hơi mềm nhũn ra.
Buổi sáng hôm sau, lúc cô dậy thì Cúc Vân Trân đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Hai mẹ con sửa soạn sơ rồi cùng đi ra ngoài, sau đó chia hai ngả từ trạm tàu điện, một người thì tới bệnh viện thành phố, người kia thì tới công ty.
Gần đến tháng chín, bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 vội vàng ra mắt bản demo của trò chơi, tổ nào cũng hoạt động liên tục.
Nhạc Thiên Linh báo với trưởng phòng mỹ thuật về vấn đề phân công công việc, sau khi được đồng ý thì công việc cần đảm nhận ít dần đi, cô có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về thiết kế của Sigrid.
Nhưng dù vậy ngày nào cô cũng bận bịu, phải đến hơn mười giờ mới về tới nhà.
Công việc của Cố Tầm cũng không thong thả mấy, vậy nên mấy hôm nay tiểu Mạch chỉ đi chơi một mình. Lâu lâu Nhạc Thiên Linh lướt Weibo lại phát hiện cậu ta đi chơi khắp nơi, vậy mà lại vui vẻ sảng khoái.
Tới thứ năm, tiểu Mạch chợt nhắn trong group là ngày mai phải về. Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, dù gì hai người cũng quen biết nhau cả năm rồi, coi như là một nửa chủ nhà, cô nên mời cậu ta ăn cơm mới đúng lẽ.
Tính thì tính vậy nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn không tan ca trước thời hạn được.
Mười giờ tối, cuối cùng cô cũng làm xong hết việc, vừa đứng dậy định về thì đã thấy khuôn mặt buồn ngủ của Cố Tầm, anh đang ngáp mấy cái.
“Tôi phát hiện cậu hay lạm quyền quá nha.”
Lúc đi qua bộ phận khai phá, Nhạc Thiên Linh thấy mọi người vẫn còn đang tăng ca, thế là nhỏ giọng nói, “Ngày nào cậu cũng về sớm vậy mà bà chủ không nói gì sao?”
“Nói gì là nói gì?”
Cố Tầm cực kỳ tự cao nhướng mắt, “Hiệu suất làm việc của tôi cao, không được hả?”
“Nhưng mà dạo này bộ phận của cậu phải…”
“Đi mau lên, tôi buồn ngủ rồi.”
“…”
Trên đường về nhà, Nhạc Thiên Linh đang ngồi yên thì chợt nhớ ra tiểu Mạch, thế là nói: “Sáng mai tiểu Mạch ra sân bay phải không? Hay là bảo cậu ấy ra, tôi mới cậu ấy đi ăn khuya nhé?”
Cố Tầm: “Hôm nay à?”
“Chứ sao nữa? Ngày mai cậu ấy đi rồi.”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì bắt đầu lướt điện thoại kiếm quán, “Hơn mười giờ cũng chưa trễ lắm, có nhiều quán ngon bán tới mười hai giờ lận.”
Thấy Cố Tầm không lên tiếng, Nhạc Thiên Linh cảm nhận được sự do dự của anh, hỏi: “Sao thế, cậu buồn ngủ đến độ không muốn ăn khuya luôn hả?”
Ánh đèn chiếu xuyên qua cửa xe, rọi vào mặt Cố Tầm, anh im lặng một lúc rồi mới miễn cưỡng “à” một tiếng, “Ừ.”
Nhạc Thiên Linh: “Vậy hai bọn tôi đi thôi, cậu về ngủ trước đi.”
Cố Tầm: “Không được.”
“Sao thế?”
Nhạc Thiên Linh trợn mắt nhìn anh, “Cậu lại có ý kiến gì nữa hả?”
“Tôi sẽ —— ”
Xe ngừng lại chờ đèn xanh, lúc này anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua cô, không có biểu cảm, “Ghen đó.”
“…”
Đương nhiên là cô chẳng tin câu nói hoang đường này rồi, cứ thấy anh kỳ kỳ.
Nhưng lúc nhắn tin riêng với tiểu Mạch thì cô mới biết, chuyến bay cất cánh lúc 8 giờ sáng nên giờ này cậu ta đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Vậy nên cũng đành thôi.
Chỉ là khi về đến nhà, Nhạc Thiên Linh cứ thấy áy náy mãi. Cô nghĩ đến việc tiểu Mạch đến Giang Thành chơi mấy ngày rồi mà mọi người chỉ ăn chung có mỗi một bữa cơm, mà cô lại còn ở đối diện nữa.
Thế là cô xách túi, định nhắn tin cho tiểu Mạch thể hiện sự áy náy của mình. Nhưng khi lục qua lục lại túi xách —— Điện thoại của mình đâu rồi?
Cô mới vào nhà tức thì, trong túi xách không có điện thoại, mà mấy chỗ khác cũng không có.
Nhạc Thiên Linh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể là cô để quên trên xe của Cố Tầm thôi.
Cũng may là vừa về nhà có mấy phút, chắc là anh vẫn chưa ngủ. Thế là Nhạc Thiên Linh lập tức đứng dậy, gõ cửa nhà đối diện. Hai phút sau, tiểu Mạch mặc quần áo ngủ, ánh mắt lờ đờ buồn ngủ xuất hiện trước mặt cô.
“Sao vậy?”
Nhạc Thiên Linh nhìn vào trong nhà.
“Cố Tầm đâu? Hình như tôi bỏ quên điện thoại trên xe cậu ấy…”
Tiểu Mạch: “Cố Tầm chưa về.”
“Hả?”
Nhạc Thiên Linh sửng sốt, “Cậu ấy vừa về chung với tôi đây mà.”
Tiểu Mạch nghe vậy thì ngơ ngác sờ đầu, “Hả? Đâu có, cậu ấy chưa về.”
Thấy Nhạc Thiên Linh không rõ, tiểu Mạch lại bổ sung: “Dạo này cậu ta bận lắm mà, ngày nào cũng phải 2, 3 giờ mới làm xong việc, sao về nhà lúc mười giờ được chứ?”
Ngoài hành lang yên lặng như bị hút hết không khí, từng câu từng chữ của tiểu Mạch cứ vang vọng mãi trong tai cô.
Một hồi lâu sau, cô cụp mắt, nhỏ giọng “à” một tiếng.