chắc ông ta sẽ không dễ dàng bị người điều tra kia hại chết nữa chứ?
Tôi bình thản nói: “Chắc chắn là như vậy. Tôi đã giúp ông ta giảm bớt nỗisợ hãi, hơn nữa còn truyền cho ông ta một số phương thức tư duy có thểngăn chặn nỗi sợ hãi.”
”Vậy là đủ rồi.” Chủ nhiệm Viên nói: “Anh cầnphải hiểu rằng nhiệm vụ của anh không phải là đảm bảo sự an toàn cho con mồi, mà là câu được cá lên trước khi con mồi bị ăn hết sạch. Bao bọccho con mồi kĩ quá sẽ chỉ khiến cá mất đi sự hứng thú mà thôi, một conmồi có vết thương trên người mới có sức hấp dẫn trí mạng đối với cá.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, sau đó thì không tiếp tục giúp ông ta gỡ các gútthắt trong tâm lý nữa, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với ông ta. Lúc banngày, cứ cách ba tiếng tôi lại gọi điện thoại cho ông ta một lần để biết được trạng thái tâm lý của ông ta. Trong vòng một tuần sau đó, trạngthái tâm lý của ông ta vẫn luôn rất ổn định, nỗi lo sợ đối với việc giao tiếp cũng có sự cải thiện rõ rệt. Nhưng đến chiều ngày 7 tháng 11, ôngta đột nhiên chủ động gọi điện thoại đến cho tôi, nói là bắt đầu từ hồitrưa mình liền cảm thấy rất không thoải mái, cứ như là đột nhiên nảysinh một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn đối với tất thảy người và vật xungquanh, hơn nữa còn bắt đầu thường xuyên đưa tay lên sờ răng cửa. Quađiện thoại tôi đã trò chuyện với ông ta trong một thời gian dài, vậynhưng ông ta vẫn không thể nhớ ra nguyên nhân khiến tâm lý của mình phát sinh biến hóa. Hết cách, tôi chỉ đành trò chuyện với ông ta một lát,giúp ông ta tạm thời giải tỏa sự khó chịu trong tâm lý.”
Trựcgiác nói cho tôi biết, người điều tra thần bí kia đã phát hiện ra nhượcđiểm trong tâm lý của Lưu Hướng Đông và bắt đầu có hành động rồi.
Sáng ngày 8 tháng 11, Lưu Hướng Đông đến Đại học C giảng bài công khai trong vòng hai tiếng đồng hồ, tới trưa thì đi ăn cơm cùng với mấy vị lãnh đạo của trường, buổi chiều tham dự một hoạt động bình bầu cá nhân ưu tú donhà trường tổ chức, đồng thời đảm nhận nhiệm vụ lên bục phát giải thưởng cho người được giải. Sau khi hoạt động bình bầu kết thúc, ông ta đikiểm tra tình hình công việc của con trai Lưu Trí Phổ một chút, sau đódẫn con trai đến sân vận động của trường đi dạo vài vòng, nội dung củacuộc trò chuyện đó không ai hay biết. Để có thể tìm ra tung tích củangười điều tra thần bí kia, tôi đã đi theo Lưu Hướng Đông suốt cả ngày,ngoài thời gian dùng bữa trưa, tôi gần như đã nhìn thấy tất cả nhữngngười mà ông ta đã tiếp xúc, cũng được tận mắt chứng kiến mọi cử chỉ vàvẻ mặt của ông ta.
Suốt một ngày liền, tôi không hề phát giác ra sự lạ thường nào, vậy nhưng đến tối hôm đó, Lưu Hương Đông rốt cuộc vẫn gặp nạn.
Lúc năm giờ chiều hôm đó khi tôi nói chuyện với Lưu Hướng Đông qua điệnthoại, giọng nói cũng như tư duy ông ta vẫn hoàn toàn bình thường, vậynhưng đến tám giờ tối tôi gọi điện thoại cho ông ta một lần nữa, ông talại không chịu nhấc máy. Tôi nói chuyện này cho Chủ nhiệm Viên biết. Sau khi thử liên lạc mà không được, Chủ nhiệm Viên lập tức sắp xếp một nhân viên của trung tâm Nghiên cứu khoa học thuộc Công ty E đến nhà họ Lưunghe ngóng tình hình. Khi người này đến nơi, trong nhà họ Lưu chỉ có hai người là Lưu Trí Phổ và Lưu Hướng Đông. Lưu Trí Phổ nói cho người đếnthăm biết là bắt đầu từ sáu rưỡi, cha anh ta vẫn luôn ở trong phòng đọcsách anh ta nghĩ là cha mình đang chuyên tâm nghiên cứu khoa học nênkhông làm phiền. Nhân viên đó lấy lý do là công ty có việc gấp để gõ cửa phòng đọc sách, trong phòng ban đầu không có tiếng trả lời, nửa phútsau thì lại đột ngột vang ra những tiếng thở nặng nề. Lưu Trí Phổ muốnmở cửa, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa ngược từ bên trong. Hai người bọn họ hợp sức đạp cửa ra, thế rồi lập tức bị cảnh tượng trong phònglàm cho sợ giật nẩy mình.
Lưu Hướng Đông quỳ rạp người dưới đất, máukhông ngừng chảy ra từ miệng, còn dính đầy cả lên mặt, quần áo cùng vớisàn nhà xung quanh. Lưu Trí Phổ và nhân viên kia cùng nhau đưa Lưu Hướng Đông đến bệnh viện ở gần đó nhất. Sau khi kiểm tra bác sĩ phát hiện,chiếc răng cửa ở phía trên bên trái của Lưu Hướng Đông đã bị rụng mất,chiếc răng cửa phía trên bên phải cũng đang lung lay và đã rời khỏi lợi ở một mức độ nhất định. Để đề phòng bất trắc, bác sĩ sắp xếp cho LưuHướng Đông ở lại bệnh viện để quan sát. Lúc chín giờ, Chủ nhiệm Viên nói lại tình hình cho tôi biết, bảo tôi mau nghĩ đối sách.
Không cònnghi ngờ gì nữa, người điều tra thần bí kia đã dùng một phương thức nàođó để tiến hành tấn công mãnh liệt vào tâm lý của Lưu Hướng Đông, khiếnông ta làm gãy cả răng cửa của mình - đối với tôi mà nói điều này rõràng là một sự sỉ nhục lớn lao. Cùng với đó, đối phương có thể làm đượcđiều này trong tình huống mà tôi không hề phát giác, xem ra người đóthật không đơn giản chút nào.
Người điều tra thần bí đó rốt cuộc đãtiến hành tác động đến tâm lý của Lưu Hướng Đông ngay trước mắt tôi nhưthế nào? Tôi tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết nhỏ đã xảy ra trong ngày hômđó, cuối cùng phát hiện chỉ có hai điểm đáng ngờ:
Thứ nhất, trong lúc Lưu Hướng Đông dùng bữa trưa với các lãnh đạo của Đại học C, tôi khôngnhững không thể biết nội dung của cuộc trò chuyện giữa bọn họ, thậm chícòn không quan sát được các cử chỉ và sắc mặt của Lưu Hướng Đông nữa.Nếu người điều tra kia có tham dự vào bữa ăn trưa hôm đó, đồng thời thừa cơ tiến hành ám thị Lưu Hướng Đông, vậy thì quả thực là có thể dễ dàngqua mắt tôi. Khả năng này là rất lớn, bởi lẽ đại đa số các lãnh đạo củaĐại học C đều là những người đàn ông trung niên, khá phù hợp với hìnhtượng của người điều tra thần bí kia ở trong lòng tôi.
Thứ hai, chiều hôm đó Lưu Hướng Đông và con trai mình đã có một cuộc trò chuyện kéodài khoảng mười mấy phút. Vì sân vận động rất thoáng đãng, khi đó xungquanh không có nhiều người, vậy nên tôi không thể lại gần bọn họ được,chỉ có thể quan sát từ xa, rất có khả năng đã bỏ sót mất một số chi tiết nhỏ. Nếu người điều tra thông qua Lưu Trí Phổ để tiến hành ám thị LưuHướng Đông, vậy thì quả thực là có thể tạm thời giấu được tôi - nhưngcũng chỉ là tạm thời mà thôi. Lợi dụng Lưu Trí Phổ thì nhất định phảilưu lại trên người anh ta một số dấu tích của việc tâm lý bị tác động,mà những dấu tích này rất có thể chính là manh mối để lần ra thân phậncủa người điều tra. Nếu tôi là người đó thì tuyệt đối không bao giờ đimạo hiểm lợi dụng Lưu Trí Phổ. Đương nhiên, cũng có khả năng đối phươngđoán được suy nghĩ này của tôi, vậy nên mới lớn gan lợi dụng Lưu Trí Phổ như vậy. Nếu sự thực đúng là như thế, vậy thì anh ta (cô ta) hiển nhiên là còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của tôi.
Cuối cùng, tôivì điều này mà nảy sinh thêm suy đoán thứ ba: Có lẽ, người điều tra thần bí đó lại chính là bản thân Lưu Trí Phổ cũng chưa biết chừng. Tuy LưuTrí Phổ là con ruột của Lưu Hướng Đông nhưng lòng người dù sao cũng khóđoán vô cùng.
Tóm lại, sau một phen phân tích ngắn gọn, tôi cho rằngkhả năng thứ nhất là lớn nhất, tiếp đến là khả năng thứ hai và thứ ba.Suy nghĩ xong xuôi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Hướng Đông. Lưu Trí Phổnghe điện thoại thay cha, nói rằng cha mình đang mệt cần được nghỉ ngơi, không tiện dùng điện thoại. Nghe giọng điệu của anh ta, tôi biết rằngtối đó không thể nào liên lạc với Lưu Hướng Đông bằng điện thoại đượcnữa.
Tôi hiểu rõ: Tấn công vào tâm lý cũng giống như tấn công vào thể xác vậy, đều để lại vết thương trên cơ thể người bị tấn công, nhưngtheo thời gian vết thương sẽ mờ nhạt dần và cuối cùng biến mất. Càng sớm tiến hành thăm dò Lưu Hướng Đông tôi sẽ càng dễ tìm ra vết thương trong lòng ông ta, từ đó tìm được những manh mối có liên quan tới sự tác động vào tâm lý. Nấu suốt cả đêm đều không làm gì, tôi rất có thể sẽ bỏ lỡmất một cơ hội tuyệt vời để lôi người điều tra thần bí kia ra ngoài ánhsáng.
Nhưng, người điều tra đó có lẽ cũng nghĩ như vậy. Anh ta(cô ta) nhất định là đang nấp trong chỗ kín ngấm ngầm quan sát, hy vọngcó thể mượn cơ hội này để làm rõ thân phận của tôi... Nghĩ đến đây, tôiđột nhiên nảy ra một kế hoạch mạnh bạo.
Xét cho cùng thì mục đích của người điều tra thần bí kia vẫn là điều tra Tập đoàn A, anh ta (cô ta)tấn công Lưu Hướng Đông chỉ vì muốn đạt được hai điều, thứ nhất là dẫndụ tôi, từ đó tra rõ thân phận của tôi, thậm chí là diệt trừ tôi, bởi lẽ tôi chính là hòn đá ngáng chân lớn nhất trên con đường điều tra của anh ta (cô ta); còn điều thứ hai thì đương nhiên chính là tìm kiếm đốitượng điều tra tiếp theo, bởi anh ta (cô ta) đã ra tay với Lưu HướngĐông rồi thì có nghĩa là Lưu Hướng Đông đã không còn chút giá trị nàođối với anh ta (cô ta) nữa, nếu muốn tiếp tục cuộc điều tra thì anh ta(cô ta) nhất định phải tìm được đối tượng điều tra mới. Lưu Hướng Đônglà Chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu khoa học trực thuộc Công ty E, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn A,nếu trong phòng bệnh của ông ta xuất hiện một nhân vật bí ẩn thì ắt sẽthu hút được sự chú ý của người điều tra. Nếu nhân vật bí ẩn này lại vôtình dùng giọng điệu của một thành viên thuộc giới lãnh đạo cao cấp củaTập đoàn A để nói ra mấy câu gì đó, có lẽ anh ta sẽ trở thành mục tiêutiếp theo của người điều tra.
Cuối cùng, nếu nhân vật bí ẩn này chính là tôi, người điều tra nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để tiếp xúc vớitôi, mà việc này thì rõ ràng chẳng khác nào tự đâm đầu vào lưới. Dù rằng anh ta (cô ta) có thể cũng hiểu rằng đây là một cái bẫy, vậy nhưng nhất định không thể nào ngờ được tôi lại đích thân đứng ra làm con mồi. Bấtkể anh ta (cô ta) có lợi hại và ẩn nấp kĩ tới đâu đi nữa, chỉ cần dámtiến hành tác động tới tâm lý của tôi thì ắt sẽ bị tôi dễ dàng phát hiện từ đó truy lùng ra thân phận thật.
Người điều tra thần bí kia nhấtđịnh không thể nào ngờ được rằng con mồi tiếp theo của mình kỳ thựcchính là một người thợ săn. Cuộc giao tranh trực diện giữa tôi và anh ta (cô ta) sắp mở màn, địa điểm không phải nơi nào khác mà chính là phòngbệnh của Lưu Hướng Đông.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi, tôi lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Viên, nói lại chi tiết kế hoạch của mình cho ông tabiết. Chủ nhiệm Viên tỏ ra hết sức tán thành kê hoạch của tôi, nói rằngsẽ dốc hết sức phối hợp. Vào khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút tối, tôimang theo một bó hoa tươi đi vào trong phòng bệnh của Lun Hưóng Đông.Lúc ấy trong gian phòng bệnh nhỏ chật kín người, ngoài Lưu Trí Phố racòn có các lãnh đạo lớn nhỏ của Đại học C và Công ty E, ngoài ra còn cómột số người mà tôi không quen biết. Lưu Hướng Đông nhìn thấy tôi thìlập tức để lộ ra vẻ kính sợ và thoáng mang theo một chút ỷ lại, sau đócòn muốn đứng dậy chào đón tôi. Tôi vội vàng xua tay, sau đó mỉm cười,nói với ông ta: “Chủ nhiệm Lưu, ông cứ nằm đó nghỉ ngơi là được rồi, hôm nay chúng ta không nói gì tới việc công cả. Tôi đại diện cho tập đoàn - đương nhiên cũng đại diện cho chính bản thân tôi nữa – đến đây thămông, mong ông có thể sớm ngày khỏe lại.”
Lưu Hướng Đông thoáng sữngngười, rất nhanh đã hiểu ra được ẩn ý bên trong lời nói của tôi, thế làvội vàng ra hiệu cho Lưu Trí Phổ nhận hoa, đồng thời gật đầu lia lịa với tôi. Dù có vẻ yếu ớt do mất máu quá nhiều nhưng ông ta vẫn gắng gượnglên tiếng: “Chủ... Chủ nhiệm Trương, làm phiền anh quá! Rất cảm ơn anhđã không ngại bận, đến đây thăm tôi, ngoài ra, cũng cho tôi... cho tôigửi lời cảm ơn tới các vị lãnh đạo khác của tập đoàn.”
Nghe thấynhững lời này, mọi người trong phòng đều nhìn tôi bằng ánh mắt kínhtrọng, trong đó có hai giám đốc chi nhánh của Công ty E còn tỏ ra hếtsức ngưỡng mộ tôi nữa. Tôi nhìn quanh một vòng trong khoảng hai giây,đồng thời quan sát sơ qua những người này một lượt, trọng điểm chính làmấy vị lãnh đạo của Đại học C.
Hiệu phó thường trực vóc người caolớn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, cổ áo dựng đứng. Ông ta sắc mặt tái nhợt, hai tay đều đút cả vào trong túi, mồm mím chặt, thỉnh thoảng lạithè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc - người này rõ ràng đang hơi căngthẳng, đồng thời còn cố ẩn giấu mình giữa đám đông.
Một vị Hiệu phóhọ Cao thì đang đứng ngay cạnh giường, tay trái cầm một quả quýt mới bóc được một nửa, tay phải cầm mảnh vỏ quýt vừa bóc mà bóp nhẹ, cặp mắtnhìn quanh căn phòng, trong đó thời gian dừng lại trên người tôi là lâunhất, kế đó là mấy vị lãnh đạo của Công ty E, còn về người của Đại học C thì chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi thôi - xem ra ông ta rất tò mò vềnhững người lạ phòng bệnh này, đặc biệt là tôi.
Một vị hiệu phó họTrương thì đang đứng ngay bên cửa sổ, phần lớn thời gian ánh mắt đềunhìn ra phía ngoài, hai tay chủ yếu để ở sau lưng - ông ta dường nhưđang cố giữ khoảng cách với những người còn lại trong phòng bệnh.
Chủ nhiệm văn phòng nhà trường có ánh mắt hết sức thân thiện, phần lớn thời gian đều dừng lại trên người lãnh đạo Đại học C, Lưu Hướng Đông và tôi. Ánh mắt của ông ta không đủ thân thiện mà còn rất sáng, khi nhìn vềphía Lưu Hướng Đông và tôi thì thậm chí còn sáng rực - ông ta có vẻ rấtkính phục những người có quyền thế và địa vị tỏ ý sẵn sàng đi theo giúpsức.
Dựa theo trực giác, tôi sắp xếp mức độ khả nghi của những ngườiđó từ cao xuống thấp như sau: Hiệu phó Trương, Hiệu phó Cao, Hiệu phóthường trực, Chủ nhiệm văn phòng nhà trường.
Kế đó, tôi lại tỉ mỉqụan sát Lưu Trí Phố: Anh ta ngồi trên một chiếc ghế đặt ngay cạnhgiường, tay đặt trên thành giường, có mấy lần Lưu Hướng Đông muốn đưatay về phía tay của anh ta thì đều bị anh ta né tránh theo bản năng,dường như trong suy nghĩ của anh ta, tay của cha mình là một thứ gì đórất đáng sợ vậy. Anh ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi một chút, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nóng vội, dường như mang đầy ẩn ý. Cùng với đó, đôichân vốn thò ra ngoài của anh ta bất giác co vào dưới ghế, chân trái lắc qua lắc lại nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn đá vào chân ghế làm phát ranhững âm thanh rất khẽ.
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với anh ta ở cự ly gần như vậy. Tôi đột nhiên cảm thấy người thanh niên này dườngnhư có chỗ nào đó khiến người ta nhìn không thấu.
Hai giây sau,tôi bỗng chú ý tới người phụ nữ đứng ở sau lưng anh ta. Người phụ nữ này khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người hơi gầy, tóc dài và thẳng, sắc mặttrắng không nhợt nhạt, đôi bờ môi căng đầy, còn mang màu hồng phớt cựckỳ gợi cảm. Ánh mắt của cô ta rất bình lặng, cứ tựa như một mặt hồ không có chút gợn sóng, nhưng tôi lờ mờ cảm thấy dưới lòng hồ dường như ngợpđầy sóng dữ...
Đó là Diệp Thu Vi!
Tôi bất giác cả kinh, thế rồiđột ngột quay trở về thực tại. Đây là lần đầu tiên ký ức gốc của tôi vàluồng ký ức thuộc về X có sự giao thoa, điều này mang tới cho tôi mộtcảm giác mới mẻ vô cùng, thực khó có thể dùng lời nào miêu tả được.
Người phụ nữ đó là Diệp Thu Vi, nhưng Diệp Thu Vi của ngày ấy rất khác vớiDiệp Thu Vi mà tôi gặp được trong bệnh viện tâm thần thời gian vừa rồi.Khi ở bệnh viện tâm thần, tóc của cô ta hơi bồng bềnh, còn trong đêm đóthì lại là tóc thẳng; khi ở trong bệnh viện tâm thần cô ta thích ăn mặctheo kiểu trang nhã điềm đạm, còn trong đêm đó thì mặc một chiếc áokhoác màu đỏ tía; mà càng quan trọng là khi ở trong bệnh viện tâm thầncô ta luôn đeo một cặp gọng kính màu đen, trong đêm đó thì lại khôngđeo, cũng chẳng có dấụ hiệu gì của việc thị lực có vấn đề cả, cô ta...
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi bỗng trở nên mê man, bên tai nữa vang lên tiếng rít quái dị kia.
Tôi hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh trở lại, sau đó tiếp tục quay trở về trong ký ức của X.
”Chủ nhiệm Trương, tôi...” Lưu Hướng Đông nhìn tôi, giọng nói trở nên hơi buồn cười do vừa bị mất một chiếc răng. “Tôi..” ^
”Không sao đâu.” Tôi hiểu ngay ý của ông ta, liền đi tới cạnh giường, vỗ vaiông ta, nói: “Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, việc ở công ty không cầnphải vội làm gì.”
Lưu Hướng Đông lập tức hiểu ngay ra ý của tôi, mộtlát sau bèn nói với mọi người: “Ôi, đều tại tôi, nửa đêm nửa hôm rồi màcòn không cẩn thận, làm mọi người phải nháo nhào chạy tới đây thế này,thật có lỗi quá. Tôi cũng không gặp phải chuyện gì quá ghê gớm cả, mọingười cứ quay về nghỉ ngơi đi, cảm ơn mọi người đã tới đây thăm tôi.”
Mọi người tất nhiên là lại an ủi và nịnh nọt một phen nữa. Sau khoảng mấyphút, tôi quay lưng về phía mọi người, nháy mắt ra hiệu cho Lun HướngĐông, sau đó chủ động nói lời từ biệt, mọi người cũng đều lần lượt hưởng ứng, đồng loạt rời đi. Tôi chờ ở bãi đỗ xe chừng năm phút, thế rồi LưuHướng Đông đã gọi điện thoại tới.
”Anh Trương.” Ông ta cất giọng yếu ớt: “Trí Phố cũng đã đi rồi, hơn nữa đêm nay sẽ không quay lại đây đâu.
Hai phút sau, bóng dáng của Lưu Trí Phổ và Diệp Thu Vi xuất hiện bên ngoàibãi đỗ xe. Tôi đi theo hai người bọn họ từ xa, tận mắt nhìn thấy bọn họngồi lên xe rời đi, thế rồi mới yên tâm quay trở lại phòng bệnh của LưuHướng Đông. Lưu Hướng Đông vì mất máu quá nhiều nên có vẻ rất mỏi mệtkhi đó đã sắp ngủ rồi, nhưng vừa nghe thấy tiếng động thì liền nhanhchóng tỉnh táo trở lại. Ông ta kiếm cớ bảo y tá đi chỗ khác, sau đó hơinhích người về phía đầu giường một chút, tựa lưng vào gối nhìn tôi, sắcmặt có vẻ hết sức phức tạp.
”Anh Trương, tôi…”
”Tôi biết.” Tôi ngồi xuống bên cạnh ông ta. “Sau khi tự làm gãy răng, có phải ông đã thấy dễ chịu hơn một chút rồi không?”
Ông ta đưa tay lên, nhưng lại nhanh chóng bỏ xuống, suy nghĩ một chút rồinói: “Không còn răng nữa, tôi quả thực cảm thấy thoải mái hơn một chút,không còn hoảng hốt, cũng không còn sợ hãi nữa.”
Tôi khẽ gật đầu. “Hãy kể lại cảm giác của ông khi tự nhổ răng đi”
”Ôi.” Ông ta thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi đó tôi cứ nghĩtới hai chiếc răng đó là lại cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi, chẳng biếtnguyên nhân rốt cuộc là gì nữa. Tôi chỉ muốn nhổ răng đi thôi, hơn nữacòn phải là tự tay mình nhổ. Cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, cứ như là bị nghiện vậy. Kỳ thực tôi cũng biết rõ, sự khó chịu của mình không cóchút liên quan thực tế nào với hai chiếc răng đó, vậy nhưng... Ôi...Phải nói thế nào đây nhỉ?”
”Ưm.” Tôi đưa tay tới khẽ vỗ vai ông ta.“Tôi biết, cảm không phải là thứ mà ý thức hay ý chí có thể khống chế,có người đã dùng một phương thức nào đó để kích thích tiềm thức củaông.”
Ông ta sững người ra, ngay sau đó liền không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Ý anh là có người muốn hại tôi ư? Người này…?”
Lời còn chưa dứt thì tiếng gõ cửa đã đột ngột vang lên sau đó một bác sĩdẫn theo hai y tá đi vào, nói: “Làm phiền một chút, bây giờ chúng tôicần kiểm tra sơ lược tình trạng sức khỏe của Chủ nhiệm Lưu trước giờ đingủ.”
Tôi đứng dậy nhường chỗ, thế rồi hai y tá liền bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và huyết áp của Lưu Hướng Đông, còn bác sĩ thì đeoống nghe khám bệnh lên tai, vừa kiểm tra tình hình vừa hỏi một số câuhỏi đơn giản. Tôi đứng cạnh cửa sổ một lúc, sau đó hỏi: “Bác sĩ, tìnhhình thế nào rồi?”
Bác sĩ đứng thẳng người dậy, cất ống nghe đi, lộvẻ trầm tư khẽ gật đầu. “Yên tâm đi, đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Nói tới đây, anh ta chợt lạinở một nụ cười đầy ý vị. “May mà lần này Chủ nhiệm Lưu được đưa tới bệnh viện kịp thời, bằng không hậu quả thế nào thực khó mà nói trước được.”
Lưu Hướng Đông ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải chỉ là hai chiếc răng cửa thôiư? Lẽ nào lại có thể khiến tôi gặp nguy hiểm về tính mạng?”
”Tôi cóthể khẳng định với ông rằng thật sự là có đấy. Bác sĩ thu nụ cười lại.“Tôi đã xem điện tâm đồ của ông rồi, ông có dấu hiệu rõ ràng của chứngthiếu máu cơ tim, tuy các phương diện khác vẫn có thể coi là bình thường nhưng cũng không loại trừ khả năng bị mắc bệnh động mạch vành. Đối vớiông mà nói, mất máu nguy hiểm hơn so với những người khác nhiều, sau này ông phải cẩn thận đấy, hơn nữa…” Anh ta chậc lưỡi một tiếng, nói tiếp:“Tôi cứ luôn cảm thấy răng của ông bị gãy không phải là do ngã đập xuống đất...”
”Tôi quả thực đã bị ngã đập răng xuống đất.” Lưu Hướng Đônguể oải đưa tay xoa mũi, nói với giọng kiên định: “Nhà vệ sinh trơn quá,sau này tôi sẽ chú ý cẩn thận hơn.” Sau đó lại hít vào một hơi khí lạnh, lo lắng hỏi: “Tim của tôi thực sự có vấn đề ư? Chẳng trách mấy năm naytôi cứ thường xuyên cảm thấy hoảng hốt, nhưng khi đi khám sức khỏe địnhkỳ, bác sĩ đâu có nói gì với tôi.”
“Khám sức khỏe định kỳ cùng lắmchỉ có làm điện tâm đồ thôi đúng không?” Bác sĩ nói. “Dựa vào điện tâmđồ chỉ có thể nhìn ra ông bị mắc chứng thiếu máu cơ tim ở cấp độ nhẹ,bác sĩ có thể đã không quá coi trọng việc này. Tôi chỉ vì cẩn trọng nênmới nói cho ông biết rằng ông có khả năng bị mắc bệnh động mạch vànhthôi. Chờ sau khi khỏe lại, ông hãy đi khám kĩ hơn là tốt nhất.”
”Được, được.” Lưu Hướng Đông khẽ gật đầu, sau đó nói với bác sĩ: “Thật cảm ơnanh quá. Nếu anh không nói, tôi làm sao mà biết được việc này.”
Bácsĩ nở một nụ cười thân thiện, không nói gì thêm, rất nhanh sau đó đã dẫn theo hai y tá rời khỏi phòng bệnh, anh ta rời đi, đóng cửa phòng lại,bất giác rơi vào trầm tư.
Trước đó, tôi cứ luôn vô thức cho rằng việc mất máu sẽ không gây nguy hại tới tính mạng của Lưu Hướng Đông và lầnnày Lưu Hướng Đông chỉ phải chịu một chút tổn thương không có gì là quáđáng ngại, thậm chí còn nghĩ đây chỉ là một sự phản kích yếu ớt mà người điều tra thần bí kia thực hiện với tôi trong cục diện bị động hoàntoàn. Nhưng sau khi nghe được những lời vừa rồi của bác sĩ, tôi độtnhiên ý thức được có lẽ mình đã đánh giá quá thấp năng lực của đốiphương – anh ta (cô ta) rất có thể đã thông qua một biện pháp nào đó màphát hiện ra vấn đề về tim của Lưu Hướng Đông, và lần công kích vừa rồikhông hề hời hợt mà đủ để dồn Lưu Hướng Đông vào chỗ chết. Nếu tôi không cảnh giác hay Chủ nhiệm Viên không đủ tích cực, e là Lưu Hướng Đông đãsớm mất mạng rồi.
Nếu thực sự đúng như vậy thì người điều tra thầnbí kia đúng là quá đáng sợ, anh ta (cô ta) không chỉ dễ dàng tìm đượcnhược điểm tâm lý của Lưu Hướng Đông, thậm chí còn có thể phát hiện ranhược điểm sinh lý của Lưu Hướng Đông mà ngay đến chính bản thân ông tacũng không biết, cuối cùng còn kết hợp hai nhược điểm về tâm sinh lý lại với nhau, từ đó lập ra một kế hoạch giết người thoạt nhìn thì đơn giảnnhưng thực ra vô cùng tàn độc. Trong cục diện hoàn toàn bị động mà anhta (cô ta) không ngờ còn có thể bình tĩnh như thế, suy nghĩ chỉn chu như thế, lại còn che giấu tung tích kín kẽ vô cùng…
Tôi lần đầu tiên nảy sinh lòng kính trọng đối với người điều tra thần bí này, xen lẫntrong đó còn có sự trân trọng ẩn sâu trong tiềm thức nữa.
LưuHướng Đông hiển nhiên là rất sợ hãi. Ông ta nhìn tôi, sau khi im lặngmột hồi lâu thì bèn dùng giọng run run nói: “Anh Trương, là anh ta,chính là người mà anh đã nói, anh ta thực sự tồn tại!”
“Đương nhiên là tồn tại rồi.” Tôi ngồi trở lại giường. “Hơn nữa, vừa rồi người đó có lẽ cũng tới thăm ông.”
Lưu Hướng Đông mở to hai mắt, sau đó lại vội vàng nhắm lại, thở dài nói: “Tôi... tôi phải làm sao đây?”
”Đừng sợ.” Tôi đưa tay tới khẽ vỗ vai ông ta. “Tôi sẽ tìm ra người này, sauđó cùng tập đoàn nghĩ cách loại trừ anh ta. Bây giờ điều ông cần làm làdốc hết sức lực phối hợp với tôi, ông đã hiểu chưa?”
Ông ta gật đầu một cái thật mạnh, hiển nhiên là vô cùng tin tưởng tôi.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của tôi, Lưu HướngĐông đã nhớ lại từng chi tiết trong bữa ăn trưa hôm đó, vậy nhưng tôivẫn không thể nào ráp nổi những chi tiết đó lại để biến thành một thôngtin hay manh mối nào có giá trị. Lúc mười một giờ mười lăm phút, tôiquyết định từ bỏ sự phân tích đối với bữa ăn trưa đó, sau đó nhắc đếncuộc trò chuyện giữa ông ta và Lưu Trí Phổ hồi chiều.
”Ồ, phải rồi.”Ông ta nhắm mắt lại, chậm rãi kể: “Chúng tôi đã đi dạo ở sân vận độngvài phút. Tôi với nó đều bận, do đó đã lâu lắm không tâm sự gì vớinhau.”
Tôi điều chỉnh cho ánh đèn tối bớt đi. “Ông trước đó đã tớivăn phòng để kiểm tra tình hình công việc của anh ta, đúng vậy không?”
“Đúng vậy.” Hơi thở của ông ta lại càng trở nên chậm rãi và đều đặn hơn. “Nó rất cố gắng. Tôi rất vui.”
”Ừm.” Tôi bắt đầu dẫn dắt: “Ông đã vào văn phòng của anh ta như thế nào? Chân trái bước vào trước hay chân phải bước vào trước?”
Ông ta không chút do dự nói ngay: “Chân phải. Khi đó tôi còn đưa tay sờ răng cửa một chút nữa.”
”Tốt lắm.” Tôi dần hạ thấp âm lượng. “Tiếp tục nào, ông bước chân phải ra,lại đưa tay lên sờ răng cửa, đi vào trong văn phòng của anh ta. Anh tađã nói với ông những gì?”
Lưu Hướng Đông khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Nó nói: “Ông bận rộn như vậy, còn đến thăm tôi làm gì?” Tôi không nói gì,chỉ lẳng lặng kiểm tra các văn kiện trên bàn làm việc của nó, phát hiệnra một bản kế hoạch công việc. Kế hoạch của nó rất rành mạch, hơn nữacòn có ghi lại những hạng mục đã hoàn thành cùng với tin tức phản hồi.Khi đó tôi rất vui vẻ, muốn kéo tay nó, nhưng nó lại có vẻ ngại ngùngxấu hổ - thằng bé này từ nhỏ đã hướng nội như thế rồi. Tôi khẽ vỗ vainó, bảo nó cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút. Chúng tôi đến sân vậnđộng, ban đầu cả hai đều im lặng không nói gì, nhưng sau khi được nửavòng thì nó lại đột nhiên nói với tôi: “Ông có thể đừng suốt ngày sờrăng nữa được không, bạn bè và đồng nghiệp của tôi đều biết cái tật xấunày của ông đấy.” Nghe thế tôi mới giật mình phát hiện mình đã lại mộtlần nữa đưa tay lên sờ răng cửa. Khi đó, tôi nhớ đến lời mà anh đã nóivới tôi, cảm thấy rất nhẹ nhõm, thế là bèn buông tay xuống. Trí Phổ lạinói tiếp: “Tôi không chỉ cảm thấy mất mặt còn thấy lo cho ông nữa. Tôitừng nghe một người bạn nói là môi trường sống của các vi khuẩn ở ngóntay và khoang miệng rất khác nhau nếu thường xuyên đưa tay vào trongmiệng thì sẽ rất dễ khiến ngón tay và lợi đồng thời bị viêm nhiễm. Ôngbiết không, có một người vì không chú ý đến điều này mà đã mắc phải mộtloại bệnh về răng hết sức kỳ lạ, răng từ từ bị đục rỗng từ bên trong,nhưng vì lớp vỏ bên ngoài của răng vẫn còn rất cứng nên ngay đến bảnthân ông ta cũng không hề hay biết. Về sau có một lần, trong khi đang ăn cơm ông ta chỉ cắn nhẹ một cái thôi, thế mà bốn chiếc răng cửa bỗngnhiên đồng loạt vỡ vụn, làm cho các mảnh răng vụn rơi ra đầy trong miệng ông ta.“.” Kể đến đây, Lưu Hướng Đông vốn đã có vẻ lim dim sắp ngủ, thế mà lại đột ngột sợ hãi mở bừng mắt ra, đưa tay tới bên miệng, sau đóđột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi. “Chuyện này... Tất cả đều là vìcâu chuyện Trí Phổ đã kể cho tôi nghe ư? Nhưng khi mới nghe xong tôi đâu có cảm thấy không thoải mái chút nào, mãi đến mấy tiếng đồng hồ sau,vào khoảng gần bảy giờ tối tôi mới bắt đẩu cảm thấy hoang mang và lolắng.”
Tôi khẽ gật đầu, đại khái hiểu được nguồn cơn sự việc.
Đốivới loài người, ngoài sự uy hiếp đến từ những sinh vật cỡ lớn ra, trongthế giới tự nhiên còn tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm không thể nhìnthấy được hoặc là không dễ gì phát giác: Trong không khí có vô số cácloại vi sinh vật hoặc virus có hại trôi nổi, dưới lòng đất thì có rấtnhiều loài côn trùng kích thước tuy nhỏ nhưng số lượng lại nhiều đếnkinh người. Những thứ này một khi xâm nhập vào cơ thể người thì có thểtạo ra sự uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng tới tính mạng của từng cá thể.Nhưng may mà loài người có một bộ da có kết cấu gần như hoàn hảo, có thể ngăn chặn được những mối nguy hiểm đó một cách hữu hiệu.
Làn davô cùng quan trọng, do đó không thể dễ dàng để xuất hiện lỗ hổng, nhữnglỗ hổng bắt buộc phải tồn tại vì sự sinh tồn thì đều có những biện phápbảo vệ cũng như cơ chế lọc riêng biệt, từ đó thay thế tác dụng của da ởmột mức độ nhất định: Trong khoang mũi có rất nhiều lông mũi, còn nướcmũi thì chỉ cần bị kích thích nhẹ một chút là sẽ xuất hiện ngay; trongtai có màng nhĩ, dáy tai và một con đường hết sức ngoằn ngoèo; mắt thìcó lông mày làm ô, lông mi làm chổi, mí mắt làm cửa lớn để ngăn cảnnhững thứ không mong muốn; khi không nói chuyện, không ăn uống, miệngcủa con người sẽ luôn khép chặt trong vô thức; đường tiết niệu, đườngruột, đường sinh dục cũng đều có những biện pháp tự bảo vệ riêng, chẳnghạn như bơm máu, co bắp thịt, mọc lông. Chỉ cần suy nghĩ kĩ, con ngườita sẽ không khó sinh ra cảm nhận thế này: Thân thể con người vẫn luôn cố gắng ngăn cản sự xâm nhập của virus cùng các vi sinh vật và côn trùngcó hại.
Những dị vật này thường chui vào trong cơ thể người theo haiphương thức thường thấy nhất: Thứ nhất là đi qua khoang miệng để vàotrong đường tiêu hóa - câu nói bệnh vào từ miệng vừa hay ứng với điềunày; thứ hai chính là trực tiếp chui vào qua da. Do đó, phản ứng của con người khi phải đối mặt với các dị vật này có mối liên quan mật thiếtvới hai phương thức kể trên.
Thử nghĩ mà xem, một người nguyênthủy vì ăn đồ ăn không sạch mà dẫn đến việc trong bụng xuất hiện vikhuẩn có hại hoặc kí sinh trùng, khi đó hệ thống tiêu hóa xuất phát từmục đích tự bảo vệ sẽ dùng biện pháp nôn mửa để đẩy đám vi khuẩn hoặc kí sinh trùng đó ra ngoài cơ thể.
Người nguyên thủy lờ mờ hiểuđược nguyên nhân khiến mình cảm thấy không thoải mái, cũng hiểu rằng nôn mửa là một biện pháp hữu hiệu để đẩy dị vật ra ngoài cơ thể. Nhữngngười biết cách nôn mửa, thậm chí là giỏi nôn mửa sẽ có thể sinh tồndưới sự uy hiếp từ các vi sinh vật và côn trùng, và từ đó nôn mửa dầntrở thành một phản ứng bản năng của con người khi đối mặt với các mối uy hiếp này. Thế nên, khi con người nhìn thấy một đàn côn trùng dày đặc -đặc biệt là khi đàn côn trùng đó lại đang luồn lách bên trong cơ thể của một loại sinh vật cỡ lớn - thì sẽ không kìm được mà nôn mửa theo bảnnăng; khi nhìn thấy hoặc là ngửi thấy sự tồn tại của chất bài tiết, conngười cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, bởi lẽ trong chất bài tiết thường cóchứa rất nhiều trứng của ký sinh trùng và vi khuẩn có hại.
Lại thửnghĩ tiếp mà xem, một người nguyên thủy không cẩn thận đụng phải một tổcôn trùng, những con côn trùng nhỏ bé ào ào lao ra, bò đầy lên cánh taycủa anh ta. Lúc này, để đề phòng đám côn trùng chui vào trong da, nhữngsợi cơ dựng lông trên tay anh ta sẽ bắt đầu co rút lại khiến cho lỗ chân lông khép chặt, qua đó chặn đứng con đường chui vào cơ thể của đám côntrùng. Hiện tượng cơ dựng lông co rút này cũng chính là tình trạng nổida gà mà thường ngày chúng ta vẫn hay nói tới. Khi đối mặt với những con côn trùng nhỏ, người nào giỏi sử dụng cơ dựng lông sẽ có thể sinh tồn,từ đó nổi da gà cũng dần trở thành một loại phản ứng bản năng của conngười khi phải đối mặt với một đàn côn trùng dày đặc. Cho nên, khi nhìnthấy nhiều côn trùng, đặc biệt là những con côn trùng nhỏ li ti khôngkìm được mà nổi da gà theo bản năng.
Đến thời hiện đại, những ngườinhạy cảm khi nhìn thấy một vật thể hoặc bức hình nào đó có nhiều lỗ nhỏdày đặc thì sẽ vô thức liên tưởng tới một đàn côn trùng, từ đó mà nảysinh phản ứng bản năng co rút cơ dựng lông, đây chính là hội chứngtrypophobia tương đối hiếm gặp. Ngoài ra, những lỗ nhỏ bình thường xuấthiện trên da dù không quá dày đặc nhưng vẫn có thể gây ra sự liên tưởngđến việc những sinh vật nhỏ chui vào trong cơ thể mình, từ đó khiếnngười ta nảy sinh các tâm trạng như ghê tởm, sợ hãi, kèm theo đó cũng có thể là phản ứng bản năng co rút co dựng lông.
Đương nhiên, nguyênnhân tâm lý của hội chứng trypophobia còn bao gồm nhiều nhân tố khác như nỗi sợ hãi đối với việc mất năng lực phán đoán, bị giống loài khác baovây, tại đây tạm thời không nhắc đến.
Quay trở về chủ đề chính, LưuHướng Đông rất có năng lực trong nghiên cứu khoa học, tính cách thì kháhướng nội, không giỏi giao tiếp, thuộc loại người tâm lý nhạy cảm điểnhình. Lưu Trí Phố kể cho ông ta nghe ví dụ về một người bị đục rỗngrăng, điều này sẽ gây ra nỗi sợ hãi bản năng của ông ta ở một mức độnhất định về việc bản thân đang không an toàn, từ đó làm nảy sinh sự sợhãi đối với răng cửa. Ông ta sẽ liên tưởng đến tình trạng răng của mìnhbị rỗng hết từ bên trong, sau đó lại liên tưởng đến việc răng đột nhiênvỡ vụn, từ đó sinh ra tư duy cưỡng chế tiêu cực là loại bỏ răng cửa đểloại trừ nỗi sợ hãi đi kèm theo nó.
Thực ra, bản thân nỗi sợ hãicùng với tư duy cưỡng chế kia không hề nghiêm trọng, điều nghiêm trọnglà chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vốn đã tồn tại trong người Lưu HướngĐông, mà răng cửa vừa hay lại chính là vật tượng trưng cho nỗi sợ hãigây ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này. Tư duy và hành vi của ngườibị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đều có quán tính, mà những nỗi sợ hãi thuộc chủng loại khác nhau cũng có thể hỗ trợ nhau tăng trưởng. Lấy răng cửa làm xuất phát điểm, nỗi sợ hãi mà Lưu Trí Phổ truyền vào đãthổi bùng lên các vấn đề tích lũy trong người Lưu Hướng Đông bao nhiêunăm nay, từ đó khiến cho hành vi cưỡng chế cực đoan xuất hiện.
Đây chính là nguyên nhân tâm lý khiến Lưu Hướng Đông không kiềm chế được tự nhổ răng cửa của mình hôm đó.
Vấn đề quả thực là nằm trên người Lưu Trí Phổ.