Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 36: Anh hùng cứu mỹ nhân X đại phiền toái



Sau cơm trưa, tôi ôm cơm hộp cùng Yuki, Mai vừa tán gẫu vừa cười, nhàn nhãđi trong vườn trường. Một bóng lưng cao gầy, mái tóc hồng bắt mắt ẩnhiện trong cây cối.

“Mai, nhờ cậu giúp tớ mang thứ này về nhé.” Tôi đem cặp lồng cơm tung vào lòng Hirai, chạy đi.

Đó không phải là đội trưởng câu lạc bộ fan của câu lạc bộ nam Tennis sao?Đứng ở phía sau cậu ấy chính là nữ bá tước mới đến, đúng là tình tiếtquen thuộc, tôi nhìn trời.

(Tác giả Phi: cô nhìn cái gì vậy? Không phục sao! )

“Mấy người gọi bản bá tước tới nơi hẻo lánh như vậy, có mục đích gì?” thiếunữ tóc hồng mắt vàng ngẩng cằm, đứng dưới ánh mặt trời, phảng phất nhưnữ chiến thần vậy. Tránh ở sau thân cây, tôi không khỏi trợn trừng mắt,có mục đích gì? Mục đích của mấy nữ sinh kia rất rõ ràng còn gì, thế màcậu còn hỏi thừa là sao.

“Hừ! Chúng tôi mặc kệ cậu có phải là bátước hay không, Takahashi Konoike, hôm nay cậu xử sự bất kính với Atobeđiện hạ như vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cậu!” ‘cơm nắm’ số 1chống eo, cả người làm hình dạng ấm trà chỉ vào đồng chí bá tước. Khíthế kém thật nhiều, người ta là tư thế hoàng hậu, còn cậu ta thì là cửchỉ của người đàn bà chanh chua.

“Atobe điện hạ? Ý cậu Tiểu Luyến sao? Chuyện tôi và cậuta cònchưa đến lượt cậu xen miệng đâu, lui ra!”Ồ! Thật xinh đẹp, trong đôi mắt màu vàng lóng lánh là uy nghiêm làmngười ta sợ hãi.

“Cậu… Cậu…” nữ sinh kia bất giác rụt lui ra sau hai bước.

“Đừng vô nghĩa với cậu ta nữa, hôm nay chúng ta cho cậu ta một bài học, đểcậu ta biết nơi này là địa bàn của ai!”‘cơm nắm’ tráng kiện số 2 đẩy mọi người ra, xắn xắn tay áo, đi về phía Konoike.

Bá tước điện hạ, hãy làm tinh thần hăng hái lên để nghiền nát đám ‘cơm nắm’ đó đi! Tôi nắm chặt bàn tay, hưng phấn xem kịch.

Đông! Một người ngã xuống đất.

Sao… sao lại là Konoike bị đánh ngã? Khí thế hùng hồn đâu? Tư thế nữ vươngđâu? Chẳng lẽ cậu là hổ giấy?! Nhóm fan Atobe nhìn thấy Konoike khôngchịu nổi một kích, lập tức tăng tinh thần, “Cơm nắm” biến thân thành“Chiến đoàn”La Mã, giống như hổ đói vồdương, xông về phía cậu ấy.

“Ngừng!” Tôi lên tiếng ngăn lại, đi ra phía trước nâng bá tước điện hạ dậy, “Cậu không sao chứ?”

Trên đồng phục trường sạch sẽ của cậu ấy dính mấy vết bùn đất, trên mặttrắng nõn có mấy vết thương.”Không sao.” Konoike đứng dậy, hung hăngtrừng đám người trước mắt, “Sao các cậu lại dã man như vậy, một chút lễnghi cũng không có! Dám làm bản bá tước bị thương!” làm ơn đi, đại tiểuthư, cậu cho làhọ tìm cậu uống trà chiều sao.

“Hừ!” đội trưởngđầu lĩnh khinh thường hừ nhẹ, sau đó hung tợn nói với tôi, “NakamuraKimiko, bình thường cậu quấy rầy Atobe điện hạ, bọn tôi cũng chỉ mở mộtcon mắt nhắm một con mắt, không so đo với cậu! Hôm nay cậu tới làm anhhùng cái gì, hiện tại tránh ra cho bọn tôi, bọn tôisẽ có thể buông thacho cậu.”

“Vậy, nếu tôi không tránh ra thì sao?” Tôi nhẹ nhànglấy một cái lá cây rơi trên người, giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Tôi còntưởng rằng các cậu không dám đụng đến tôi, là tự mình hiểu rằng khôngđánh lại tôi.” Ánh mắt lợi hại bắn về phía họ.

“Cậu!” Bị tôi nói trúng tâm sự, đám fan Atobe đỏ mặt, phô trương thanh thế đứng thẳng lại.

“Nha, các cậu lêncùng một lúc, hay là cùng nhau lên? Hm?” nhíu lông mày, hấtcằm, giơ tay phải lên, khuỷu tay với các đốt ngón tay hợp thành góc chín mươi độ, nắm chặt nắm tay, mãnh mẽ đánh ra phía sau, “Rắc ~” một cáicây nhỏ ngã xuống.

“Cậu… Cậu… Đừng xằng bậy! Đánh nhau ở trường học, là sẽ bị xử phạt!” giọng của đồng chí đội trưởng đã khó nén run run.

“Thì ra cậu cũng biết làm vậy sẽ bị xử phạt sao, xem ra cậu đãnhận ra cậu vi phạm rồi?” Bước gần về phía cậu ta, hơi cúi đầu dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.

“Hôm nay đến đây thôi, lần sau chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu đâu!” họvừa lui ra phía sau, vừa ồn àovới Konoike, sau đó giảbộ như rất có uy nghiêm kêu, “Chúng ta đi!”

Nhìn đám fancụp đuôi, xám xịt lui lại, tôi lắc lắc đầu, thủy tiên nát thật đúng là họa thủy.

“Mấy người đừng có chạy! Đã đánh bản bá tước màdám quên như thế sao?” Phía sau, mỗ bá tước rất có khí thế kêu to.

Nghe vậy, tôi lảo đảo, kém chút ngã sấp xuống. Cố gắng cân bằng lại thânthể, chậm rãi quay người. Trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìnKonoikecao ngạo giống như hoàng hậu vậy, liền tức không có chỗ đánh:“Cậu… Cậu… Cậu giờ nàygiả bộ như vậy dùng cái p!”

(p: cái mông thì phải )))

“Hm ~~ không nghĩ tới cậu lại nói ra từ thô lỗ như vậy!” Konoike hơi nhíu hai hàng lông mày, tay phải quơ quơ trước mặt tôi.

“Thô lỗ? Không thô lỗ thì có thể cứu được ngài bá tước điện hạsao?” thì racậu ấy thật sự chỉ là hổ giấy, chỉ có miệng âm ngoan mà thôi, nhẹ thởdài, “Đừng nói tớ nữa, mặt cậu bị trầy da, chúng ta đi phòng y tế đi.”

“A!” Một cái giọng nữ cao vút làm chấn kinh một đốngchim, “Gương mặt cườicủa bản bá tước! Không thể tha thứmấy tên ngu ngốc kia!”

“Khôngnghĩ tới vóc người cậu cao thế kia mà năng lực vận động lại hoàn toànkhông được.” Nhìn bá tước trên dưới chật vật, tôi bất đắc dĩ lắc lắcđầu. Vừa rồi lúc đi qua lùm cây, vị đồng chí này bị đẩy một cái đã ngãxuống. Làm người ta kinh thán nhất là lúc ngã xuống đất, cậu ấy vẫn cóthể giữ được sự tao nhã của quý tộc. Takahashi Konoike, I ăn xong U!

“Hừ! Bản bá tước khinh thường mấy người năng lực có dã man như thế.” cậu ta lắc đầu, vẻ mặt cao ngạo.

Nani? Năng lực dã man? Sau đầu tôi lòe ra vài cái ‘ngã tư đường’, đúng là côgái không đáng yêu, không khỏi lên tiếng châm chọc nói: “Vậy cậu thế này mà còn muốn bảo vệ Kabaji? Atobe dùng một bàn tay thôi cũng có thể thổi bay cậu rồi!”

“Bản bá tước có tám bảo tiêu, một bàn tay của bọn họ có thể đá đổ Tiểu Luyến.” Konoike ngẩng cằm, đắc ý nói.

“Lợi hại, lợi hại, nhà cậu quả thật rất nhiều tiền, nhưng mà nhà thủy tiên cũng rất nhiều tiền.” Một châm kiến huyết chỉ ra.

“Thủy tiên? Ý cậu là Tiểu Luyến sao?” mắt màu vàng sáng lên lấp lánh, “Phépso sánh thật hoàn hảo, không tệ đâu.” cậu ấy tán thưởng nhìn tôi, “Tôiquyết định, tuy rằng cậu có chút thô lỗ, nhưng vẫn miễn cưỡng có tư cách trở thành bạn của bản bá tước.”

Hả? Tôi há mồm, cậu ấy thật sựquá tự đại, trình độ này chẳng phân biệt được cao thấp với Atobe, mà chỗ khác nhau chính là cậu ấy căn bản không có thực lực!

“Tùy cậu, tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Quay đầu đi ra phòng y tế, không chút để ý phất phất tay ra sau.

“Gì! Cậu về sao, bản bá tước còn chưa nói xong đâu!” cậu ấy nhảy xuốnggiường, đuổi kịp, “Bắt đầu từ hôm nay, bản bá tước liền vinh hạnh thăngcậu làm cận vệ của tớ ở trường học.”

“yada!” Bổn cô nương không có thời gian rảnh!

“Được, cứ quyết định như vậy, về sau cậu đi theo tớ đi.” Nói xong liền khôi phục thành bộ dáng hoàng hậu, đi bên cạnh tôi.

Đến cùng là ai đi theo ai chứ! Có ai có thể giúp tôi bôi thuốc cao đuổi bọ chó đi!

Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà, cứu người lại cứu phải phiền toái lớn ~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv