Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Chương 10: Hồn thú



Editor: Mạc Hề

Phản chiếu vào tầm mắt là một chùm ánh sáng ngân sắc, lại được mặt trời chiếu rọi nên có vẻ phá lệ chói mắt.

Lâm Bách lấy tay che ở trán, trong lớp ánh sáng của mặt trời chiếu rọi miễn cưỡng cũng thấy rõ một cái vật nhỏ, “Đại ca, có phải hay không cái kia…”

“Ừ.” Dã Quỷ không đợi Lâm Bách nói xong đã nói ra đáp án. Dã Quỷ có ngốc cũng sẽ không cho đây là trùng hợp, hoặc là trên núi còn có một con Hồn thú khác, mắt của hắn hiểu rõ đây là cùng một con. Dã Quỷ đem Lâm Bách giữ chặt, âm thanh có chút phát run dặn dò: “Ôm chặt ta.”

Đã nghe chuyện về Hồn thú, Lâm Bách gặp lại vật nhỏ này không sợ mới là lạ a, nhưng mà nghe lời nói của Dã Quỷ… Lâm Bách đột nhiên không còn sợ nữa, hai tay ôm chặt lấy Dã Quỷ, đợi đến lúc cùng Dã Quỷ chạy trốn.

“Ngao uông…ngô uông…” Ngay lúc Lâm Bách đang lui về phía sau chuẩn bị chạy trốn, Hồn thú ở phía trước bọn họ lại một lần nữa tru lên, thanh âm cực kì chói tai. Dã Quỷ từ âm thanh kia nghe ra được nguy hiểm, không đợi nhìn tới đoàn ngân quang bay ngược ra phía sau, cũng không xoay người, bởi vì nếu hắn xoay người lại Lâm Bách ở phía sau sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng vì vậy nên tốc độ rút lui cũng không đủ nhanh. Bất ngờ, một mạt ngân quang bay thẳng đến trước mặt Dã Quỷ đánh tới. Dã Quỷ đưa tay lên phía trước ngăn chặn, âm mưu của vật lông xù kia bị đánh bại, nhưng mà Dã Quỷ cũng đang ở trên sơn đạo nên bị mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Mất đi thăng bằng, Dã Quỷ sợ đè lên Lâm Bách, trong nháy mắt ở giữa không trung xoay người, lật mình nằm xuống phía dưới. Dã Quỷ rơi xuống mặt đất, cả đầu vùi vào trong đất, may mà Dã Quỷ là quỷ sẽ không đau, cũng sẽ không ăn đất, bằng không khẳng định xương mũi nhất định bị gãy, nhưng mà ăn vào cũng không ít bụi đất a… Dã Quỷ phải hy sinh như vậy, Lâm Bách sẽ thật sự an toàn ư, sợ rằng…

Cảnh vật trước mắt đột nhiên rung chuyển, Lâm Bách hiện tại giống như bị say xe, hắn biết đại khái mình và Dã Quỷ bị ngã xuống đất, còn không đợi Lâm Bách cảm giác được vị trí của mình, phía sau liền có cái gì đó nhào lên lưng hắn, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua Lâm Bách cảm nhận được những vật khác đụng chạm vào mình ngoại trừ Dã Quỷ. Cảm giác kia nói thật ra vô cùng nặng nề, Lâm Bách giật giật muốn đem vật kia từ phía sau lưng mình ném đi, nhưng mà vật kia giống như là dính chặt vào lưng hắn. Lâm Bách nhớ tới hình như cánh tay hắn đặt trên người Dã Quỷ, Lâm Bách chỉ cần từ trên người Dã Quỷ đứng lên một chút là có thể đem tay rút ra, nhưng cái vật phía sau hắn giống như là đem tay hắn cố định lại một chỗ, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không dậy nổi.

“Lâm Bách, ngươi làm sao vậy?” Dã Quỷ cũng cùng tình cảnh như Lâm Bách, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, cảm thấy Lâm Bách ở trên người hắn vẫn bất động: “Ngươi có thể đứng lên hay không?”

“Đại ca, ta không nhúc nhích được, trên người của ta có cái gì đó …” Lâm Bách cảm thấy vật kia trên lưng hắn động đậy, đã đi tới bả vai hắn, mới nhớ tới vừa rồi Dã Quỷ kể chuyện hồn thú, Lâm Bách không tự chủ được âm thanh có chút phát run.

“Chớ lộn xộn, không được làm kinh động nó, hẳn là…” Dã Quỷ nghe được âm thanh của Lâm Bách thay đổi, vội vàng nhắc nhở. “A!”. Mới nghĩ tiếp tục dặn dò câu tiếp theo đã nghe Lâm Bách thét chói tai: “Tại sao, Lâm Bách ngươi làm sao vậy?”

“Ngô…ô ô….” Dã Quỷ không nghe thấy Lâm Bách trả lời, chỉ nghe thấy Lâm Bách ở phía sau phát ra âm thanh ngô ngô.

“Lâm Bách, Lâm Bách ngươi làm sao vậy!” Dã Quỷ lo lắng kêu lên nhưng vẫn như cũ không đươc đáp lại.

Dã Quỷ nóng nảy, hai hốc mắt đều đỏ, chợt nhớ lại Diêm Vương từng giao cho hắn cái lệnh bài kia, Dã Quỷ nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm chú ngữ, dự định sử dụng lần biến thân đầu tiên.

Trong lúc Dã Quỷ hoàn thành chú ngữ, trong chớp mắt quần áo màu trắng của Dã Quỷ biến thành trong suốt, lộ ra thân thể màu mật ong mê người, cũng là trong cái chớp mắt này Dã Quỷ một lần nữa được nắm quyền khống chế thân thể của mình. Bởi vì khuôn mặt bị chôn trong thảm cỏ nên không dám hô hấp, Dă Quỷ chợt ngẩng đầu, hít sâu vài ngụm không khí mới mẻ. Không kịp nhìn thấy bóng dáng của mình, cũng không kịp cảm thán khi đã khôi phục hình người. Dã Quỷ lật người một cái, nhìn thấy trên đầu cùng cổ Lâm Bách bị một đoàn tròn vo, lông phát ra ngân quang quấn kín. Dã Quỷ gầm một tiếng, đem vật nhỏ tròn vo lông lá từ trên đầu Lâm Bách kéo xuống ném đi, nhanh chóng ôm Lâm Bách từ mặt đất đứng lên, liên tiếp lui về phía sau, Lâm Bách cũng bị Dã Quỷ đem che chở ở phía sau.

Bị Dã Quỷ ném xuống, cái đoàn lông tròn vo kia chật vật bay về phía sau một đoạn, lại từ giữa không trung xoay người vững vàng rơi trên mặt đất, lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Tứ chi kéo căng, sống lưng ưỡn ra, toàn thân loé sáng đứng bất động, nhìn qua giống như một con nhím đang xù lông, nhưng mà lực sát thương so với nhím còn cao gấp nhiều lần. Hai chân trước lộ ra móng vuốt sắc bén, hướng về phía Dã Quỷ gầm gừ nhe răng, lộ ra một bộ mặt hung ác.

Dã Quỷ đề phòng nhìn con vật kia, bày ra tư thế phòng thủ, nói với Lâm Bách ở phía sau: “Khi ta kêu lên thì ngươi lập tức chạy, nhắm một đường mà chạy xuống, không được quay đầu lại.”

Lâm Bách kiễn chân, từ vai của Dã Quỷ thấy được bộ dáng đáng sợ của con thú kia, trong lòng sợ hãi, tim đập rối loạn nhưng cũng chưa hoàn toàn mất đi năng lực tư duy: “Ta chạy, còn huynh?”

“Ta bây giờ là con người, nó không làm gì được ta, khi ta nói chạy ngươi liền chạy.” Dã Quỷ nheo mắt lại ngó chừng, nhìn vật nhỏ đang xù lông cách đó mấy mét, mặc dù nói với Lâm Bách là không sao, nhưng trong lòng cũng hơi lo sợ, thân thể của hắn cùng người thật hoàn toàn khác nhau, có thể hay không bị ác thú trong truyền thuyết này hấp thụ không ai biết được. “Ngao ô…!” Tiểu Hồn thú tru lên một tiếng, bốn vó dùng sức, giống như hoả tiễn hướng trước mặt Dã Quỷ phóng đến.

Dã Quỷ chờ chính là cơ hội này, rống lên một tiếng “Chạy!” Mắt nhanh chóng đảo qua, hai tay đồng nhất vững vàng đem con thú đang tạc mao bắt được, bàn tay bị móng vuốt con thú đó đâm vào, cũng không quản đau, trực tiếp đem con thú xách lên, từ vết trảo trên tay Dã Quỷ xuất hiện màu đỏ tươi chói mắt, vật nhỏ bị Dã Quỷ bắt cũng không thành thật, từ trong tay Dã Quỷ không ngừng giãy dụa, muốn từ trong tay Dã Quỷ chạy trốn ra ngoài. Dã Quỷ nghiến răng nghiến lợi chỉ có thể nắm thật chặt vật nhỏ không buông tay, tay đã sớm bị lông giống như kim châm của vật nhỏ đâm đến chết lặng, da thịt cũng muốn tróc ra, hắn chính là không buông tay, hắn đang đợi Lâm bách chạy đi, nhưng khi hắn đang nghĩ Lâm Bách đã chạy đi rất xa thì thanh âm của Lâm Bách lại vang vọng bên tai.

“Đại ca…!” Lâm Bách sợ hãi kêu lên, bị màu sắc đỏ tươi kia làm đau nhói ánh mắt, Lâm Bách mở to hai mắt nhìn, thoáng cái nhào tới trên mặt đất, nắm lấy cánh tay Dã Quỷ, sợ hãi kêu lên: “Đại ca, huynh mau buông tay, buông ra…!”

“Ngươi đi mau đi, trở lại làm cái gì?” Dã Quỷ trên mặt tràn đầy mồ hôi, nhìn Lâm Bách kêu to, hắn mới vừa rồi cảm thấy Lâm Bách đã chạy đi, trong lòng trống rỗng, lúc này lại thấy Lâm Bách chạy về, Dã Quỷ tâm phát rung cổ họng siết chặt, một loại cảm giác kì diệu trong lồng ngực chậm rãi lan tràn.

“Ta không đi!” Lâm Bách nhìn cánh tay Dã Quỷ chảy máu ngày càng nhiều, cũng tiến tới bắt con nhím kia, một cỗ đau đớn kì quái làm cho sắc mặt Lâm Bách trắng bệch, khí lực trên người trong nháy mắt giống như bị rút cạn, nhưng Lâm Bách vẫn quật cường kiên trì: “Đại ca ta giúp huynh, huynh mau buông ra, mau buông tay, tay của huynh!”

Dã Quỷ nghĩ Lâm Bách vẫn còn là vong hồn, hắn ở nơi này thực sự quá nguy hiểm, Dã Quỷ không chút nghĩ ngợi, chợt giơ tay lên, vung tay đem Lâm Bách quăng ra ngoài, “Đi mau!”

Lâm Bách lúc này không có khí lực, bị Dã Quỷ dùng sức ném, liền bay ra ngoài hơn vài thước, chật vật bò trên mặt đất, muốn đứng dậy nhưng lại không có khí lực.

Lâm Bách mới vừa rồi quả thật đã chạy, sau khi Lâm Bách chạy đi hơn mười thước hay là hai mươi thước, ngực đột nhiên một trận đau đớn, bộ dáng của Dã Quỷ ba ngày trước bỗng xuất hiện trước mắt, lời nói của Dã Quỷ văng vẳng bên tai, cơ hồ lập tức chạy ngược trở về.

Bên kia tình hình chiến đấu của Dã Quỷ cũng thay đổi, lúc đầu vốn là nắm vật nhỏ bằng hai tay, vì đẩy Lâm Bách ra nên rút một tay, tiểu quái thú hình con nhím kia cũng bắt đươc cơ hội này, tung mình nhào vào trên cánh tay của Dã Quỷ. Cánh tay Dã Quỷ bị những thứ lông kia đâm vào máu tươi chảy đầm đìa, Dã Quỷ đau đớn hét to một tiếng, giơ cánh tay lên hướng mặt đát đập xuống, đem vật nhỏ từ trên cánh tay mình vứt xuống, một mình vọt về phía sau lộn mèo mấy cái, rút lui về phía sau mấy thước. Tiểu quái thú bị Dã Quỷ đập như vậy, trên mặt đất bò hồi lâu mới nhảy dựng lên, tức giận hướng về phía Dã Quỷ đang một thân chật vật gào thét, vứa hướng về phía trước mặt Dã Quỷ đánh tới. Dã Quỷ chỉ lo chú ý đến thần sắc khác thường của Lâm Bách, thời điểm muốn giơ tay lên ngăn chặn đã không còn kịp.

“Không nên!” Nhìn con nhím muốn nhào đến trước mặt Dã Quỷ, Lâm Bách tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn sự tình phát sinh tiếp thao, cũng vô lực tiếp thu chuyện sắp sửa phát sinh, cả người xụi lơ mất đi ý thức…

“Nghiệt chướng, ngươi đủ rồi!” Trước khi mặt Dã Quỷ bị con nhím kia đâm bị thương, đồng thời trong rừng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trang nghiêm, tiếp theo một cây Trường Tuyến màu vàng dài vài thước từ bên ngoài bay tới, quấn ở trên người vật nhỏ, trong nháy mắt vật nhỏ đã bị thu phục…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv