Mắt nhìn thấy khoé miệng cong cong của Tư Quân xụ xuống, Hạ Du Châu mới ý thức được câu nói của mình còn có ý khác: "A, không phải là em nói anh đâu, em nói con chó cơ."
Khuôn mặt anh tuấn trắng nõn trở nên xanh mét: "..."
Hạ Du Châu: "Không phải, em đúng là theo một con chó đến đây mà, một mạch từ đường quán bar theo đến tận đây..."
"Im miệng đi Hạ Du Châu." Tư Quân không thể nhịn được nữa, ngăn cậu lên tiếng cứ "chó này chó kia," nói thêm gì nữa thì hắn sẽ nghi ngờ thanh xuân của mình là đút cho một tên loãng não.
Mắt thấy Tư Quân thở phì phò xoay người rời khỏi, Hạ Du Châu hối hận nhe răng, bước nhanh đuổi theo, theo Tư Quân đi vào tiểu khu.
Tiểu khu này phải quẹt thẻ vào cửa, một tiếng "tít" vang lên, cửa mở ra, Tư Quân đi vào, cửa quay kia sắp đóng. Hạ Du Châu bước một bước dài xông lên, theo sát tính mượn gió bẻ măng, không ngờ xông vào quá mạnh, cứ thế đụng thẳng vào lưng của Tư Quân, dán chung một chỗ với hắn.
Tư Quân đứng tại chỗ. Cửa quay sau lưng từ từ đóng lại, kẹp vạt áo hoodie của Hạ Du Châu.
Bảo vệ ngồi gác bên cạnh cửa quay mở to mắt nhìn hai người: "Hai người có quen nhau không?"
Tư Quân ho nhẹ một tiếng: "Cậu ấy là... người nhà của tôi."
Bảo vệ mở cửa quay ra, giải cứu góc áo của Hạ Du Châu: "Lần sau thì từng người từng người đi qua, thẻ có thể quẹt lại mà, đừng vội."
Tư Quân hơi nghiêng đầu, nhìn người đang dán lên lưng mình.
"A ha ha." Hạ Du Châu nhanh chóng bước qua một bên, giơ hai tay lên tỏ ra mình rất thuần khiết.
Đứng ở đây bị bảo vệ nhìn đúng là quá xấu hổ, Tư Quân nhấc chân đi vào sâu trong tiểu khu, xoay người hỏi Hạ Du Châu: "Rốt cuộc là em muốn làm gì?"
Hạ Du Châu đang quan sát cây xanh trong chỗ này, cố gắng tìm ra con chó ở trong: "Em nói là thật, vừa nãy có một con chó xông ra từ trong ngõ hẻm trên đường quán bar. Em đuổi theo một mạch tới đây, nó liền nhảy vào hàng cây xanh, sau đó thì không thấy đâu nữa."
"Là dạng chó thế nào?" Tư Quân cau mày.
Hạ Du Châu: "Chính là..."
"Gâu!" Nói còn chưa dứt lời, một tiếng chó sủa bỗng nhiên truyền đến từ góc chếch. Hạ Du Châu không chút nghĩ ngợi kéo Tư Quân qua, chắn cho người ở phía sau mình, soạt một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Buổi tối trong tiểu khu này, ngoại trừ có đèn đường cực cao, thì còn có ánh sáng từ đèn đặt trong bụi cây xanh, ánh vào kiếm Vô Nhai sắc bén lẫm liệt, sát khí lập tức tản ra, làm cho ông cụ dắt chó lùi lại vài bước: "Làm, làm gì thế!"
Chó Golden trong tay ông cụ cũng hoảng sợ, nhảy hai cái, mặt mũi nghi ngờ nhìn Hạ Du Châu.
Hạ Du Châu ngượng ngùng thu kiếm vào vỏ: "Ngại quá, anh ấy sợ chó, con phản xạ có điều kiện mà thôi."
Ông cụ nhìn người sau lưng Hạ Du Châu, đúng là mặt trắng thật, chắc là bị hù rồi, vội vàng kéo Golden lùi về sau: "Chó của lão không cắn người đâu, cậu trai lớn thế rồi mà ngay cả Golden cũng sợ cho được."
Hạ Du Châu quay đầu lại nhìn Tư Quân: "À thì, quên hỏi mất, bây giờ anh còn sợ chó không?"
Tuy là trước đây cậu vẫn cứ dùng "Có chó kìa" hù Tư Quân, nhưng nếu gặp trúng chó thật thì cậu sẽ ngăn hắn ở sau mình trước. Lúc đó thì thấy thật đáng yêu, bây giờ suy nghĩ một chút, người ta có sợ chó đâu, chỉ là huyết tộc loại phương Tây có một loại phòng bị tự nhiên với người sói thôi.
Tư Quân: "Sợ."
Con ngươi màu xanh được ánh đèn chiếu vào, sáng bừng lấp lánh, hết sức chân thành.
Hạ Du Châu: "... Được rồi."
Để Tư Quân đứng đó, Hạ Du Châu bước tới nói chuyện với ông cụ, thuận tay xoa đầu cún của Golden. Con chó này cực kỳ nhiệt tình, được sờ đến cực kỳ sung sướng, lượn vòng quanh Hạ Du Châu. Hạ Du Châu đơn giản ngồi xổm xuống, níu má của Golden xoa xoa, nghiêng đầu nhìn hàm răng của nó. Hàm răng trắng ngay ngắn chỉnh tề, hai cái răng nanh khỏe mạnh, không sâu răng, cũng không rỗng ở trong.
"Em làm gì thế!" Tư Quân kéo cậu dậy, "Động tác này rất nguy hiểm."
"Ây dà, không cắn người đâu." Ông cụ lại lần nữa chứng minh cho bé chó nhà mình.
Hạ Du Châu cười cười, mặc cho kéo cánh tay mình: "Ông à, trong nơi này còn có những chú chó khác không? Con mới dọn đến đây, cũng muốn nuôi một con, không biết nuôi một con chó thì có bị sao không."
Nói đến chó, ông cụ liền nói nhiều hơn: "Không sao cả, cứ việc nuôi. Nơi đây chỉ có chó cảnh thôi, không có con nào hung dữ đâu, lớn nhất thì cũng tầm cỡ chíp bông nhà lão. Ngoài ra thì còn có một con Collie, một con Samoyed, còn những con kia thì cũng là chó nhỏ."
Collie...
"Em nghi ngờ con chó kia là người sói à?" Nhìn theo ông cụ dắt chó đi dạo, Tư Quân hỏi cậu.
"Ừ, con chó kia không bình thường, hơi giống... người sói loại hoàn toàn mà mọi người nói." Hạ Du Châu nói xong, phát hiện ngón tay siết cánh tay cậu bỗng dưng siết chặt, liền giơ tay ra vỗ vỗ. Còn chưa vỗ tới được, tay kia đã tự động rời khỏi.
Tư Quân chỉnh bao tay một chút: "Đừng dùng tay đã sờ qua chó đụng vào tôi." Huyết tộc và người sói là không đội trời chung.
Hạ Du Châu nhe răng: "Được, không sờ anh, em đi sờ con chó khác đây." Nói xong, xoay người đi tới một đường nhỏ khác, ngăn chó chăn cừu Collie không có dây dắt lại.
Em sờ con chó khác...
Con chó khác...
Tư Quân cắn răng nghiến lợi đuổi theo: "Em nói tôi là chó à?"
Sao mà người này cứ kéo theo mình dính với chó ấy nhỉ? Hạ Du Châu không nói được, xua tay ý bảo Tư Quân đừng quậy, nhìn chằm chằm con Collie đang giằng co với cậu. Trắng đen giao nhau, vóc người vóc người không mập không gầy, Hạ Du Châu lạnh giọng hỏi: "Là mày hả?"
Collie cũng lạnh lùng nhìn lại cậu, bỗng nhiên lắc đuôi. Đằng sau có một cô gái lảo đảo chạy tới, trong tay cầm một dây dắt chó: "Sao con chạy nhanh như thế hả, cũng không đợi má mi nữa."
Lại là một con chó có chủ.
Nhưng con chó này rất giống với con chó có hiềm nghi kia, Hạ Du Châu không dám khinh thường, sau khi hỏi chủ thì mới sờ đầu nó, nhẹ nhàng mở miệng nó ra. Collie có chút không vui, quay đầu cố gắng giãy ra, bị Hạ Du Châu túm cằm một cái. Muốn chạy khỏi số phận bị khám răng trong tay nha sĩ sao, hy vọng hão huyền quá!
"Em biết đặc thù của thứ kia à?" Tư Quân thấp giọng hỏi.
Người sói loại không hoàn toàn thì răng nanh cũng rỗng ở trong, biết hút máu. Nhưng trong APP không nói đến, làm sao Hạ Du Châu biết được?
"Nhà em gọi thứ này là..." Hạ Du Châu quay đầu lại, bỗng nhiên con ngươi co rút, "Cẩn thận."
Một con Husky lông ngắn đang ở sâu trong bụi cây, cong lưng thành một đường cong, một đôi mắt hiện ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm vào sau lưng của Tư Quân. Trong nháy mắt khi Hạ Du Châu phát ra tiếng cảnh báo, nó nhảy lên một cái, mở cái miệng to như chậu máu táp về hướng cổ của Tư Quân.
Tư Quân không quay đầu lại, mà giơ tay kéo Hạ Du Châu dậy, nhào tới bãi cỏ bên cạnh.
"Gâu gâu gâu!" Collie nhìn thấy con Husky hung ác này, vừa sủa vừa kéo chủ nhân lùi về phía sau.
"Chó, chó điên!" Cô gái run rẩy, dắt chó nhà mình xoay người chạy.
Hạ Du Châu đang muốn rút kiếm, lại bị người này đè đến không thể động đậy, chân quấn lấy eo của Tư Quân, hất người ra rồi mình bò lên trên. Bảo kiếm bị tung lên, tiếp được giữa không trung, xoay tay đâm về phía con chó lại nhào tới lần nữa. Vỏ kiếm bằng ngọc cứng như kim thạch, vững vàng để ở răng con chó.
"Rút kiếm!" Hạ Du Châu hô to một tiếng.
Tư Quân quỳ một chân trên đất chống người dậy, cầm chuôi kiếm "soạt" một tiếng rút ra, chém thẳng tới cổ của con chó.
Ánh sáng của thanh kiếm chiếu lên mặt con chó, nó lập tức mở to miệng ra, quay đầu bỏ chạy. Lộ ra dây cổ màu xanh, chui qua hàng rào sắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đuổi theo!" Hạ Du Châu kéo Tư Quân, chạy ra khỏi tiểu khu, tính cưỡi con xe đạp chia sẻ của cậu, bị Tư Quân dùng tay kéo vào trong xe, nhét vào ghế phó lái.
Xe thể thao màu bạc quay đầu tại chỗ, đuổi theo con chó rồi đi vào đường sau.
"Xe này của anh có chạy được trong đường nhỏ không? Chạy chậm chút!" Đây là lần đầu Hạ Du Châu ngồi xe của Tư Quân, vốn tưởng rằng theo như tính cách của người này thì sẽ chạy vững vàng lắm, ai biết lại càng không muốn mạng hơn Chu Thụ ngốc kia, chạy vào đường nhỏ rồi mà vẫn còn chạy được nữa!
Chạy điên cuồng một đường, nhận được bao nhiêu tiếng mắng chửi, cuối cùng thì vẫn mất dấu ở chỗ đường quán bar.
Hạ Du Châu vô cùng câm nín: "Con chó này đang chơi trò cút bắt à?" Chạy chơi giữa hai điểm, bị người nào phát hiện thì sẽ quay về chỗ cũ.
Tư Quân đậu xe xong, dùng cằm chỉ quán bar 70 Độ cách không xa. Đêm tối rồi, đèn đã sáng lên, cả một đường quán bar cũng nháo nhiệt hẳn, 70 Độ cũng chỉ là một nơi trong đó thôi. "Tôi cũng đang điều tra về người sói loại hoàn toàn."
Theo như Triệu Khiêm nói, sau khi hắn tới Bắc Kinh, chỉ đi đến quán bar này. Mà từ ngày đó trở đi thì hắn liền bị chó điên theo dõi, thậm chí khiến cho chỗ ở của nhiều huyết tộc khác cũng bị người sói phát hiện. Làm việc có kế hoạch thế này, cũng không phải là chuyện mà loại không hoàn toàn IQ rất thấp có thể làm được. Cho nên, Tư Quân hoài nghi là người sói loại hoàn toàn không xuất hiện nhiều năm lại xuất hiện ở thành phố Bắc Kinh.
Hạ Du Châu gật đầu, bọn họ nghĩ đến chung một điểm: "Tụi em gọi thứ này là chó tai ương, là người hầu của yêu quái sói trong truyền thuyết thời xưa, có thể mang đến tai ương cho con người."
"Chó tai ương." Tư Quân nghiền ngẫm cái tên này một chút, "Đúng là thế, người soái loại không hoàn toàn chính là do loại hoàn toàn tạo ra."
Hạ Du Châu nghiêng đầu, ý nói xuống xe: "Chúng ta vào xem sao nhỉ?"
"Ừ." Tư Quân lên tiếng, đang muốn mở cửa ra, bị Hạ Du Châu cản lại, "Sao thế?"
"Anh mặc thế này đi quán bar, không cảm thấy kì à?" Hạ Du Châu bảo hắn nhìn đồ của mình.
Áo sơ mi trắng âu phục đen, thẳng thớm trang nghiêm, trên cổ còn đeo một cái nơ màu đen, tiêu chuẩn cho một bộ trang phục dự tiệc tối. Mặc như thế để vào quán bar, coi chừng người ta cũng không dám cho hắn vào.
Tư Quân mím môi, cởi áo khoác âu phục, suy nghĩ một chút, lại cởi bao tay ra.
"Ây, nơ nữa này." Hạ Du Châu giơ tay kéo ra, nơ này được thắt bằng tay, chất liệu cực kỳ trơn, kéo nhẹ một cái đã bung ra. Bung ra thì liền thành một cái dây thắt lưng màu đen có xúc cảm cực tốt, đeo lên cổ, lập tức có một loại dáng vẻ phóng túng không kềm chế được.
Hạ Du Châu: "Chết rồi, làm cho nó rối lên rồi."
Tư Quân nhìn cái nơ chẳng còn hình thù gì nữa: "Bây giờ em biết thắt chưa?"
Trước đây Hạ Du Châu cũng từng làm như vậy, kéo ra là không thắt lại được nữa, nhưng Tư Quân sẽ phải lên sân khấu biểu diễn ngay. Hạ Du Châu hoảng loạn hồi lâu, cuối cùng thắt cho hắn một cái nơ con bướm y như buộc dây giày. Cũng may đó là lễ hội âm nhạc hàng năm của trường, mọi người chỉ lo nhìn mặt của hot boy trường, cũng không có ai chú ý đến cái nơ được thắt như thắt dây giày. Khi đó Tư Quân rất nghiêm túc nói, "Em phải học thắt nơ, như thế thì sau này nơ của anh sẽ cho em thắt hết."
Cách nhiều năm, bỗng dưng bị hỏi thế, Hạ Du Châu có một loại cảm giác không làm bài tập hè mà lại bị thầy giáo gọi lên kiểm tra. Lại nghĩ một chút, thấy không đúng: "Tại sao em phải học thắt nơ chứ?"
Tư Quân im lặng một lát, không nói cái gì nữa, cứ thế đeo một cái dây thắt lưng bước xuống xe.
Quán bar 70 Độ cực kỳ ồn ào, đèn màu trước cửa chiếu xuống mặt đất, liên tục thay đổi thành nhiều hình khác nhau. Đẩy cửa ra, âm nhạc điếc tai nhức óc tiếng đập vào mặt, suýt nữa sóng âm đã đẩy người bay đi.
Đầu người chi chít, quần ma loạn vũ. Hạ Du Châu bị chen lấn đứng không vững, không khỏi nắm chặt bảo kiếm lớn trong tay, bỗng nhiên nhìn thấy váy ngắn da báo, đụng đụng Tư Quân: "Bên kia!"
Hà Khoảnh mặc một thân trang phục nữ xinh đẹp, đội tóc vàng uốn gợn sóng, đang cười nói với một người ở trong một chỗ trang nhã. Mặc người đàn ông mặc áo sơ mi hở chữ V lớn, một tay cầm ly rượu, một tay đặt trên lưng ghế sau lưng sau lưng Hà Khoảnh, thân mật dán sát vào hắn.
"Anh Quân Quân!" Hà Khoảnh tinh mắt nhìn thấy Tư Quân, lập tức phất tay gọi hai bọn họ qua.
"Không tốt lắm đâu." Hạ Du Châu hiểu được qua đó lúc này thì không thích hợp lắm, nhưng dường như Tư Quân không cảm thấy không thích hợp, cứ thế nhấc chân đi tới, ngồi xuống trên một cái sô pha hình tròn lớn khác.
"Đây là bạn tôi, hai người bọn họ..." Hà Khoảnh cười cười giới thiệu với người đàn ông bên cạnh, nửa câu sau thì nói nhỏ quá nên nghe không rõ, nhưng rõ ràng sắc mặt của người đàn ông tốt hơn, cũng thân thiện gật đầu chào hỏi với hai người bọn họ.
"Vị này chính là ông chủ của 70 Độ, hai chúng tôi mới quen nhau." Hà Khoảnh lại giới thiệu với hai người bọn họ.
Thì ra là ông chủ của quán bar này, Hạ Du Châu hiểu rõ, trách không được Tư Quân muốn phái Hà Khoảnh tới hỏi thăm tin tức, người này quả thật có bản lĩnh, mới có bao lâu đâu mà đã quen thân được với ông chủ như thế. Hạ Du Châu cười cười, đang muốn hỏi ông chủ xem chỗ này có con Husky nào không, một người đàn ông khác bỗng nhiên chạy nhanh đến.
"Khanh Khanh! Anh ta là ai!" Người đàn ông chỉ vào ông chủ quán bar, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Hà Khoảnh nhíu mày: "Ai nha, bây giờ tôi không thích anh nữa, tôi thích anh ấy cơ. Lúc nào anh cũng hút thuốc, hương vị tệ lắm."
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt không tin được: "Em..."
Ông chủ quán bar cười nhạo: "Người anh em à, chỉ là ngồi đây trò chuyện một ngày, cậu phải tới mức đó sao?"
Hà Khoảnh cũng không nhìn người đàn ông đau lòng muốn chết kia, quay đầu há miệng, thử dò xét chỗ cổ của ông chủ quán bar, dường như đang tìm chỗ để xuống miệng. Cuối cùng người kia cũng hết hy vọng, gào khóc chạy ra ngoài. Hà Khoảnh liếc một cái, răng nanh co lại từ từ thò ra ngoài.
Hạ Du Châu sợ đến nín thở, kéo nhẹ ống tay áo của Tư Quân: "Cậu ta... đang ăn cơm à?"
"Ừ." Tư Quân lại gần bên tai cậu, nhẹ giọng trả lời, "Người ầm ĩ kia cũng là đồ ăn của cậu ta."
Cuối cùng Hạ Du Châu cũng hiểu được người nhà họ Hà ăn cơm như thế nào. Kiểu ăn bạo lực rất không giống như trong tưởng tượng, thế mà bọn họ lại dựa vào tình yêu giả tạo. Bọn họ trông rất đẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được một người, giả vờ ve vãn cắn cổ một cái. Răng nanh cắn vào người không đau, cắn xong nói là cắn mạnh quá lỡ chảy chút máu, đối phương sẽ không tức giận.
Nhưng, ở chỗ đông người thế này...
"Các vị, trò chơi của chúng ta sẽ lập tức bắt đầu!" Trên sân khấu, DJ chà đĩa lại bật nhạc, trong quán vang lên một loạt tiếng thét chói tai, "Tôi đếm đến ba, cho dù người bên cạnh bạn là nam hay nữ, phải tiếp xúc thân mật với người đó một cái nhé!"
"Ba!"
"Ở đây ngày nào cũng thích chơi trò này, rất tiện." Giọng nói của Tư Quân lại vang lên bên tai, "Những người ăn mặn đến Bắc Kinh thì đều thích đến đây."
"Hai!"
"Mấy năm trước có huyết tộc tới chơi, không hiểu sao lại tạo ra loại phong trào cắn cổ này. Bởi thế, đại đa số người tham gia trò chơi này, đều sẽ chọn gặm cắn cổ của người bên cạnh."
Hạ Du Châu còn chưa phản ứng kịp, người bên cạnh đã nghiêng đầu lại gần cổ cậu. Hơi thở ấm áp phun lên da, dâng lên từng cơn run rẩy.
Tư Quân từ từ mở miệng, dùng răng nanh dài ra nhẹ nhàng chạm vào một cái, giọng nói khàn khàn: "Tôi cứ thế mà cắn chết em đi, cắn chết em rồi, em sẽ không nói ra những lời khiến người ta chán ghét nữa."
"Một!"
/Hết chương 36/