Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Lúc này Thịnh Diễn mới nhớ ra từ lúc ngủ dậy đến giờ cậu vẫn chưa kịp mặc quần.
Cho nên cậu mặc đồ ngủ của Tần Tử Quy, đi chân trần đánh nhau với Tần Tử Quy, còn Tần Tử Quy cứ thế nhìn cậu hớ hênh mà không thèm nhắc cậu?
Có còn là con người nữa không?
Cảm giác tức giận vì bị lừa gạt cùng sự nhục nhã vì không cãi nhau thắng được khiến Thịnh Diễn trực tiếp ngồi hẳn lên eo Tần Tử Quy: "Không phải bàn nữa, em nói thế nào chính là thế đó!"
Cảm giác bị ngồi lên không hề đau đớn, trái lại còn có chút ngứa ngáy.
Tần Tử Quy hít sâu, đoạn ôm chặt eo Thịnh Diễn: "A Diễn, chúng ta không được phép bạo lực gia đình."
"Vậy có ai nói với anh là không được làm súc sinh chưa?" Thịnh Diễn rất là giận, "Dù sao em cũng đã quyết rồi, em sẽ là người ở trên!"
Dù Tần Tử Quy cho rằng tư thế cưỡi ngựa này cũng khá hay, nhưng đây chắc chắn không phải điều Thịnh Diễn muốn, hắn cũng không muốn nói dối Thịnh Diễn chỉ vì dỗ dành cậu nữa, cho nên chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Rất là mệt đó."
Thịnh Diễn: "Thể lực của ông đây hơi bị tốt đấy."
Tần Tử Quy: "Nhưng mà em đâu có biết."
"Ai nói em không biết?" Thịnh Diễn không chịu nổi khiêu khích, "Có bản lĩnh thì thử xem!"
"Được, chúng ta thử xem." Tần Tử Quy cũng cảm thấy ít nhất hắn nên tôn trọng ý nghĩ của Thịnh Diễn, cho cậu cơ hội thử một lần.
Kết quả Thịnh Diễn ngồi trên người hắn, khinh thường nhìn hắn một hồi, há miệng rồi lại ngậm vào, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tần Tử Quy nhìn cậu, hắn còn chưa kịp làm gì thì mặt cậu đã đỏ bừng rồi, thấy thế Tần Tử Quy không khỏi khúc khích cười.
Thịnh Diễn lập tức bực mình, giẫm lên eo Tần Tử Quy: "Anh cười cái gì! Rõ ràng trước đó anh đã đồng ý điều ước của em rồi!"
Tần Tử Quy dỗ dành: "Nhưng em còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà, phải không?"
"Không phải chính anh là người giao nhiệm vụ à?"
"..."
Tần Tử Quy cảm thấy hình như Thịnh Diễn thông minh lên rồi.
Thịnh Diễn nhìn phản ứng của hắn thì biết ngay từ đầu Tần Tử Quy đã không có ý định thực hiện hai điều ước đó của mình, cho nên mới đưa ra hai nhiệm vụ dài dòng khó khăn như thế, thì ra từ đầu đến cuối chỉ là lừa cậu mà thôi!
Thịnh Diễn cực kỳ tức giận khi cậu tin tưởng Tần Tử Quy như thế mà hắn lại lừa cậu y như thằng ngốc, coi cái app kia để thực hiện mọi điều ước.
Nhưng nếu cậu thật sự muốn đánh Tần Tử Quy thì cậu không làm được, chia tay Tần Tử Quy lại càng không thể, nhưng cậu cũng không thể nuốt trôi cục tức này dễ dàng thế được.
Thịnh Diễn chỉ có thể tức giận nhìn Tần Tử Quy, càng nhìn càng cáu, mãi đến cuối cùng mới buông tay ra rồi đi vào phòng ngủ.
Tần Tử Quy muốn đi theo nhưng bị Thịnh Diễn đóng sầm cửa ngăn ở bên ngoài: "Em phải thay quần áo, anh cứ ở ngoài đi!"
Tần Tử Quy chỉ có thể cách một cánh cửa dỗ dành cậu: "A Diễn, xin lỗi em, đều là lỗi của anh, anh không nên lừa em."
"Anh nói sai rồi, sao anh có thể sai được. Làm sao học sinh giỏi ba tốt, học thần xuất sắc, học sinh gương mẫu toàn trường lại có thể sai được? Có trách thì chỉ trách đầu óc em kém cỏi, bị người ta nói cái gì cũng tin."
Thịnh Diễn tức giận nói bằng giọng điệu quái gở, tuỳ tiện lấy ra một bộ quần áo mặc lên người rồi nhét đồ vào cặp, choàng qua vai rồi mở cửa định rời đi.
Vừa ra ngoài thì va vào ngực Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy đứng ở bên ngoài chờ gà con nhà mình rất lâu, đến khi gà con va vào ngực hắn thì hắn vội ôm lấy: "A Diễn, đừng tức giận, em nói cái gì thì chính là cái đó, từ giờ trở đi anh sẽ nghe theo em hết."
Giọng điệu Tần Tử Quy rất đỗi chân thành lại ấm áp, lúc Thịnh Diễn va vào ngực hắn còn ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu có hơi tủi thân muốn khóc.
Tần Tử Quy xoa đầu cậu: "Nếu em thật sự tức giận thì anh sẽ đi quỳ bàn phím, được không em?"
"Vậy thì đi quỳ đi!"
Mới đầu Thịnh Diễn chỉ giận dữ hét lên.
Nhưng khi Tần Tử Quy thật sự bê cái bàn phím cơ ra chuẩn bị quỳ lên thì Thịnh Diễn chỉ đành hô lớn: "Đứng đó!"
Tần Tử Quy lại đứng đó.
Hắn đứng im ngoan ngoãn y như một chú chó lớn trung thành sẵn sàng làm theo bất cứ điều gì Thịnh Diễn nói.
Thịnh Diễn nóng nảy muốn xả ra nhưng lại không thể.
Cậu rất ghét bị người ta lừa dối, nhất là khi bị người mình tin tưởng nhất lừa dối. Nhưng cậu không đành lòng nói nặng lời với Tần Tử Quy.
Càng ôm cơn giận này trong lòng Thịnh Diễn lại càng tủi thân, cuối cùng cậu không nhịn được nữa: "Tháng này anh không được phép gọi điện cho em, không được gửi wechat cho em, càng không được dùng mấy lời ngon tiếng ngọt đó của anh để lừa em. Chồng anh đang rất giận, phải đợi đến khi cơn giận qua đi thì chúng ta nói chuyện sau."
Nói xong, cậu đeo cặp sách đi ra ngoài.
Đi được vài bước, như thể sợ Tần Tử Quy hiểu lầm gì đó, cậu quay đầu lại hung hăng nói: "Anh nhớ kỹ cho em! Em sẽ giận anh 1 tháng! Sau khi em hết giận thì em sẽ giải quyết anh sau! Anh không được phép chạy!"
Sau đấy lại đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cậu nhanh chóng rời đi, Tần Tử Quy đứng bất động tại chỗ, nhất thời không biết có nên cản cậu lại không.
Nếu Thịnh Diễn thật sự tức giận muốn đánh hắn, hoặc đơn giản chỉ là gây gổ với hắn thì hắn vẫn có thể dỗ dành được.
Nhưng nhìn dáng vẻ rõ ràng rất tức giận nhưng lại cảm thấy áy náy kia của bạn trai mình, Tần Tử Quy có hơi hụt hẫng.
Hắn tệ quá.
Cho nên Thịnh Diễn không muốn nói chuyện với hắn trong 1 tháng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là người này đã đi mà chưa kịp ăn gì.
Tần Tử Quy nhìn chỗ rau mình mới mua về để bổ sung dinh dưỡng cho Thịnh Diễn và bình giữ nhiệt hình gà con màu vàng chói, hắn khẽ thở dài rồi xắn tay áo đi vào bếp.
Người nào đó thật sự quá gầy, gầy đến mức hắn sợ đêm qua chỉ dùng lực hơi mạnh chút thôi là sẽ gãy mất.
*
Thịnh Diễn nhanh chóng đi xuống tầng, đi đến lối ra vào chung cư, quay đầu lại thấy Tần Tử Quy vẫn chưa đuổi theo mình, càng thấy giận hơn.
Quả nhiên, đàn ông toàn là thứ rác rưởi!
Trước kia chưa theo đuổi được mình thì coi mình như bảo bối. Bây giờ theo đuổi được mình rồi thì không thèm giữ mình lại nữa.
Cơn giận mới chỉ 8 điểm của Thịnh Diễn ngay lập tức đạt mức tối đa, cậu giận đến mức block [Chim xấu thích lải nhà lải nhải] ngay tại chỗ, sau đấy bực mình ngồi lên taxi.
Cậu lên xe ngồi, dạ dày đang biểu tình khiến cậu nhớ ra cậu đã ra khỏi nhà mà chưa ăn gì.
Đó là món Tần Tử Quy nấu đó, siêu ngon luôn.
Tất cả là tại tên khốn toàn lời nói dối đó, khiến cậu không được ăn no.
Thịnh Diễn quay lại trại huấn luyện, trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc rồi đi vào nhà ăn với khuôn mặt hầm hầm như kiểu cả thế giới nợ cậu tám trăm triệu.
Ngô Sơn mới vừa huấn luyện xong cũng đến ăn cơm, lúc nhìn thấy cậu thì không nhịn được hỏi: "Diễn, không phải mày đi tổ chức sinh nhật cho người yêu à, sao về sớm thế? Hai người không ăn trưa với nhau à?"
Thịnh Diễn nhìn dì ở nhà ăn tay run run như bị Parkinson lấy cho mình đĩa thức ăn rất đầy đặn, nhưng cậu lại không có cảm giác thèm ăn, ngồi vào góc với khuôn mặt đen sì: "Im mồm lại, đừng có tọc mạch."
"Mày nói thế là sai rồi, chuyện của anh em sao lại gọi là tọc mạch được." Ngô Sơn ngồi xuống đối diện cậu, "Nói với anh đây tí coi, mày với người yêu mày cãi nhau à?"
Thịnh Diễn cúi đầu nhai mấy món không ngon miệng lắm, chẳng nói chẳng rằng.
Ngô Sơn: "Không phải chứ, Diễn, vẫn còn đang là sinh nhật người ta đấy, mày lại còn để người ta ở một mình."
"Tao biết." Thịnh Diễn tức giận ngắt lời, "Nếu không phải đang là sinh nhật anh ta thì tao đã đánh chết anh ta rồi, tao còn phải cãi nhau nữa chắc?"
"???" Ngô Sơn nghe thế thì sửng sốt, "Đù mạ, Thịnh Diễn! Mày thế mà đánh con gái! Sao mày lại là người như thế?"
Hắn nói lớn quá khiến mọi người trong căng tin lập tức quay đầu lại nhìn.
Thịnh Diễn vội bịt mỏ hắn lại, nghiến răng nghiến lợi: "Ai bảo mày là tao đánh con gái? Tao là loại người đấy à?"
Đôi mắt của Ngô Sơn mở to kinh hoàng, hắn không ngừng rê.n rỉ như sắp chết ngạt thì Thịnh Diễn mới buông tay ra.
Ngô Sơn cuối cùng cũng được hít thở bình thường, sau đó nói nhỏ: "Không phải mày nói muốn đánh chết người yêu mày à?"
"..." Thịnh Diễn không có cách nào giải thích được với hắn chuyện người yêu của cậu là nam, chỉ đành cúi đầu chọc chọc đĩa cơm: "Tao không nói cho mày được, nhưng dù tao cũng không đánh con gái."
Thịnh Diễn thực sự không phải loại người như vậy.
Thế là Ngô Sơn lại hỏi: "Vậy sao mày với người yêu mày lại cãi nhau? Vì cái gì mà lại làm lớn chuyện đến mức sinh nhật cũng không đón cùng nhau?"
Thịnh Diễn không buồn ngẩng đầu lên: "Nếu người yêu mày lừa dối mày thì mày có giận không?"
Ngô Sơn nói mà không buồn nghĩ: "Còn phải xem tại sao cô ấy lại lừa tao nữa."
Thịnh Diễn ngẩng đầu lên.
Ngô Sơn giải thích: "Nếu là chuẩn bị cho tao một bất ngờ hoặc là vì tốt cho tao nên mới lừa tao thì tao sẽ không giận. Nếu là vì chuyện xấu thì nhất định là tao sẽ giận. Mấy cái này không thể nói đại khái được."
Thịnh Diễn khựng lại, sau đó hỏi: "Nếu như người đó vốn dĩ là vì muốn tốt cho mày, nhưng trên thực tế lại lừa mày làm rất nhiều chuyện mày không muốn làm thì sao?"
Ngô Sơn không hiểu lắm: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như ý định ban đầu của người đó là giúp mày thực hiện được mong muốn của mày, nhưng trước khi thực hiện mong muốn đó thì người ấy giao cho mày một số nhiệm vụ mà mày không muốn làm chút nào."
Ngô Sơn vẫn không hiểu: "Có nhiệm vụ gì mà mày không muốn làm chút nào?"
"Ví dụ như học tập chăm chỉ, ăn uống đúng giờ, đi ngủ đủ giấc, không được ăn vặt." Thịnh Diễn tự động bỏ qua mấy nhiệm vụ "đồi bại".
Nghe xong lời này, vẻ mặt Ngô Sơn trở nên khó tả: "Vậy mày nói tao nghe xem người đó đã giúp mày thực hiện được mong muốn gì không?"
Thịnh Diễn buột miệng nói: "Tao cũng chả có mong muốn gì nhiều, chỉ là muốn giúp tao hoàn thành bài tập về nhà, vượt qua được kỳ thi, giúp tao được ở lại Trung Quốc, giúp tao được vào đội huấn luyện, giúp tao tìm lại đồ bị thất lạc mà bố tao để lại cho tao."
Nói xong, Thịnh Diễn sửng sốt, hoá ra Tần Tử Quy đã làm cho cậu nhiều như thế.
Ngô Sơn bên kia đã sớm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra căm thù nhìn Thịnh Diễn: "Mày cảm ơn người kia còn không đủ chứ mắc gì mày đi giận dỗi hả! Mày là cái đứa vô ơn hay gì!"
"?!"
Thịnh Diễn cảm thấy tính tình của mình càng ngày càng tốt nên mới có người dám thẳng thừng mắng cậu.
Ngô Sơn - với vai trò quân sư tình yêu, buồn bã nói: "Nhiệm vụ nào giao cho mày cũng đều là vì tốt cho mày hết."
Thịnh Diễn phản bác: "Nhưng cũng không hẳn đều là nhiệm vụ kiểu này."
Ngô Sơn trực tiếp hỏi: "Còn có nhiệm vụ nào có hại cho mày à?"
Thịnh Diễn: "..."
Nhìn Thịnh Diễn đứng hình, Ngô Sơn lại càng buồn hơn: "Vậy mày nghĩ kỹ lại xem, mày có dễ dàng thực hiện được những cái mong muốn mà người ta thực hiện cho mày không?"
Không.
Để bắt chước nét chữ của cậu chép lại nội quy học sinh dài đến 10000 chữ, Tần Tử Quy chắc hẳn đã phải thức cả đêm.
Để giúp cậu vượt qua kỳ thi, mỗi đêm trước khi đi ngủ, Tần Tử Quy còn phải hệ thống lại những câu cậu làm sai.
Hơn nữa Thịnh Diễn còn nhớ bố Tần Tử Quy đã nói để tìm lại sợi dây chuyền cho cậu, Tần Tử Quy đã phải phơi nắng suốt ba tiếng liền, da hắn còn bị cháy nắng và phải nhập viện.
Cho nên dù Tần Tử Quy nói dối cậu, nhưng mọi mong muốn của cậu đều thành sự thật.
Những thứ này không thể nói dối được.
Đằng sau việc thực hiện được mong muốn cho cậu, Tần Tử Quy chắc hẳn đã phải vất vả rất nhiều, có khi đến giờ cậu vẫn chưa biết hết.
Thịnh Diễn đột nhiên cảm thấy việc mình nóng nảy bỏ đi là rất quá đáng.
Hơn nữa cậu còn rời đi, lại còn block Tần Tử Quy, bây giờ Tần Tử Quy ở nhà một mình chẳng phải rất buồn sao!
Nhìn vẻ mặt cúi đầu rầu rĩ của cậu, Ngô Sơn thở dài: "Được rồi, biết mình sai rồi thì mày đi xin lỗi người ta một câu đi."
"Mày muốn tao đi xin lỗi á, không! Tao không làm gì sai hết!" Mặc dù Thịnh Diễn cảm thấy mình có hơi quá đáng vì giận dỗi, nhưng cậu không thấy mình sai.
Ngô Sơn lại nghĩ là cậu cố chấp, nói: "Rõ ràng vẻ mặt này của mày là mày hối hận lắm rồi, lại còn không chịu nhận."
"Tao chỉ đang thấy đồ ăn ở đây không ngon thôi."
"Đồ ăn không ngon thì sao, mày vẫn phải ăn."
Ngô Sơn vừa mới dứt lời, màn hình điện thoại của Thịnh Diễn sáng lên.
App cầu được ước thấy: [Nhận thấy cơn giận của ký chủ quá cao, hệ thống quyết định chủ động thực hiện mong muốn của ký chủ, nhấn phím 1 để đến phòng bảo vệ của trại huấn luyện lấy đồ ăn luôn. Nhấn phím 2 để lấy đồ ăn ở phòng bảo vệ trong vòng 2h. Lưu ý: thời gian càng lâu sẽ càng ảnh hưởng đến hương vị của món ăn. Mong ký chủ xem xét.]
Đệch!
Tần Tử Quy học được cái trò này ở đâu ra!
Cậu không cho hắn nhắn wechat hay gọi điện thoại, thế mà hắn vẫn còn chiêu này để dụ dỗ cậu.
Thì ra hồi trưa không đuổi theo cậu là vì đang nấu ăn à.
Thịnh Diễn đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình tốt lên rất nhiều, cậu cất điện thoại đi, bưng đĩa cơm lên rồi kiêu ngạo nói: "Ai nói đồ ăn không ngon vẫn phải ăn chứ."
Sau đó cậu đổ một ít thức ăn thừa trên đĩa vào thùng đựng đồ ăn rồi thong thả bước ra ngoài căng tin dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Sơn.
Vừa bước ra khỏi căng tin, cậu lập tức tăng tốc, sợ đến muộn thì Tần Tử Quy sẽ đi mất.
Nhưng lúc gần đến phòng bảo vệ, cậu lại cố tình bước chậm rãi, mang theo vẻ mặt có phần miễn cưỡng và khó chịu.
Tần Tử Quy từ xa chứng kiến toàn bộ quá trình biến đổi trạng thái của bạn trai mình, không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Sao trên đời này lại có người dễ thương đến thế nhỉ?
Nhưng hắn không được cười, nếu không thì bạn trai nhà hắn sẽ mất mặt.
Cho nên Tần Tử Quy nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đầy nam đức, cầm bình giữ nhiệt y như chàng dâu ngoan ngoãn.
Thịnh Diễn quyết định vì món thịt bò hấp mà tha thứ cho hắn một chút, bước đến rồi nâng cằm hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
"Anh mang đồ ăn ngon đến cho em, thay cho lời xin lỗi."
Thái độ của Tần Tử Quy rất đúng mực.
Thịnh Diễn bất đắc dĩ cho hắn một cơ hội, nâng cằm: "Anh mở ra xem nào."
Tần Tử Quy làm theo lời cậu, đặt hộp cơm giữ nhiệt hình gà con lên bàn rồi mở nắp.
Tầng đầu tiên là cháo bát bảo.
Tầng thứ hai là món rau xào.
Tầng thứ ba là thịt bò hấp.
Tầng cuối cùng là canh trứng cà chua.
Đều là những món ăn gia đình bình thường, nhưng hương vị mà màu sắc đều rất tuyệt.
Thịnh Diễn nhìn vào không khỏi nuốt nước miếng.
Tần Tử Quy biết Thịnh Diễn nhất định vẫn còn tức giận, thể diện của cậu lớn hơn trời, nên chủ động hỏi: "A Diễn, anh có hơi đói bụng, bây giờ mà về nhà nấu cơm thì cũng muộn mất. Anh ở lại đây ăn cùng với em được không?"
Tất nhiên là được.
Nhưng Thịnh Diễn cảm thấy mình không thể đồng ý quá dễ dàng được, nếu không Tần Tử Quy sẽ không ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc lừa dối mình.
Đang lúc cậu suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến: "A Diễn."
Vẻ mặt hiền lành đức độ của Tần Tử Quy lập tức chuyển sang vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Thịnh Diễn có dự cảm không tốt, quay đầu lại thì thấy Tiết Dịch đứng ở đằng sau, nhìn thấy ánh mắt cậu thì cười: "Tần Tử Quy, cậu cũng đến đưa đồ ăn cho A Diễn à?"
Thịnh Diễn: "???"
Có vấn đề gì với "A Diễn" này thế.
Trước khi Thịnh Diễn kịp phản ứng, Tần Tử Quy đã nhẹ nhàng nhìn cậu.
Thịnh Diễn vội vàng nhìn lại hắn rồi lắc đầu điên cuồng, biểu thị cậu chưa từng ăn đồ ăn người lạ bên ngoài đưa cho.
Tiết Dịch đứng một bên, thêm dầu vào lửa: "Tôi thấy bình thường A Diễn không thích đồ ăn ở căng tin nên đã nhờ mẹ làm thêm 2 phần nữa rồi nhờ Ngô Sơn đưa cho cậu ấy. Không ngờ là A Diễn lại khá là thích nên lần này tôi cũng mang thêm một chút."
Thịnh Diễn: "???"
Cậu còn chưa kịp giải thích thì Tần Tử Quy đã cụp mắt xuống, nhìn cậu: "Em thích mấy món đó đến thế à?"
Cảm giác như người vợ đảm đang bình tĩnh tra hỏi người chồng tệ bạc của mình.
Thịnh Diễn cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa, cậu sợ Tần Tử Quy hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: "Em không biết là do anh ta mang đến, em còn tưởng là của nhà Ngô Sơn làm. So với đồ ăn trong căng tin thì dễ ăn hơn một chút."
Tần Tử Quy gật đầu: "Vậy tức là em còn ăn đồ ăn của người đàn ông khác."
Thịnh Diễn: "?"
Tần Tử Quy lại nói: "Cho nên món anh nấu cũng chỉ giống như mấy món mà người ta tuỳ tiện làm."
Thịnh Diễn: "??"
Không, Tần Tử Quy lên cơn ghen rồi, không thể để mọi chuyện rắc rối hơn được!
Thịnh Diễn cảm thấy mặc dù cậu với Tần Tử Quy yêu nhau, nhưng không có nghĩa là cậu thích cảm giác có người khác nhìn nhìn lúc cậu và Tần Tử Quy đang nói chuyện.
Không được, cậu phải lập tức đuổi Tiết Dịch đi rồi nói chuyện đàng hoàng với Tần Tử Quy.
Vừa quay lại đã thấy huấn luyện viên Lý cầm hộp giữ nhiệt đi từ cổng vào, thấy họ thì nói: "Ô, người nhà mang đồ ăn đến cho à? Anh trai Thịnh Diễn đúng không? Đi xa thế này để mang đồ ăn đến cho Thịnh Diễn đấy à?"
Hồi trước lúc Thịnh Diễn còn huấn luyện ở đội huyện, Tần Tử Quy thường đạp xe đến đón cậu, rất nhiều huấn luyện viên và tuyển thủ trong đội huyện đều biết Thịnh Diễn có một người anh trai, nhưng họ không biết tên.
Bây giờ Thịnh Diễn không thể nói người này chỉ là bạn học nhà hàng xóm của cậu được, dù sao làm gì có người hàng xóm nào lại có thể giữa trưa nắng nóng thế này đến mang đồ ăn cho cậu được.
Nhưng cậu càng không thể giới thiệu đây là bạn trai cậu được.
Nên Thịnh Diễn chỉ đành cứng nhắc: "Dạ, đây là anh trai em."
Nói xong, Tần Tử Quy nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn tuyệt vọng lắc đầu, đếm đếm gạch trên sàn rồi cầu nguyện Tiết Dịch với thầy Lý mau mau rời đi.
Nhưng câu nói tiếp theo của thầy Lý đã hoàn toàn đẩy cậu xuống vực thẳm tuyệt vọng: "Đi thôi, nào, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, cũng chỉ là bữa cơm đơn giản thôi, không phải bữa tiệc lớn gì."
"Không, thầy Lý..." Thịnh Diễn không có thời gian từ chối, cậu bị thầy Lý choàng vai rồi vừa đi vừa nói, "Đúng lúc thầy có chuyện quan trọng muốn nói với em, thầy xem qua trận đấu cuối cùng của em rồi, mọi thứ đều ổn, chỉ có điều tư thế đứng quá thoải mái, quá đẹp trai, không được, em phải thế này này..."
Mặt Thịnh Diễn sượng trân, nghe lời dạy bảo của thầy Lý, cảm nhận được không khí bất ổn của hai người đi sau cậu, cậu cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
Lúc quay lại căng tin, Ngô Sơn vẫn chưa rời đi, lúc nhìn thấy tổ hợp kỳ lạ này thì sững sờ, sau đấy mới hỏi: "Thầy Lý, anh chàng đẹp trai đi đằng sau mặt lạnh te kia em trông hơi quen quen."
"À, đấy là anh trai Thịnh Diễn, hồi trước hay đi đón Thịnh Diễn đấy." Huấn luyện viên Lý vừa giải thích vừa đặt hộp giữ nhiệt lên bàn.
Lúc này Ngô Sơn mới nhớ ra, đúng là có người như thế.
Hắn luôn là người dễ làm quen, lập tức ghép hai cái bàn lại với nhau rồi vẫy vẫy tay: "Đến đây, Thịnh Diễn mau gọi anh trai đến ngồi, à còn Tiết Dịch kia..."
"Tôi cũng ngồi đây ăn luôn."
Tiết Dịch vừa nói vừa đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn.
Vì Tiết Dịch thường hay nhờ Ngô Sơn đưa thức ăn cho Thịnh Diễn vài lần, Ngô Sơn thấy thái độ nhận sai của Tiết Dịch rất chân thành nên hắn cũng có ý định giúp hai người hàn gắn mối quan hệ, cho nên hắn vội vẫy tay gọi Tiết Dịch ngồi xuống cạnh Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn vừa mới ngồi xuống đã lập tức cứng đờ, sau đó cố ý đổi vị trí với Ngô Sơn dưới ánh nhìn bình tĩnh của Tần Tử Quy: "Mày dậy đi, tao ngồi với anh tao."
"Ờ, được rồi." Ngô Sơn không nghĩ gì nhiều, sau khi đổi vị trí thì chìa tay ra với Tần Tử Quy, "Chào anh đẹp trai, em là Ngô Sơn, bạn cùng phòng với Thịnh Diễn. Ngày nào em cũng đối xử rất tốt, trầ.n trụi với thiên nhiên, hồi nhiên như cây cỏ với cậu ấy, anh là anh trai cậu ấy thì cũng coi như là anh trai em, có muốn thêm phương thức liên lạc không?"
Tần Tử Quy âm thầm ghi nhớ mấy chữ "trầ.n trụi với thiên nhiên" rồi duỗi tay ra nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi là Tần Tử Quy."
"Được, vậy sau này để em gọi anh là..."
Ngô Sơn còn đang nghiêng đầu cười, nhưng trước khi từ "anh trai" kịp bật ra khỏi miệng, hắn chợt khựng lại.
Chờ đã.
Họ Tần?
Sao anh trai của Thịnh Diễn lại họ Tần?
Lại còn tên là Tần Tử Quy?
Đó không phải là tên của...
Ngô Sơn hãy còn đang nghi ngờ, nghiêng đầu ngơ ngác: "Cái đó, anh Tần này, có câu này không biết em có nên hỏi hay không."
"Cậu cứ hỏi đi."
"Hôm nay là sinh nhật anh à?"
"Đúng vậy."
Vừa nghe được đáp án, Ngô Sơn trợn mắt há mồm nhìn Thịnh Diễn.
Và Thịnh Diễn, người không có thời gian để ngăn chặn tất cả những điều này, vùi mặt vào hộp cơm giữ nhiệt hoạ tiết gà con màu vàng chói trong tuyệt vọng.
Cậu chỉ là một con gà con không biết gì hết.
Chuyện của Thịnh Diễn, liên quan gì đến cậu?
*
Hết chương 68.