mong có thể khiến mình chìm đắm trong nỗi đau khổ của thể xác, từ đó quên đi nỗi đau khổ trong tâm hồn. Em…
Từ nơi trái tim đột ngột truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi đưa tay ấnmạnh vào ngực mình, khẽ ho lên mấy tiếng, sau đó quay trở về thực tạivới hai hàng nước mắt chảy dài. Diệp Thu Vi đắm mình giữa ánh dương,những vết thương trên hai cánh tay vẫn đang từ từ rỉ máu, mỗi một giọtmáu đều như muốn bóp nghẹt trái tim tôi.
”Anh là một con ngườimâu thuẫn.” Diệp Thu Vi cất giọng nhẹ nhàng. “Một mặt, quá trình trưởngthành đặc biệt đã xây dựng cho anh một thứ tâm lý tình dục bất thường,khiến Minh Khê trở thành đối tượng mà anh gửi gắm tình yêu với ngườikhác giới. Mặt khác, anh lại chịu sự ảnh hưởng sâu sắc từ xã hội, có ýthức trách nhiệm và quan niệm về luân lý mãnh liệt, từ đó hình thành nên một bản ngã khá kiện toàn. Dục vọng bất thường và bản ngã kiện toàn vốn như nước với lửa, một khi xuất hiện cả hai thứ này thì tâm lý chỉ cóhai con đường để lựa chọn mà thôi, hoặc là có một bên phải biến mất,hoặc là hai bên phải phân ly. Trước tiên hãy nói về con đường thứ nhất,chỉ cần không thoát ly khỏi xã hội, bản ngã và quan niệm về luân lý sẽkhông thể nào biến mất, cho nên, nếu thực sự có một bên phải biến mấtthì đó ắt sẽ là dục vọng bất thường. Kỳ thực trong cuộc sống thườngnhật, dục vọng bất thường là thứ không hề hiếm gặp, nhưng đúng như câunói một bàn tay không thể nào vỗ lên tiếng, trong đại đa số các trườnghợp, thứ dục vọng bất thường này không những không thể nhận được sự đồng tình mà chỉ cần thể hiện ra thôi là ắt sẽ phải nhận về sự bất mãn vàkhiển trách mãnh liệt, theo đó, dưới sự ràng buộc của xã hội và bản ngã, nó sẽ suy yếu dần, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Cho nên, rất nhiều người kỳ thực từng nảy sinh tình yêu và ham muốn tình dục với cha mẹ,anh chị em, thậm chí là những người thân khác nữa nhưng lại có biểu hiện hoàn toàn bình thường. Nhưng còn anh...” Cô ta hơi nghiêng người vềphía trước, ghé lại gần và nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh thì lại khác.Minh Khê cũng yêu anh. Tuy tình yêu bất thường của cô ấy cũng phải chịusự ràng buộc nhất định từ luân lý và đạo đức, nhưng cô ấy dù sao cũng là một cô gái, lại cô đơn, trầm uất và khao khát được yêu, cho nên tìnhyêu của cô ấy với anh mãnh liệt hơn tình yêu của anh với cô ấy nhiều.Dục vọng bất thường của anh nhận được sự đáp lại từ cô ấy, đồng thờidưới sự hùa theo của cô ấy còn có cơ hội giải tỏa và bùng nổ, thế là đãphá vỡ được sự trói buộc của bản ngã, trở thành một sức mạnh tâm lýkhông thể biến mất.” Cô ta hít vào một hơi vừa chậm rãi vừa nặng nề.“Cho nên, như tôi đã nói, dục vọng bất thường và bản ngã kiện toàn giống như nước với lửa, hoặc là có một bên phải biến mất, hoặc là hai bênphải phân ly. Khi cả hai bên đều không thể nào biến mất, vậy thì đươngnhiên chỉ còn một lựa chọn là phân ly.”
Dưới sự dẫn dắt và ám thị của Diệp Thu Vi, sự nhận thức của tôi về lịch trình tâm lý của bản thân càng lúc càng trở nên rõ ràng. Theo sự hoàn thiện không ngừng của tâmlý, tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự mâu thuẫn dữ dội giữa dục vọngbất thường và bản ngã kiện toàn. Tôi yêu Minh Khê, yêu cả linh hồn vàthể xác của em. Nhưng cùng với đó, cảm giác tội lỗi và cảm giác hổ thẹnmãnh liệt không ngừng giày vò tôi. Đó là một nỗi đau khổ khó lòng khángcự và giải tỏa, nó bắt đầu mọc rễ nơi đáy lòng tôi. Tôi vô thức rơi nước mắt, đồng thời túm chặt lấy quần áo của mình và không ngừng đập mạnhđầu vào bức tường thủy tinh trước mặt.
Diệp Thu Vi dừng lại mộtchút, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt hiền hòa. Tôi vô tình ngẩngđầu lên nhìn vào mắt cô ta, tâm trạng bỗng trở nên bình lặng hơn mộtchút.
”Sự phân ly này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.” Cô ta chậm rãi nói tiếp. “Sự biến hóa của anh còn lâu mới tới hồi kết thúc.”
Tôi bất giác sững người, bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng rít vừachói tai vừa quái dị kia. Rất nhiều ký ức bắt đầu ùa về, khiến tôi ngoài băn khoăn và đau khổ ra còn đột nhiên nảy sinh cảm giác xót xa và phẫnnộ tột bậc. Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt nhạt nhòa, vầng mặt trời ngoàicửa sổ đột nhiên trở nên ảm đạm, dần biến thành một ngọn đèn leo létgiữa đêm khuya.
Ngọn đèn đó sau nháy mắt đã mang tôi quay trở lại cơn ác mộng mười năm trước.
* * *
Đó là dịp tháng 7 năm 2002, vì chuyện nợ nần của cha mẹ mà tôi bị giam giữ trong một tiểu khu đô thị mới xây dựng có tên là Cẩm Tú Hoa Viên. Giamgiữ tôi là một nhóm năm người gồm Vu Khang, Trần Đồng Kính, Mã ThạchNguyên, Dương Dũng và Dương Hạo. Trong quá trình giam giữ, mỗi ngày tôiđều bị dọa nạt, chửi mắng và đánh đập, có hai lần thậm chí còn phải chịu sự giày vò không cho ăn uống kéo dài trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ.Sáng ngày 17 tháng 7, tôi đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ không được ănuống, ý thức dần trở lên mơ hồ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi chợt nghe thấy mội giọng nói vang lên bên tai: “Cố gắng lên, anh có thể cầm cựđược mà. Hãy gọi điện thoại cho Cố Thành Kiệt, nhờ ông ta nghĩ cách cứuanh.”
Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Anh là ai?”
Giọng nói đókhông vang lên nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của “anhta”, thậm chí từng có mấy khoảnh khắc tôi còn cảm thấy “anh ta” chính là tôi. Không biết bao lâu sau, tôi lại một lần nữa mơ màng cất tiếng hỏi: “Anh là ai?” Lần này, tôi vẫn không nhận được câu trả lời của anh tanhưng lại nghe thấy một giọng nam phì phà phì phò khiến người ta ghê tởm vang lên: “Tao là ai à, tao là ông nội mày!”
Xung quanh vang lên vô số tiếng cười ngặt nghẽo, thấp thoáng trong đó còn có tiếng khóc yếu ớt của một cô gái.
”Lão Mã.” Giọng nam phì phò kia nói tiếp. “Lại xuất hiện ảo giác rồi. Thờigian đã qua được bốn mươi bảy tiếng, chắc là cũng tạm ổn rồi chứ?”
”Ừm.” Một người khác cất giọng nặng nề. “Không thể để nó chết được, kiếm chút nước giội cho nó tỉnh lại đi.”
Cảm giác mát rượi phủ xuống mặt tôi, khiến đầu óc tôi tỉnh táo lên nhiều.Tôi gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn mờ tối trên trần nhà. Tôikhẽ quay đầu qua một bên, thấy bên ngoài tối tăm mù mịt, hiển nhiên trời đã về đêm. Ý thức càng lúc càng trở nên rõ ràng, tôi nhớ ra rồi, ngườiđàn ông nói giọng phì phò kia tên là Trần Đồng Kính, là một gã đầu trọcbéo phệ.
Trần Đồng Kính nói tiếp: “Hay là cho nó uống ít nướctiểu nhé?” Hai giây sau lại nói: “Bây giờ tao không đi được, Tiểu Dũng,Tiểu Hạo, hai chúng mày qua đây giúp tao nào!''
Mấy giây sau, hai dòng nước ấm nóng xối lên mặt tôi, mang theo một mùi khai khiến ngườita cảm thấy buồn nôn. Tôi lờ mờ hiểu được đó chính là nước tiểu, vậynhưng vẫn há miệng, còn thè lưỡi ra liếm. Mấy giây sau, cơn khát đáng sợ rốt cuộc đã qua đi, ruột và dạ dày của tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Tôinhào người về phía trước, không kìm được nôn thốc nôn tháo. Một bàn chân đạp lên trán tôi, tôi ngã ngửa người ra đất rồi mà vẫn tiếp tục nôn.Cùng lúc đó, ý thức của tôi nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo, tôilại một lần nữa nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô gái kia.
Tôiuể oải mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi co quắp trong góc tường ờ cách chỗ tôi khoảng hai mét, tay bụm miệng không dám nói gì. Cô ấymặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bên khóe mắt vẫn còn vương dấu lệ.
Minh Khê.
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, vừa nôn thốc nôn tháo vừa nhìn em. Em run rẩy nhìn lại tôi, ánh mắt ngợp đầy vẻ bất lực và sợ hãi.
Mã Thạch Nguyên trợn trừng đôi mắt dữ dằn lên nhìn chằm chằm vào tôi, cấtgiọng vừa lạnh lùng vừa hung hãn: “Làm như thế này chưa chắc đã có hiệuquả, chờ sau khi nó tỉnh lại xem thế nào đã rồi tính tiếp. Nếu vẫn không ổn, hai ngày nữa...” Rồi hắn xoay người qua nhìn Minh Khê ở góc tường.“Em gái nó trông cũng không đến nỗi nào, hai ngày nữa hãy xử nó đi.”
Mấy gã dàn ông còn lại cười ầm ĩ, sau đó nói ra đầy những lời lẽ bẩn thỉuđê hèn, tôi nghe mà vô cùng căm hận. Sự run rẩy của Minh Khê lại càng dữ dội hơn, hai tay cùng đưa lên bịt miệng, những tiếng khóc nghẹn ngào do bị kìm nén thỉnh thoảng lại vang lên, nhìn thần sắc thì tinh thần củaem chừng như sắp sụp đổ đến nơi rồi. Đúng lúc này, đầu tôi chợt nhóiđau, giọng nói quái lạ kia lại vang lên lần nữa: “Hãy liên lạc với CốThành Kiệt, nhờ ông ta tìm cách cứu anh, mà quan trọng nhất là cứu MinhKhê.”
Đúng thế, tôi có thế nào cũng chẳng sao, điều mấu chốt làphải cứu được Minh Khê ra ngoài. Sau khi nảy ra chủ ý, tôi nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê. Đã hai ngày không được ăn gì, đầu óc tôi mê man đờ đẫn, toàn thân thì đều bầm tím, rớm máu. Tôi cắn chặt răng, rốt cuộc đã giữ được mình không chìm vào giấc ngủ mê mệt. Không biết là bao lâusau, một con gió thổi vào phòng, mang theo cái lạnh rõ rệt. Tôi biết lúc này đã là đêm khuya, vì vậy mới dám dè dặt mở hé mắt ra. Minh Khê lúcnày đang nằm co quắp ở góc tường, trông bộ dạng thì đã ngủ say. Tôi nhìn quanh bốn phía, quan sát suốt một hồi lâu, sau khi xác định được lànhững kẻ giam giữ tôi đều đã ngủ say thì mới dám lấy điện thoại ra, gửitin nhắn cho Cố Thành Kiệt.
Cố Thành Kiệt bảo tôi hãy xác định vị trí của mình, sau đó thì tìm một người bạn đáng tin cậy nhờ báo cảnhsát. Sau một phen hồi tưởng và ngấm ngầm quan sát, tôi biết là mình đang ở trong tòa nhà số 8 thuộc khu C của Cẩm Tú Hoa Viên. Nửa đêm ngày 19tháng 7, tôi giả bộ ngủ say, thừa dịp có kẻ mở cửa chính cho thông giómà nhìn rõ được số nhà.
21181.
Khi đó, Trần Ngọc Long làluật sư được tôi thuê, cũng một người bạn khá thân của tôi trong cuộcsống. Cho nên sau khi suy đi nghĩ lại một phen, tôi quyết định giaotrách nhiệm báo cảnh sát cho anh ta. Một giờ ba mươi phút sáng ngày haimươi tháng Bảy, tôi liên lạc được với anh ta qua tin nhắn, anh ta cũngđồng ý là sẽ giúp tôi báo cảnh sát vào khoảng mừời giờ sáng ngày Haimươi. Sau đó, tôi lại gửi cho Cố Thành Kiệt mấy tin nhắn nữa, thế rồimới thở phào một hơi.
Trong quãng thời gian tôi bị giam giữ, bạngái tôi mỗi đêm đều không sao ngủ đươc. Chúng tôi thường xuyên trao đổiqua tin nhắn vào lúc đêm khuya, đêm đó cũng không phải là ngoại lệ. Saukhi gửi tin nhắn cho Cố Thành Kiệt xong, tôi lại gửi tin nhắn cho bạngái, nói với cô ấy rằng tối sắp được cứu rồi, còn dặn cô ấy không phảilo gì cho tôi cả. Tôi còn nói cho cô ấy biết kế hoạch chi tiết về việcbáo cảnh sát, đồng thời nhờ cô ấy giúp tôi thúc giục Trần Ngọc Long. Sau đó, tôi liếc nhìn Minh Khê ở góc tường, nghĩ đến việc em sắp được cứu,thế là không sao kìm nén được tâm trạng kích động, liền gửi cho bạn gáimột tin nhắn như thế này: “Anh có thế nào cũng chẳng sao, quan trọng làMinh Khê. Cứ tiếp tục thế này, anh sợ những ngưòi đó sẽ làm bậy với nó.”
1. Ở phần trước số nhà là 1218, nhưng đây dường như là một sự cố tình * ND-
Tôi gửi tin nhắn này đi vào lúc hai giờ sáng, nhưng mãi đến ba rưỡi, khi mà tôi đang mơ màng sắp ngủ, bạn gái mới gửi tin nhắn trả lời: “Em biếtngay là anh chỉ lo lắng cho Minh Khê thôi mà. Em ở bên ngoài phải khổ sở lo nghĩ vì anh, tại sao anh lại không thương em chút nào như vậy hả?”
Tôi đáp lại: “Bây giờ đang là thời điểm đặc biệt mà.”
Cô ấy trả lời: “Người mà anh yêu nhất là em gái anh, căn bản không phải là em.”
Tuy khi đó tôi đã xuất hiện tình trạng phân ly, không nhớ được mối quan hệthực sự giữa mình và Minh Khê, nhưng tôi biết, bạn gái vẫn luôn manglòng bất mãn về mối quan hệ giữa hai anh em tôi. Sau khi bị giam giữ mấy tuấn, tâm trạng của tôi cực kỳ không ổn định, sự ghen tuông không đúnglúc của bạn gái khiến tôi cảm thấy chán ghét. Tôi không an ủi gì thêmnữa, cô ấy cũng giận tôi nên không gửi thêm tin nhắn nào. Không biết qua bao lâu sau, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, thế là liền mơ mơmàng màng tỉnh dậy, phát hiện trời đã sáng tự bao giờ.
”Người anh em.” Mã Thạch Nguyên ngồi trưóc mặt tôi, khẽ vỗ vào má tôi. “Chú màyđúng là giỏi chịu đựng đây, nhưng bọn anh không có thời gian để cò cưavới mày mãi được. Hôm nay mày mà không thu xếp được tiền, bọn anh sẽkhông nhẫn nại thêm nữa đâu.”
Trần Đồng Kính cất giọng phì phònói: 'Tranh thủ buổi sáng này mày hãy cố gắng làm sao thì làm, nếu đếntrưa mà còn không có tin tức chuẩn xác thì đừng trách bọn tao độc ác.”Nói rồi hắn đưa mắt nhìn Dương Dũng và Dương Hạo. “Tao, lão Vu, lão Mãđều lớn tuổi rồi, khả năng tự kiềm chế không đến nỗi tệ, nhưng hai đứabọn nó ấy à, đến bây giờ còn chưa từng được chạm vào thân thể đàn bà,chưa biết chừng trong cơn tức giận sẽ xử em gái mày luôn đấy, đến lúc đó sợ rằng bọn tao có muốn quản cũng chẳng quản được.” Dứt lời, hắn đưamắt liếc nhìn Minh Khê, vô thức thè lưỡi ra liếm môi một cái.
Mấy gã đàn ông đó lại cười ầm ĩ. Minh Khê sợ hãi đưa mắt nhìn tôi, lại mộtlần nữa rơi nước mắt. Tôi gửi cho em một ánh nhìn kiên định. Em như hiểu ra điều gì, thế là dần bình tĩnh trở lại, trong mắt ngợp đầy sự tintưởng đối với tôi.
Sau nháy mắt đã đến mười giờ sáng, trái timcủa tôi như treo lửng lơ nơi cổ họng, trong lòng ngợp đầy cảm giác nônnóng và sợ hãi. Thế nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua,tiêng gõ cửa mà tôi mong chờ mãi vẫn chua xuất hiện. Lúc ban ngày, mỗilần tôi muốn gửi tin nhắn những kẻ kia đều sẽ kiểm tra trước nội dung,vậy nên tôi không thể liên lạc với Trần Ngọc Long và Cố Thành Kiệt được, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi. Lúc mười ruỡi tôi đã hơi hoảngloạn, đến mười một giờ, sự hoảng loạn ấy chuyển hóa thành sợ hãi, đếnmười một rưỡi, nỗi sợ hãi đã biến thành tuyệt vọng. Lúc mười một giờ bốn mươi phút, tôi thực sự không thể kìm nén nỗi sợ hãi được nữa, liền giảbộ đang thu xếp tiền, gửi cho Trần Ngọc Long một tin nhắn: “Lão Trần,không phải đã nói trước là sẽ có tin tức về khoản tiền đó vào lúc mườigiờ ư, sao mãi đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả vậy?”
MãThạch Nguyên kiểm tra sơ qua tin nhắn một chút, sau đó liền trả điệnthoại lại cho tôi, cười lạnh, nói: “Cứ cố mà thu xếp tiền đi, đừng cógiở trò gì đấy!”
Tôi run rẩy nhận lại điện thoại và thấpthỏm chò đợi vậy nhưng mãi đến mười hai giờ, ngoài cửa vẫn chẳng có chút động tĩnh nào cả.
Vu Khang nhìn đồng hồ một chút, thế rồi liền nói với Mã Thạch Nguyên: “Lão Mã, đến giờ rồi, nên xử lý thế nào đây?”
Mã Thạch Nguyên đưa mắt ra hiệu cho Trần Đồng Kính, Trần Đồng Kính lạiđưa mắt ra hiệu cho Dương Dũng và Dương Hạo. Dương Dũng và Dương Hạoliến đi tới bên cạnh Minh Khê, đột nhiên chụp lấy đôi tay có đầy nhữngvết sẹo của em. Minh Khê kinh hãi hét to một tiếng, vừa giãy giụa vừa đá hai gã đó ra, nước mắt không kìm được tuôn rơi thành dòng. Tôi một mặttiếp tục cầu khấn cảnh sát mau đến, mặt khác lại nghĩ đủ mọi biện phápđể kéo dãi thời gian. Cục diện rơi vào cảnh giằng co đến khoảng mười hai giờ mười phút, thế rồi Trần Đồng Kính đột nhiên túm lấy tóc Minh Khê,đưa tay vỗ vào cổ em mấy cái. Minh Khê ra sức gào thét, đồng thời đưachân đạp vào vùng kín của hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, dùng sức tát MinhKhê một cái thật mạnh. Minh Khê ngã gục xuống đất, yếu ớt phát ra nhữngtiếng nghẹn ngào. Trần Đồng Kính dùng giọng phì phò mắng chửi, đồng thời nắm lấy cổ áo của Minh Khê kéo mạnh, sau mấy lượt, áo của Minh Khê đãbị xé toạc một mảng lớn. Minh Khê ôm chặt lấy thân thể mình mà kêu rélên. Mã Thạch Nguyên hơi cau mày lại, nói với Trần Đồng Kính: “Anh Kính, thôi đi mà!”
Vu Khang và anh em nhà họ Dương vội vàng chạy tớikéo Trần Đồng Kính, nhưng Trần Đồng Kính không hề có ý dừng tay lại. Hắn khẽ bóp má Minh Khê, sau đó không ngờ lại luồn tay vào trong áo của em. Minh Khê liều mạng gào thét, mấy gã đàn ông còn lại thì đều cố gắngngăn Trần Đồng Kính lại. Trần Đồng Kính gằn giọng mắng chửi: “Con bà nó, ông mày đã phải ở đây chịu khổ với chúng mày cả tháng trời rồi, khôngthể nhịn được nữa. Lão Mã, mày đừng cản tao, hôm nay tao nhất định phảivui vẻ một phen ra trò mới được!”
Dứt lời, hắn tiếp tục sàm sỡMinh Khê, chỉ mấy giây sau áo của Minh Khê đã bị xé toạc và vứt qua mộtbên. Anh em nhà họ Dương vốn còn ngăn cản, nhưng sau khi thấy tấm thânlõa lồ của Minh Khê thì thú tính đột nhiên nổi lên, bắt đầu kéo quần của Minh Khê. Sự căm hận hoàn toàn bùng phát, tôi nhặt một cây gậy gỗ dướiđất lên, nhằm thẳng đầu Trần Đồng Kính mà đập tới, nhưng lại bị Mã Thạch Nguyên vung tay cản lại. Tôi dốc hết toàn lực lao vào đánh nhau với bọn chứng, vậy nhưng căn bản không phải là đối thủ. Chỉ sau một thoáng,chẳng rõ là bị kẻ nào đấm mạnh một cái vào sau gáy, tôi lập tức ngã gụcxuống đất, không thể động đậy, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Ánh dươngtừ bên ngoài rọi vào qua ô cửa sổ phủ đầy bụi, chẳng khác nào những mũitên nhọn hoắt mang theo lửa nóng, khiến cho hai mắt của tôi đau nhói.Khung cảnh trước mắt nhanh chóng trở nên mờ mịt, nhưng tôi thì lại chẳng thể quay đầu đi hướng khác. Trong tiếng cười thô bỉ của mấy gã đàn ông, Minh Khê gào lên những tiếng khản đặc và thê lương, chói tai vô cùng,khi lọt vào tai tôi thì dần dần biến thành một tiếng rít hết sức kỳ dị.Tôi nghe những âm thanh ấy trong sự ngẩn ngơ và tuyệt vọng, mãi đến khiđã hoàn toàn hôn mê mới thôi.
Nhớ đến đây, tiếng rít quái dị và chói tai kia lại một lần nữa vang lên bên tai tôi, cảm giácchoáng váng mãnh liệt theo đó mà đột nhiên ập tới. Tôi toàn thân đờ đẫn, yếu ớt ngã ngửa về phía sau, đầu đập mạnh vào chân ghế, thế lả mới tỉnh táo trở lại từ trong cơn ác mộng mười năm trước. Phía bên kia của bứctường thủy tinh, Diệp Thu Vi vẫn đang lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt sắc bénvô cùng, dường như có thể nhìn thấu tất thảy tâm tư của tôi.
”Tình yêu và dục vọng đối với Minh Khê chỉ là nền tảng cho sự phân ly trongnhân cách của anh mà thôi.” Cô ta nói. “Sở dĩ anh có thể trở thành X,xét cho cùng vẫn là vì cái chết của Minh Khê.”
Cái chết của MinhKhê... Đầu tôi đau như búa bổ, thân thể thì đột ngột run lẩy bẩy khôngngừng. Tôi sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, bên tai lại một lần nữa vanglên tiếng rít khàn khàn đầy vẻ thê lương kia. Hai giây sau, tôi mở bừngmắt ra, nhìn thấy Minh Khê đang nằm trên mặt đất, đầu tóc rối bời, chântay co quắp, hai mắt đỏ ngầu.
* * *
Ngày 20 tháng 7 năm2002, khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Ánh dương vẫn chói changnhư cũ, thời tiết vô cùng khô hanh, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.Tôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu. Tôikhẽ ho lên mấy tiếng theo bản năng, sau đó vô thức đưa tay sờ gáy, cảmgiác đau đớn lập tức hồi phục, kéo theo đó là cả ý thức. Tôi ngẩn ngơchống tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, thấy những kẻ giam giữ tôi đãbiến mất. Trên sàn nhà cách chỗ tôi một mét có một cô gái quần áo tả tơi đang nằm, mãi mười mấy giây sau tôi mới nhớ ra cô gái ấy chính là MinhKhê.
Tôi nhanh chóng bò đến bên cạnh em, nâng cổ của em lên, haihàng nước mắt bất giác chảy dài, miệng không ngừng run lên lẩy bẩy, vậynhưng lại chẳng thể nói được bất cứ tiếng nào. Em nằm im ở đó không động đậy, chân tay vẫn nguyên bộ dạng co quắp, hai mắt thì đỏ ngầu, giốnghệt như một ao nước chứa toàn máu là máu. Tôi ôm chặt lấy em, đầu bỗngđau như búa bổ, thế rồi đột nhiên nhớ ra mối quan hệ thật giữa hai chúng tôi, trong lòng trào dâng những cảm xúc buồn thương và căm hận mãnhliệt đến nỗi khó mà miêu tả bằng lời.
”Minh Khê...” Tôi nhỏ giọng gọi tên em, dán sát mặt vào khuôn mặt của em.
Thân thể em bắt đầu run lên lẩy bẩy, giống hệt như một con ếch đang bị điệngiật. Tôi buông em ra, thấy em đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệnghá to như một con cá, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rít yếu ớt,khàn khàn và đơn điệu.
Không biết qua bao lâu sau, thân thể emthôi không còn run rẩy nữa, tiếng rít kia cũng dần biến mất. Tôi ngẩnngơ ôm em trong lòng, có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể em từ ấmnóng chuyển thành lạnh giá. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mãi đến khi cảm giác đau đớn nơi bờ môi từ mơ hồ trở nên rõ ràng, tôi mới đột ngộttỉnh táo trở lại, phát hiện mình đã cắn rách môi từ lúc nào không hay.
”Minh Khê...” Tôi gọi tên của em, vậy nhưng em đã chẳng thể nào trả lời được nữa rồi.
Thân thể của em càng lúc càng lạnh hơn, nhưng miệng thì vẫn há rộng, cặp mắt trợn trừng cũng vẫn đỏ ngầu. Tôi ý thức được là em đã chết, vậy nhưngnội tâm thì lại không thể chấp nhận điều này. Tôi ngẩn ngơ ép tim choem, lại hô hấp nhân tạo cho em nữa nhưng chẳng có chút hiệu quả nào. Tôi quỳ trên mặt đất và nhìn em, từ nơi lồng ngực truyền đến những cơn đauquặn thắt, cứ như thể trái tim đang bị một thứ gì đó hết sức nặng nề đèlên.
Đột nhiên, từ trong cổ họng em lại một lần nữa phát ra mộttiếng rít khàn khàn. Tôi mừng rỡ điên cuồng, vội vàng nâng đầu em lên,ra sức hôn lên má em. Nhưng hai giây sau, tôi phát hiện em kỳ thực không hề sống lại. Tôi nhanh chóng ý thức được tiếng rít đột ngột vang lên ấy chỉ là chút không khí còn sót lại trong lồng ngực em được đẩy ra ngoàimà thôi, còn em thì thực sự đã chết rồi, không thể nào sống lại đượcnữa.
Sau nháy mắt, sự mừng rỡ điên cuồng biến thành nỗi buồn đauvô tận, đầu tôi như muốn nứt ra làm đôi, giữa những ánh dương chói mắt,đại não của tôi rơi vào sự hỗn loạn hoàn toàn. Tôi uể oải buông tay, ngã ngửa về phía sau, toàn thân không ngừng run rẩy. Những nỗi đau buồn,tuyệt vọng và căm hận khó lòng chịu đựng cuồn cuộn dâng lên, tựa như một dòng nước lũ ngợp trời, chỉ sau nháy mắt đã đập tan bộ khung tâm lý vốn đã mỏng manh của tôi, khiến ký ức và tư duy của tôi vỡ vụn thành nhiềuphần riêng biệt.
Trong thời gian chưa đầy một giây, tôiđã nảy sinh vô số ảo giác cực kỳ chân thực: Tôi cảm thấy mình đang ởgiữa một nơi ngột ngạt và đỏ tươi, không ngừng bị một thứ sức mạnh nàođó chậm rãi đẩy ra ngoài, sau đó thì nghe thấy tiếng cổ vũ và an ủi củabác sĩ cũng như y tá với mẹ tôi; tôi nhìn thấy dáng vẻ lo âu của cha tôi khi lần đầu tiên thất bại trong làm ăn, còn nghe thấy những lời oán hận và trách cứ thẳng thừng của mẹ, đồng thời cảm nhận được tâm trạng thấpthỏm của mình khi đó; tôi nhìn thấy mình đang bế Minh Khê vừa mới đầytháng chưa lâu, khẽ ngâm nga một khúc hát nhẹ nhàng ru em ngủ, trênngười em vẫn còn vương đầy mùi sữa của trẻ sơ sinh; tôi ngửi thấy mùikhét khi lần đầu tiên học nấu ăn trong nhà bếp, ngoài ra còn nhìn thấyvẻ mặt tươi cười của Minh Khê bé bỏng khi đang ăn cơm một cách ngonlành; tôi nhớ đến sự xao động trong nội tâm của mình khi lần đầu nhìnthấy cô gái học cùng trường thời trung học cơ sở, trong mũi vẫn còn vảng vất mùi cơ thể của nàng; tôi nhìn thấy Minh Khê mặc váy ngồi bên mépgiường, tôi đặt tay lên vai em; tôi nhớ tới nỗi đau khổ mà mình phảichịu khi bị giày vò bằng cách không cho ăn uống, nhớ tới những tiếng kêu thảm thiết của Minh Khê khi bị giày vò, bên tai vẫn còn vang vọng những tiếng rít khiến người ta tuyệt vọng của em...
Vô số những ký ứctương tự như vậy ùn ùn xuất hiện, hoàn toàn vượt khỏi khả năng chịu đựng của tôi. Dưới sự tác động kéo dài và liên tục ấy, bộ khung tâm lý củatôi tiếp tục sụp đổ, và rồi tôi đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ diệuvô cùng. Tôi cảm thấy mình đang hòa làm một thể với thế giới xung quanh, sự nhạy bén của các giác quan đạt tới một mức độ không thể tưởng tượngnổi.
Tôi có thể “nhìn thấy” một cách trực quan việc nhiệt độ cơthể của Minh Khê không ngừng giảm xuống, có thể “nhìn thấy” sự vùng vẫycuối cùng trước lúc suy tàn của mỗi một tế bào trên cơ thể em; tôi cóthể nghe thấy tiếng người và tiếng xe cộ ở cách đó mấy trăm mét, có thểnghe thấy sự vận hành của mỗi cơ quan nội tạng trong cơ thể, thậm chícòn có thể nghe thấy tiếng rung rinh khe khẽ của gạch, cát, sỏi, đá bêntrong bức tường; tôi có thể phân biệt được mấy nghìn loại mùi khác nhautrong không khí, đồng thời dựa vào khứu giác để “nhìn thấy” bên ngoàiphòng đang xảy ra chuyện gì; ngón tay hơi động đậy một chút, tôi lập tức cảm nhận được rõ ràng trên mặt đất có những chỗ nhấp nhô nhỏ bé mà mắtthường không thể nhận ra được, dường như trên ngón tay tôi đã mọc ra vôsố con mắt... Tóm lại, năng lực cảm nhận của tôi đã tăng vọt, dù trongnháy mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của một người bình thường.
Trải nghiệm này khiến người ta sụp đổ, và rồi chỉ sau một quãng thời gianngắn ngủi đến mức không thể tin được, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm,hoàn toàn mất đi ý thức.
Cảm giác mất đi ý thức đột ngột ập đến,tôi mở mắt ra, giật mình tỉnh táo trở lại từ trong dòng hồi ức, lại mộtlần nữa quay trở lại thế giới thực tại vào ngày 23 tháng 7 năm 2012.
”Tính ì là một trong các bản năng quan trọng của sinh vật, đối với cơ chế tâm lý, tình ì được thể hiện ra thành quán tính.” Diệp Thu Vi nói: “Ngườitừng lo âu sẽ rất hay lo âu, người từng mất trí nhớ sẽ lại một lần nữamất trí nhớ, người rơi vào tâm trạng bi quan thông thường sẽ khó có thểtự thoát ra, người có lối sống tiêu cực sẽ rất khó trở nên tích cực. Đối với anh, quán tính được thể hiện ra như thế này: Tâm lý từng xảy ra một lần phân ly, khi gặp phải sự kích thích mãnh liệt thì sẽ rất dễ xảy ralần phân ly thứ hai. Cho nên tôi mới nói tình yêu và dục vọng đối vớiMinh Khê chỉ là nền tảng cho sự phân ly trong nhân cách của anh mà thôi, nhưng cũng cần phải có quán tính phân ly làm nền tảng thì anh mới có cơ hội trở thành X.”
Tôi lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu khi được hòa làm một thể với vạn vật trong trời đất.
”Phải trải qua toàn bộ quá trình Minh Khê bị giày vò đến chết, chuyện nàymang tới cho anh sự kích thích quá lớn về mặt tinh thần, hoàn toàn nằmngoài khả năng chịu đựng của anh.” Diệp Thu Vi ghé lại gần tôi, nóitiếp: “Để tiến hành tự bảo vệ mình, tâm lý của anh đã cố gắng làm cho bộ phận bản năng đại diện cho dục vọng bất thường kia hoàn toàn phân lykhỏi bản ngã đạo đức. Nhưng cùng với đó, tâm lý còn gánh vác sứ mệnh duy trì sự hoàn chỉnh của nhân cách, điều này đồng nghĩa với việc phải làmcho bộ phận bản năng bất thường kia quay trở về thế giới tâm lý. Cơ chếtâm lý của nhân loại tuy đã hoàn thiện lắm rồi nhưng vì chưa từng phảiđối mặt với trạng thái tâm lý cực đoan như vậy, nên khó mà đưa ra lựachọn. Trong trạng thái tâm lý mâu thuẫn đến cực đoan này, bản năng bấtthường không ngừng phân ly với bản ngã, nhưng đồng thời lại không ngừngva chạm, từ đó khiến cho nền tảng tâm lý dần lung lay, bộ khung tâm lýthì ầm ầm đổ sụp. Mỗi một mảnh vụn ký ức cũng như mỗi một chi tiết tưduy vốn đều phải nương nhờ trên bộ khung này, nhưng rồi đã vì mất đi nền tảng mà rơi rụng và bị bóc tách ra khỏi bộ khung.” Cô ta vừa nói vừakhẽ lắc đầu. “Đó thực sự là một cuộc phân ly có quy mô lớn đến mức khómà tưởng tượng, tựa như một tòa cao ốc đột nhiên đổ sụp, vô số sắt thép, bê tông chỉ sau nháy mắt đã hóa thành bụi phấn. Nếu phải đưa ra địnhnghĩa cho sự biến hóa trong tâm lý như thế này...” Cô ta trầm tư suynghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: “Có lẽ, nên gọi là tình trạng phân lynhân cách dạng vỡ vụn.”
Tôi rốt cuộc cũng đã thoát ra khỏi dòng hồi tưởng về thứ cảm giác đó, thế giới xung quanh bỗng lại càng trở nên chân thực hơn.
”Nhưng tâm lý dù sao cũng khác với thực thể, sự biến hóa của nó bắt nguồn từsinh lý nhưng cũng đã vượt ra khỏi sự ràng buộc của sinh lý. So với sinh lý thì nó kiên cường hơn, hoàn thiện hơn, đồng thời còn có khả năng tái sinh mạnh mẽ.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. 'Trừ phi con người chết đi,bằng không tâm lý sẽ không thể nào ở mãi trong trạng thái hỗn loạn. Dưới sự kích thích to lớn về mặt tinh thần, anh đã sống sót, cho nên, saukhi bộ khung tâm lý cũ sụp đổ, các mảnh ký ức và tư duy rời rạc của anhđã bắt đầu tổ hợp lại với nhau, từ đó xây dựng nên một bộ khung tâm lýmới. Tuy ký ức và cách thức tư duy thì vẫn giống với trước đây nhưng vìthứ tự sắp xếp cũng như phương thức cấu thành có sự khác biệt, do đó bộkhung mới này có khác biệt rất lớn với bộ khung cũ.” Cô ta nhìn chằmchằm vào mắt tôi. “Có thể nói, anh đã không còn là Trương Nhất Tân củangày xưa nữa, mà là một con người hoàn toàn mới.”
“Tôi...” Tôi ngẩn ngơ há miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
”Có điều xét cho cùng, xây dựng lại thì không thể nào tốt được như trờisinh.” Diệp Thu Vi tỏ ý bảo tôi tạm thời đừng nói gì cả. “Trong quátrình xây dựng lại, không phải tất cả các nhân tố tâm lý đều bằng lòngtập hợp về một mối. Chúng chia ra thành các phe phái khác nhau một cáchtự phát, từ đó xây dựng nên các bộ khung tâm lý khác nhau. Đứng từ gócđộ tâm lý mà xét, chúng đã cấu thành một số con người hoàn toàn khácbiệt.”
”Một số...” Hai tay run lên lẩy bẩy, trong đầu tôi thoáng qua một loạt những cảnh tượng khiến người ta cảm thấy bất an.
”Một số.” Diệp Thu Vi khẽ gật đầu. “Nói thực lòng, tôi cũng không rõ bêntrong anh rốt cuộc có bao nhiêu con người, nhưng có một điều này tôihoàn toàn có thể khẳng định, đó là anh trong vai trò người kế thừa phầnlớn ký ức vốn có cùng với người được gọi là “X” kia chính là hai ngườicó địa vị nhất trong số đó.”
Đầu óc lại đột ngột nhói đau, tôi nhắm mắt lại, nhớ đến một cảnh tượng vừa mới thoáng qua trong đầu mình trước đó:
Sau khi ngất lịm đi trong trải nghiệm khác thường đó, tôi rơi vào trạngthái vô thức suốt một thời gian dài. Trong bóng tối, tôi dường như đãtiến hành vô số lần trò chuyện với vô số con người khác nhau. Tôi hoàntoàn không biết gì về họ nhưng họ lại đều hiểu tôi, ít nhất cũng hiểuđược một phần về tôi. Tôi vẫn còn nhớ mình đã tỉnh lại vào ngày 27 tháng 7 năm 2002, khi đó tôi nằm trên giường bệnh, bạn gái đang ở ngay bêncạnh. Một giây trước đó, trong lòng tôi còn ngợp đầy hình bóng của MinhKhê cùng với nỗi đau tột bậc nhưng một giây sau, tôi lại quên đi tấtthảy mọi thứ có liên quan tới Minh Khê, chỉ nhớ được rằng bạn gái làngười mà tôi yêu thương nhất. Cô ấy mừng rỡ nắm lấy bàn tay của tôi, sau đó cúi xuống ôm tôi và bật khóc nức nở. Tôi đặt bàn tay lên lưng của cô ấy một cách khó khăn, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngẩn ngơ lại vừa hạnh phúc.
Nhưng chỉ hai giây sau, tôi bỗng lại nhớ tới cáichết của Minh Khê, thế là bèn giận dữ bấu chặt vào lưng của bạn gái. Côấy đau đớn kêu lên một tiếng, đồng thời nhìn tôi vẻ khó hiểu. Đột nhiên, cô ấy biến thành Minh Khê trong mắt tôi, tôi theo đó mà quên đi cáichết của Minh Khê, chỉ còn nhớ tới tình yêu và dục vọng của mình đối với em. Thân thể tôi vốn đang rất yếu nhưng chỉ sau nháy mắt đã nảy sinhham muốn tình dục mãnh liệt.
Sau mấy giây, tôi đột nhiên cảm thấy mình chính là Minh Khê. Tôi yếu đuối, u uất và cần được bảo vệ. Nhưngsau khi phát hiện ra sự cương cứng ờ vùng kín và sự phẳng lì ở ngực, nỗi sợ hãi mãnh liệt liền ập đến nhấn chìm “tôi” trong vai trò là Minh Khê, và thế là tôi lại nhanh chóng trở thành Trương Nhất Tân ban đầu. Saukhi cảm nhận được áp lực khổng lồ đến từ khoản nợ mà cha mẹ để lại, tôilại một lần nữa quên đi tất thảy mọi thứ có liên quan tôi Minh Khê.
Một giây sau, ham muốn tình dục khiến tôi cảm thấy mình đã biến thành mộtkẻ hiếp dâm. Tôi lại một lần nữa nhớ đến Minh Khê nhưng không hề có mộtchút lòng xót thương nào dành cho em cả. Tôi chỉ muốn xé nát quần áo của em, sau đó phát tiết dục vọng lên người em. Sau khi suy nghĩ này xuấthiện, tự nơi đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi khó mà miêu tả bằnglời, thế là tôi lại quay trở về thân phận Trương Nhất Tân. Nhìn bạn gáitrước mặt, tôi cảm thấy vừa thư thái vừa hạnh phúc.
Lại một giâynữa qua đi, bên tai tôi đột nhiên vang lên những tiếng gào khóc thảmthiết của Minh Khê, thế là trong lòng liền trào dâng cảm xúc vô cùnggiận dữ. Nhưng tôi không thể nào nhớ ra nguồn gốc của những tiếng gàokhóc ấy và cảm xúc phẫn nộ, cũng không thể nhớ ra Minh Khê.
Chỉtrong thời gian nửa phút ngắn ngủi, những ký ức và cảm giác hoàn toànkhác biệt liên tục thay nhau xuất hiện, nội tâm của tôi thì như bị mấyluồng, thậm chí là mấy chục luồng sức mạnh điên cuồng giằng xé. Sau nửaphút, theo sự bùng phát lần cuối của một cơn phẫn nộ khó hiểu, tiếng rít dần dần rời xa, tôi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nắm chặt tay của bạngái, ý thức cuối cùng cũng dừng lại trong vai trò là một Trương Nhất Tân bình thường.
”Những “con người” đó - bao gồm cả X - đều từng cómột thời gian bị anh lấn át hoàn toàn.” Diệp Thu Vi nói. “Theo thờigian, những “người” khác đều dần từ bỏ lòng tranh đoạt quyền khống chếtâm lý, chỉ duy có X là vẫn bị sự phẫn nộ và thù hận thao túng, do đó có được tiềm lực tinh thần rất mạnh. Anh ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đểphá vỡ sự phong tỏa của anh, và rồi cuối cùng đã thành công.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, một đoạn ký ức khác đã trở về dưới sự dẫn dắt của cô ta:
Trong quãng thời gian gần một năm sau khi Minh Khê chết, tôi quên đi tất cảmọi chuyện về em, đồng thời phải trốn tránh khắp nơi do áp lực khổng lồtừ những khoản nợ. Tháng 6 năm 2003, vì một số hợp đồng và văn kiện, tôi quay trở về nhà cũ của mình rồi vô ý đi vào trong phòng của Minh Khê và nhìn thấy nhật ký của em, thậm chí còn tìm thấy một tấm ảnh chụp chungcủa em và tôi nữa. Tôi nhớ đến cái chết của em, những nỗi buồn đau vàcăm phẫn mãnh liệt ngợp đầy trong cơ thể, thế là năng lực cảm nhận siêuphàm kia lai một lần nữa xuất hiện. Trong vòng hai năm sau đó, tôi bắtđầu tiến hành trả thù năm tên hung thủ đã hãm hại em, lần lượt giết chết từng người trong bọn chúng.
Trong quá trình trả thù, tôi pháthiện ra rằng chú họ Trương Nghĩa Quân đã vì một món lợi ích nào đó màbán đứng Minh Khê, giúp đỡ những người kia tìm được Minh Khê vốn đang ẩn nấp ở nơi khác. Vì thế, Trương Nghĩa Quân cũng trở thành đối tượng màtôi muốn trả thù.
Sau những cuộc trả thù, X ngày một mạnh lên,cuối cùng đã thay thế tôi trở thành chủ nhân mới của thế giới tâm lýtrong con người Trương Nhất Tân. Dưới sự chi phối của anh ta, chúng tôibắt đầu thay thế nhau xuất hiện tùy vào từng trường hợp. Trạng thái phân ly được hệ thống hóa cao độ này đã kéo dài một mạch tới tận hôm qua rồi mới bị phá hoại do sự ám thị của Diệp Thu Vi.
Đồng thời, trongnhững năm tháng đó, tôi cũng luôn muốn chất vấn Trần Ngọc Long về chuyện báo cảnh sát. Nhưng anh ta đã chuyển đi nơi khác từ năm 2003, khó màtìm thấy được, về sau, chính Tập đoàn A đã giúp tôi lần ra tung tích của anh ta...
Nghĩ đến Tập đoàn A, tôi bất giác cả kinh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên như lạ mà quen.
”Viên...” Tôi hơi cau mày lại, ấp úng nói ra cái tên đó: “Viên Tân... Viên Tân Cường?”
”Viên Tân Cường?” Diệp Thu Vi nhìn tôi vẻ cảnh giác, sau đó tiếp tục dẫn dắt: “Ông ta là ai?”
”Ông ta là...” Tôi hít sâu một hơi, trước mắt xuất hiện một bóng dáng khiến người ta sợ hãi.
Đó là tháng 7 năm 2005, tôi vừa giết xong Dương Hạo và hoàn thành việc trả thù đối với năm tên sát thủ. Nhưng việc trả thù thành công không thểxóa nhòa nỗi đau do cái chết của Minh Khê mang lại, cũng không thể làmtan biến những nỗi căm hận có liên quan tới việc này. Lòng căm hận cànglúc càng mãnh liệt, sức mạnh của X cũng theo đó mà tăng dần từng ngày,tôi thực sự cũng không có cách nào kìm nén nó, lại càng không có sức đểchống lại nó, do đó dần trở thành một con bù nhìn trong tâm lý.
Những năm tháng đó, dưới sự thao túng của X, tôi phụ trách xử lý các vấn đềtrong cuộc sống hàng ngày, anh ta thì ẩn nấp sau lưng tôi và ngấm ngầmquan sát, phân tích mọi thứ xung quanh, cố gắng tìm lối thoát cho bảnthân. Có lúc, theo sự bùng phát của lòng căm hận, anh ta sẽ đột nhiênxuất hiện tại bề mặt của tâm lý và thay thế vị trí của tôi, trở thànhnhân cách ngoại tại. Tôi thì tạm thời bị lưu đày đến một vùng đất hoangvắng xa xôi trong thế giới tâm lý, khó mà biết được anh ta rốt cuộc đãlàm gì.
Khi đó, X có hai chấp niệm, thứ nhất là giảiquyết chuyện nợ nần mà cha mẹ để lại, thứ hai là điều tra rõ tất cảnhững bí ẩn trong chuyện Trần Ngọc Long báo cảnh sát.
Vấn đề nợnần tất nhiên không cần phải nói nhiều, nó là áp lực và sự uy hiếp đếntừ xã hội, là một vấn đề mà mỗi một “Trương Nhất Tân” - bao gồm cả X -đều có thể cảm nhận được một cách trực quan, hơn nữa không thể khônggiải quyết. Mỗi khi áp lực nợ nần trong thực tại ập đến, tất cả các“Trương Nhất Tân” đều sẽ nảy sinh lòng căm hận mãnh liệt. Dưới sự tácđộng của bộ khung tâm lý đặc thù, tất cả những nỗi căm hận này cuối cùng đều tập trung vào X, từ đó tạo thành một sự tổn thương nghiêm trọng cho anh ta, nhưng đồng thời cũng khiến sức mạnh của anh ta tăng lên rõ rệt. Tâm lý của tôi là một thế giới đầy mâu thuẫn, bản thân X cũng là một cá thể mâu thuẫn khi mà lòng căm hận chính là thứ then chốt giúp anh tamạnh lên, nhưng đồng thời cũng là thứ mà anh ta muốn trốn tránh và vứtbỏ. Có lẽ, vạn vật trên thế gian này đều là như thế, “không có mâu thuẫn thì không thể tồn tại”, và mâu thuẫn chính là tiền đề cho sự tồn tại.
Tóm lại, lòng căm hận không ngừng lớn mạnh, X thì vẫn luôn tìm cách hònggiúp chúng tôi thoát khỏi nguy cơ nợ nần, đây chính là tiền đề cho sựhợp tác sau này giữa anh ta và Chủ nhiệm Viên.
Còn về Trần NgọcLong, anh ta đã đồng ý là sẽ giúp tôi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lạikhông đến căn hộ 2118 đó kịp thời để cứu tôi và Minh Khê... Tại sao lạithế? Có lẽ xuất phát từ một suy nghĩ nào đó, Trần Ngọc Long căn bảnkhông báo cảnh sát, cũng có thể vì việc gì đó mà anh ta đã báo cánh sátmuộn, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cảnh sát đã chậm trễtrong việc xử lý. Tóm lại, khi đó, việc anh ta báo cảnh sát là niềm hyvọng duy nhất của tôi và Minh Khê, tôi, hoặc có thể nói là X, nhất địnhphải tra cho rõ trong quá trình báo cảnh sát rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì, tuyệt đối không thể để Minh Khê chết một cách không rõ ràng như thếđược.
Kỳ thực, kết hợp với sự mất tích đột ngột của Trần NgọcLong, tự sâu trong tiềm thức tôi sớm đã đoán được nguồn cơn sự việc rồi. Nhưng tôi nhất định phải tìm được Trần Ngọc Long và hỏi trực tiếp anhta, bằng không thì không thể cam tâm được.
Vì điều này, kể từtháng 7 năm 2005, tôi bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi tung tích của Trần Ngọc Long. Thế nhưng, dù có năng lực cảm nhận siêu phàm đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn chỉ có một mình, muốn tìm được một con người cố tình ẩn nấpgiữa biển người mênh mang rõ ràng không phải là chuyện dễ. Sau gần mộtnăm, tôi vẫn chẳng tìm được chút manh mối có giá trị nào, thêm vào đó áp lực từ chuyện nợ nần vẫn còn nguyên, nỗi căm hận theo đó mà càng lúccàng mãnh liệt. Nỗi căm hận mãnh liệt không có chỗ nào để phát tiết, thế là chỉ có thể bùng phát không ngừng trong thế giới tâm lý. Vì nguyênnhân này, X bắt đầu xuất hiện thường xuyên tại bề mặt của tâm lý, có lúc thậm chí còn ở lại đó mấy ngày liền, số lượng những khoảng ký ức trốngrỗng của tôi cũng theo đó mà tăng vọt.
Hồi cuối tháng 6 năm 2006, tôi bị một công ty đòi nợ thuê khác tìm được và giam giữ trong một cănnhà hẻo lánh. Sau khi bị giam giữ một tuần, nỗi căm hận trong lòng tôihoàn tọàn bùng phát, và rồi X liền thông qua ám thị khiến cho mấy kẻgiam giữ tôi nảy sinh mâu thuẫn với nhau, từ đó thừa cơ bỏ trốn. Mấyngày sau đó, tôi sống tạm dưới gầm một cây cầu đá ở ngoại thành, mỗi đêm đều nằm mơ thấy rất nhiều giấc mơ đáng sợ - đó có lẽ chính là cách màtiềm thức giải tỏa nỗi sợ hãi. Một đêm đầu tháng Bảy, tôi lại một lầnnữa gặp ác mộng. Trong mơ, tôi thấy mình nằm giữa một vùng tăm tối, mộtbóng dáng còn tối tăm hơn cả bóng tối đang đứng ngay trước mặt tôi, dùng giọng lạnh giá và nặng nề gọi tên tôi. Tôi bị cơn ác mộng ấy làm giậtmình tỉnh dậy, và rồi kinh hãi phát hiện lúc này lại thực sự có mộtngười đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình. Giữa bóng tối, tôikhông thể nhìn rõ tướng mạo của ông ta, chỉ có thể cảm nhận được một sựlạnh lẽo và âm u khiến người ta như muốn nghẹt thở.
“Trương Nhất Tân.” Người đó ngồi xuống trước mặt tôi. “Tìm cậu quả là không dễ dàng.”
Tôi nghĩ rằng ông ta là người đòi nợ, thế là sau nháy mắt đã rơi vào sựtuyệt vọng đến cùng cực, cơ hồ muốn nhảy sông tự sát. Nhưng ngay sau đó, sự phẫn nộ và thù hận đã đột nhiên bùng phát, X theo đó xuất hiện tạibề mặt của tâm lý, cất giọng bình tĩnh và cảnh giác hỏi: “Ông là ai?”
”Cho phép tôi tự giới thiệu một chút.” Người đó nói. “Tôi là Viên Tân Cường, Chủ nhiệm ban Xử lý sự vụ đặc biệt của Tập đoàn A, chỉ chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Hội đồng quản trị. Cậu có thể gọi tôi là Chủ nhiệm Viên.”