Shauna và Hester Crimstein ngồi trong văn phòng luật hào nhoáng ở khu gần trung tâm. Hester nói chuyện điện thoại xong và đặt lại ống nghe lên giá điện thoại.
“Chẳng ai chịu nói gì nhiều,” Hester nói.
“Nhưng họ không bắt giam cậu ấy?”
“Không. Vẫn chưa.”
“Vậy chuyện gì đang xảy ra?” Shauna hỏi.
“Những gì tôi có thể nói, họ nghĩ Beck giết vợ cậu ấy.”
“Thần kinh,” Shauna nói. “Cậu ấy ở trong bệnh viện, gào khóc thống thiết. Thằng KillRoy điên dại kia bây giờ đợi ngày tử hình.”
“Không phải vì tội giết cô ấy,” luật sư đáp lại.
“Sao cơ?”
“Kellerton bị tình nghi giết ít nhất mười tám phụ nữ. Hắn thú nhận mười bốn, nhưng họ chỉ có vừa đủ bằng chứng để truy tố và kết án hắn giết mười hai. Thế là đủ. Ý tôi là, một người cần bao nhiêu cái án tử hình?”
“Nhưng mọi người biết hắn giết Elizabeth.”
“Đính chính: mọi người đã biết.”
“Tôi không hiểu. Làm thế nào họ có thể nghĩ Beck liên quan tới chuyện này?”
“Tôi không biết,” Hester nói. Bà gác chân lên bàn và đặt tay ra sau đầu. “Ít nhất, vẫn chưa. Nhưng chúng ta sẽ lên tinh thần cảnh giác cao độ.”
“Thế nào?”
“Đầu tiên, chúng ta phải giả định FBI theo dõi từng bước đi của cậu ấy. Nghe trộm điện thoại, giám sát, kiểu thế.”
“Vậy?”
“Vậy, ý chị là sao?”
“Cậu ấy vô tội, Hester. Hãy để bọn họ theo dõi.”
Hester ngước lên và lắc đầu. “Đừng ngây thơ.”
“Nói thế nghĩa là thế quái gì?”
“Nghĩa là nếu bọn họ mà quay được cậu ấy đang ăn trứng vào bữa sáng, họ có thể rút ra vài kết luận. Cậu ấy phải cẩn trọng. Nhưng còn có gì đó nữa.”
“Cái gì?”
“FBI sẽ bám Beck.”
“Như thế nào?”
“Biết thế quái nào được, nhưng tin tôi đi, bọn họ sẽ bám. Bọn họ đang có hứng với bạn của chị. Và đã tám năm rồi. Thế có nghĩa là bọn họ tuyệt vọng. FBI tuyệt vọng là cái lũ xấu xa, chà đạp lên mọi quyền được quy định theo hiến pháp.”
Shauna ngồi lại và nghĩ đến những email lạ kỳ “Elizabeth” gửi.
“Sao?” Hester nói.
“Không có gì.”
“Đừng có giấu tôi, Shauna.”
“Ở đây tôi đâu phải thân chủ.”
“Chị nói Beck không kể với tôi tất cả mọi thứ?”
Một ý nghĩ vụt đến với Shauna rằng có thứ gì đó đáng sợ đang ập đến. Cô nghĩ thêm chút nữa, nghiền ngẫm ý nghĩ đó ở vài khía cạnh khác nhau, nâng lên đặt xuống một lúc.
Có vẻ hợp lý, và Shauna hy vọng - không, nguyện cầu - cô sai. Cô đứng lên và vội vã tiến về phía cửa. “Tôi phải đi.”
“Chuyện gì thế?”
“Hỏi thân chủ của bà.”
Đặc vụ Nick Carlson và Tom Stone đặt mình lên đúng chiếc đi văng mà Beck vừa lúc trước bị quá khứ nuốt chửng. Kim Parker, mẹ Elizabeth, ngồi đối diện với họ, tay đặt nghiêm nghị trên đùi. Khuôn mặt bà là một chiếc mặt nạ bằng sáp, lạnh cứng. Hoyt Parker đi tới đi lui.
“Vậy có chuyện gì quan trọng đến nỗi hai người không nói được qua điện thoại?” Hoyt hỏi.
“Chúng tôi muốn hỏi ông một vài câu hỏi,” Carlson nói.
“Về chuyện gì?”
“Con gái ông.”
Cả hai sững người.
“Cụ thể hơn, chúng tôi xin phép hỏi ông về mối quan hệ của cô ấy với chồng, bác sĩ David Beck.”
Hoyt và Kim liếc nhìn nhau. “Tại sao?” Hoyt hỏi.
“Có liên quan đến một vấn đề hiện đang còn ở trong vòng điều tra.”
“Vấn đề gì? Nó chết đã tám năm. Kẻ giết nó bây giờ đang đợi bị tử hình.”
“Xin vui lòng, thanh tra Parker. Chúng ta ở đây cùng một phe.”
Căn phòng tĩnh lặng. Đôi môi Kim Parker mỏng dính và run run. Hoyt nhìn vợ rồi gật đầu với hai đặc vụ.
Carlson nhìn chằm chằm vào Kim. “Bà Parker, bà mô tả mối quan hệ giữa con gái bà và chồng cô ấy như thế nào?”
“Chúng nó rất thân thiết, rất thương yêu nhau.”
“Không có vấn đề gì?”
“Không,” bà nói. “Không có.”
“Bà có có rằng bác sĩ Beck là một người bạo lực không?”
Bà nhìn sửng sốt. “Không, không bao giờ.”
Họ nhìn Hoyt. Hoyt gật đầu tán thành.
“Theo như ông biết, bác sĩ Beck có bao giờ đánh con gái ông bà không?”
“Cái gì cơ?”
Carlson cố gắng nở nụ cười thân thiện. “Xin ông chỉ trả lời câu hỏi.”
“Không bao giờ,” Hoyt nói. “Không ai đánh con gái tôi.”
“Ông chắc chắn?”
Giọng ông kiên quyết. “Rất chắc.”
Carlson nhìn Kim. “Bà Parker?”
“Nó yêu con bé vô cùng.”
“Tôi hiểu điều đó, thưa bà. Nhưng rất nhiều gã đánh vợ tự nhận yêu thương vợ mình.”
“Nó chưa bao giờ đánh con bé.”
Hoyt dừng bước. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”
Carlson nhìn Stone một lúc. “Tôi muốn cho hai người xem một số bức ảnh, nếu có thể. Chúng sẽ gây bối rối một chút, nhưng tôi nghĩ quan trọng.”
Stone đưa cho Carlson chiếc phong bì nhựa. Carlson mở ra. Từng cái một, anh ta đặt những tấm ảnh Elizabeth bị thâm tím lên chiếc bàn uống cà phê. Anh ta dõi nhìn chờ đợi một phản ứng. Kim Parker, như dự đoán, thốt ra một tiếng kêu nhỏ. Mặt Hoyt Parker dường như xung đột với chính nó, cuối cùng biểu lộ sự trống rỗng xa xăm.
“Anh lấy đâu ra những cái này?” Hoyt nhẹ nhàng hỏi.
“Trước kia ông đã thấy chúng chưa?”
“Chưa bao giờ,” ông nói. Ông nhìn vợ. Bà lắc đầu.
“Nhưng tôi nhớ những vết thâm tím,” Kim Parker nói.
“Khi nào?”
“Tôi không nhớ chính xác. Không lâu trước khi con bé chết. Nhưng tôi nhìn thấy chúng, chúng ít” - bà tìm từ - “hơn.”
“Con gái bà có nói vì sao cô ấy bị thế không?”
“Nó bảo nó bị tai nạn ôtô.”
“Bà Parker, chúng tôi đã kiểm tra công ty bảo hiểm của con gái bà. Cô ấy chưa bao giờ báo lại một vụ tai nạn ôtô nào. Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ chỗ cảnh sát. Không có ai đòi cô ấy phải bồi thường. Không có nhân viên cảnh sát nào từng điền vào một biên bản.”
“Vậy ý hai người là gì?” Hoyt chen vào.
“Đơn giản thế này: Nếu con gái hai người không bị tai nạn ôtô, làm thế nào cô ấy bị những vết thâm tím này?”
“Anh nghĩ chồng nó đánh nó?”
“Đó là giả thuyết mà chúng tôi đang đề ra.”
“Dựa vào cái gì?”
Hai người đàn ông kia ngập ngừng. Sự ngập ngừng nói lên một trong hai điều: không nói trước mặt người phụ nữ này hay không nói trước mặt người không làm việc trong ngành. Hoyt quyết định tiếp chuyện. “Kim, mình có phiền nếu tôi nói chuyện riêng với hai đặc vụ đây một lát được không?”
“Không hề.” Bà đứng dậy trên đôi chân run run và loạng choạng đi về phía cầu thang. “Em sẽ ở trong phòng ngủ.”
Khi bà đi khuất, Hoyt nói, “Được rồi, tôi nghe đây.”
“Chúng tôi không nghĩ bác sĩ Beck chỉ đánh con gái ông,” Carlson nói. “Chúng tôi nghĩ anh ta giết cô ấy.”
Hoyt nhìn Carlson rồi Stone và rồi lại Carlson, như thể chờ đợi điểm gút. Khi không có gì xuất hiện, ông ngồi xuống ghế. “Tốt hơn là anh nên bắt đầu giải thích đi.”