Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Kết quả mà Thịnh Diễn phải trả giá là sáng hôm sau Cuckoo bị đưa đến bệnh viện thú cưng, hoàn toàn mất đi tư cách làm bố.
Nhưng Thịnh Diễn lại nhận được nhiều sự dịu dàng hơn.
Tần Tử Quy ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "A Diễn, những tháng tới có thể sẽ khó khăn, nhưng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Thịnh Diễn lười nhác ủn mình vào trong ngực Tần Tử Quy, xoa xoa hắn: "Ừm."
Thì ra sương mù đầu đông ở Nam Vụ lại ấm áp đến thế.
Những chiếc lá sung ngoài cửa sổ cuối cùng cũng rụng hẳn, những cành cây trơ trụi mang một vẻ đẹp đầy tiêu điều dưới tiết trời đông xám trắng.
Tần Tử Quy quay lại trường với vinh dự là người giành huy chương vàng trong cuộc thi cấp quốc gia, điểm số của Thịnh Diễn cũng tăng vọt, mẹ Hứa quyên tặng nhà trưởng một toà nhà đa năng, lãnh đạo nhà trường không nói gì về mối quan hệ của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn nữa, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Vì sự công bằng với các bạn học khác, Thịnh Diễn cuối cùng đã quay về lớp 6. Và dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Tần Tử Quy cũng chuyển đến lớp 6.
Theo lời Tần Tử Quy thì là, dù hắn có học ở lớp nào thì cũng đều đứng hạng nhất.
Theo lời Trần Du Bạch thì là, Tần Tử Quy dù không phải là học sinh tốt nhưng quả thực là một bạn trai tốt.
Hắn luôn cố gắng hết sức để hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn với Thịnh Diễn.
Vì đã nhận huy chương vàng nên hắn đã chắc suất vào được Đại học Bắc Kinh, thành thử hắn có thể tập trung nhiều hơn vào Thịnh Diễn.
Hắn sẽ giúp Thịnh Diễn điều chỉnh kế hoạch học tập, sắp xếp lại các vấn đề, giải thích những câu làm sai, tìm những đề tương tự cho Thịnh Diễn làm, rồi sẽ chữa lại từng câu một sau khi Thịnh Diễn làm xong.
Hắn cũng sẽ dậy sớm hơn Thịnh Diễn nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho cậu, thêm nước vào bình giữ nhiệt, quần áo để thay, rồi sẽ dỗ dành Thịnh Diễn dậy bằng một giọng nói đầy tình cảm kèm với một hai cái hôn, đó chính là phần thưởng quý giá nhất của hắn.
Dường như Thịnh Diễn cũng trở thành một con người hoàn toàn khác so với hồi lớp 11, học hành rất chăm chú.
Mỗi sáng, khi Tần Tử Quy dỗ cậu dậy thì cậu sẽ tắm rửa qua rồi đến lớp, sau khi ăn xong bữa sáng do Tần Tử Quy chuẩn bị, cậu bắt đầu căng mắt ra học bài.
Đến buổi trưa, cậu sẽ ăn cơm rồi ngủ luôn trên bàn học khoảng chừng nửa tiếng rồi sẽ dậy học tiếp. Nhưng Tần Tử Quy không bao giờ cho cậu thức khuya học bài, hắn nói làm như thế sẽ không tốt cho sức khoẻ, ngày hôm sau sẽ không học vào đầu được.
Nên mỗi ngày sau khi học bài trên trường về nhà xong, Thịnh Diễn sẽ tắm rửa, uống một cốc sữa nóng rồi chui vào chăn, ôm Tần Tử Quy ngủ thiếp đi.
Tần Tử Quy sợ cậu không nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể không chịu nổi nên chưa bao giờ bắt nạt cậu, phần lớn lúc nào xúc động lắm cũng chỉ động chạm chút đỉnh.
Với Thịnh Diễn, thời gian thư giãn nhất mỗi ngày chính là khi cậu được thu mình vào trong vòng tay của Tần Tử Quy, rồi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Khi đó cậu không phải suy nghĩ điều gì, không phải lo lắng điều gì, cậu chỉ ngửi được mùi hương quen thuộc nhất, thư thái nhất, an tâm như một bé mèo con chẳng vướng bận gì.
Chỉ là thỉnh thoảng cậu chợt giật mình tỉnh giấc vào ban đêm, cậu sẽ thấy bên cạnh gối mình không có ai, mà chỉ có một tia sánh sáng vàng chiếu qua khe cửa phòng làm việc. Đến hôm sau tỉnh dậy, những câu hỏi cậu làm sai đều được sửa lại, và được đặt gọn ghẽ trong cặp sách của cậu.
Tần Tử Quy chăm sóc tất cả mọi thứ từ ăn uống, trang phục và cuộc sống hàng ngày của Thịnh Diễn.
Theo lời Lâm Khiển thì là, hàm dưới của Tần Tử Quy còn rõ ràng hơn cả tương lai của Chu Bằng Cẩu Du.
Sở dĩ nói như vậy là vì trong kỳ thi cuối kỳ 1, kết quả của Thịnh Diễn hơn xa Chu Bằng Cẩu Du.
Nên hai tên ngày thường bị thồn cơm chó đã không thể chịu được nữa, bắt đầu cắm đầu vào học.
Thời gian vẫn dần trôi, những đợt tuyết dày cuối cùng của Nam Vụ cũng rơi.
Người ta nói đây là thời điểm Nam Vụ lạnh nhất, trước khi nghênh đón mùa xuân mới sang.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo thâm nhập vào tận xương, khiến người ta lạnh đến nhức nhối.
Việc Thịnh Diễn thích nhất chính là lén nghiêng người, đưa tay xuống gầm bàn rồi đút tay vào túi áo khoác của Tần Tử Quy, rồi tựa cằm lên bàn nghe Tần Tử Quy giảng bài.
Tối đến, Tần Tử Quy sẽ quấn chăn cho cậu từ nhà tắm lên giường.
Tần Tử Quy biết cậu sợ lạnh nên còn hỏi cậu có muốn về nhà ở không, dù sao trong biệt thự của mẹ Hứa có điều hoà 24/24 chứ không giống căn phòng thuê này, có những chỗ máy điều hoà không đến.
Nhưng Thịnh Diễn không chịu.
Cậu không muốn Tần Tử Quy ở đây một mình, càng không muốn Tần Tử Quy quay về nhìn mặt người khác, cậu chỉ muốn Tần Tử Quy được thoải mái ở bên mình.
Hai người cùng trải qua cả một mùa đông dài, Thịnh Tiểu Diễn, người luôn có khả năng miễn dịch kém, lần đầu tiên không bị cảm hay sốt, thậm chí còn tăng cân dưới bàn tay chăm sóc của Tần Tử Quy.
Đến khi đầu xuân sang, họ cùng chào đón một thành viên mới trong gia đình.
Em gái tên là Giang Tử Khâm, biệt danh là bé Nguyên Tiêu.
Tử Khâm được sinh ra vào đúng Rằm tháng Giêng.
Em bé nhỏ xíu, da hơi nhăn nheo đỏ hỏn, mềm mại đến không ngờ.
Thịnh Diễn nhìn em bé qua tấm kính, tự hỏi làm sao trên đời này lại có chuyện thần kỳ đến thế.
Cậu nói: "Tần Tử Quy, chúng mình có em gái này."
Tần Như nằm trên giường bệnh, cười khẽ: "Ừm, con có em gái rồi, vậy nên chú Giang của con đã mua một căn nhà mới có nhiều phòng hơn, để sau này bất cứ ai đến cũng đều có phòng, sẽ không bao giờ được ở trong phòng của một trong ba đứa các con được. Còn Tử Quy, con với A Diễn nên về nhà thường xuyên hơn, nếu không chú con cũng nhiều tuổi rồi, không trị được đám nhóc thối sau này theo đuổi em gái con đâu."
Ngôi nhà mà Thịnh Diễn nói là ngôi nhà nhỏ của hai người họ, còn nhà của cô và gb sẽ mãi là nhà của Tần Tử Quy.
Những đứa nhỏ nhạy cảm sẽ luôn có những người lớn hết lòng quan tâm.
Thịnh Diễn hiểu lời Tần Như nói, sự xuất hiện của bé Tử Khâm sẽ không khiến Tần Tử Quy bị bỏ rơi, hắn luôn là một thành viên trong gia đình.
Nên Thịnh Diễn nắm tay bé Tử Khâm cách một tấm kính, nói: "Dì Tần, dì yên tâm, bạn trai sau này của em Tử Khâm nhất định sẽ phải đẹp trai hơn con, cao hơn Tần Tử Quy, giỏi thể thao hơn con, cũng học giỏi hơn Tần Tử Quy, nếu không sẽ tuyệt đối không qua được cửa nhà mình."
Hứa Khinh Dung không khỏi nói đùa: "Vậy cứ để em gái con độc thân cả đời đi."
Thịnh Diễn suy nghĩ một chút: "Đúng thật, không có ai cao hơn, đẹp trai hơn, hay thành tích tốt hơn Tần Tử Quy được hết."
"Im đi, con đừng có mà khoe mẽ trước mặt mẹ con."
"A Diễn nói cũng đúng."
"Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng về phía Tiểu Diễn với Tử Quy thế!"
"Vì thằng bé nói đúng."
Trong phòng sinh tràn ngập niềm vui, mọi thứ đều bắt đầu từ những hy vọng tốt đẹp như thế.
Đến khi trời dần ấm lên, cuộc sống học tập ngày càng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Dù Thịnh Diễn đã ổn định đủ điểm vào các trường hạng một, cũng đủ tiêu chuẩn đầu vào của trường Trugn Công Đại, nhưng cậu vẫn đắm chìm trong biển câu hỏi, không dám lơi lỏng một phút giây nào, vì cậu sợ nếu mình thả lòng thì sẽ không bao giờ theo kịp tốc độ của Tần Tử Quy.
Tháng 6 nóng nực cuối cùng cũng đến, Thịnh Diễn, người luôn không bao giờ sợ hãi khi ngồi trên chuyến xe chở cả lớp đến phòng thi, cậu đã lo lắng đến mức bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Có vẻ như cậu không phải là người duy nhất lo lắng.
Chu Bằng xoa tay vào quần 2 lần, rồi mới run rẩy chìa tay ra với Tần Tử Quy: "Anh Tần, anh có thể cho thằng em sờ tí được không? Thằng em này không đòi gì cả, chỉ cần 600 điểm vào được trường 211 là được."
Cẩu Du thì còn lố hơn, sau khi nghiêm túc lấy khăn giấy ướt lau sạch từng ngón tay, đứng dậy trịnh trọng trước mặt Tần Tử Quy, duỗi tay phải ra cúi đầu 90 độ tiêu chuẩn: "Bố, hôm nay con muốn thi được 620 điểm, bố xem xem có che chở cho con được không?"
"Không." Tần Tử Quy nói không chút do dự.
Chu Bằng Cẩu Du gào lên: "Bố!!!!!"
Bố của hai người lạnh lùng đến mức không thèm nhìn, chỉ cúi đầu sắp xếp lại thẻ dự thi vào hộp bút cho Thịnh Diễn: "Tôi theo thuyết vô thần, không mê tín."
Chu Bằng Cẩu Du lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nhưng vừa dứt lời, Thịnh Diễn đang điên cuồng học thuộc các nguyên tố trong bảng tuần hoàn hoá học chợt quay đầu lại bảo: "Tần Tử Quy, em chạm vào anh cái được không?"
Tần Tử Quy, cả người từ đầu đến chân đã bị Thịnh Diễn sờ cả tám trăm lần: "..."
Hắn cảm thấy câu hỏi của Thịnh Diễn hơi thừa.
Thấy hắn không trả lời, Thịnh Diễn vội giải thích: "Em không có ý gì khác đâu, chủ yếu là muốn xin ít vía của học thần thôi. Nếu anh sợ em làm tiêu hao năng lượng của anh, ảnh hưởng đến việc anh đạt Trạng nguyên thì không chạm cũng không sao đâu."
"Tiêu hao năng lượng" của hắn là cái gì?
Tần Tử Quy phát hiện ra, dù sau 1 năm, điểm Hán ngữ của Thịnh Diễn đã tăng vọt nhưng cách chọn từ đặt câu của cậu vẫn rất ảo.
Hắn chỉ bình tĩnh không nói gì hết.
Thấy hắn thậm chí còn không chạm vào bạn trai mình, Chu Bằng Cẩu Du chợt thấy yên tâm hơn hẳn, đang định nói chuyện với Thịnh Diễn để tâm sự sâu về chính sách "vô thần" của Tần Tử Quy thì Tần Tử Quy đã chủ động đưa tay ra xoa đầu Thịnh Diễn: "Ừm, học thần phù hộ cho bạn học Thịnh Tiểu Diễn của chúng ta sẽ thể hiện thật tốt trong kỳ thi lần này, thậm chí còn tốt hơn thường ngày."
Giọng điệu của hắn cực kỳ chân thành, cực kỳ nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với kẻ lạnh lùng tàn nhẫn vừa nãy.
Nói xong, hắn còn hôn lên trán Thịnh Diễn, hỏi nhỏ: "Thế này đủ chưa?"
"...?"
Đúng lúc đó, Chu Bằng Cẩu Du, người vẫn còn nhớ mấy chữ "Tôi theo thuyết vô thần" của Tần Tử Quy, chợt hiểu ra thế nào gọi là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết.
*
Hết chương 81.