Cửa đóng lại, Lương Tư Tư cảm thấy có chút không thể tin được, cô lại có ngày có thể từ chối Dịch Hoài Xuyên ở ngoài cửa?
Có điều, cô không cảm thấy cách làm của bản thân có gì không đúng.
Người vốn dĩ đã chia tay, thì nên rõ ràng, lại cần gì vương vẫn không thôi, thậm chí liên quan đến cuộc sống của nhau.
Khi vừa quyết định chia tay, cô thực sự đã để tình cảm và lí trí vào trạng thái chia xa, lí trí biết cần tiến lên phía trước, nhưng tình cảm lại rơi vào trong sự chậm trễ không muốn đi ra, khi đó, nơi sâu thẳm trong tim cô đã từng khát vọng Dịch Hoài Xuyên chủ động tìm cô.
Dù sao, anh là chấp niệm nhiều năm của cô, thói quen ăn sâu vào xương tủy, làm gì có thể quên đi dễ dàng được.
Càng đừng nhắc đến lúc đầu khi họ ở bên nhau, đừng nói đến Dịch Hoài Xuyên chủ động tìm cô, đến cô có thể gặp anh một lúc, đều có thể vui vẻ mấy ngày. Nhưng bât giờ, cô không còn sự hồi hộp của lúc đó nữa.
Thậm chí hối hận, lúc đầu khi Dịch Hoài Xuyên làm tổn thương cô, cô nên giống như bây giờ, từ chối để anh ngoài cửa.
Năm rưỡi sáng, thời gian vốn nên thức giấc, bởi vì biết Dịch Hoài Xuyên bên ngoài cửa, cô dứt khoát tiếp tục lên giường nằm ngủ.
Không biết là do tâm trạng ổn định, hay là hơi rượu còn chưa hết, trong mơ hồ, cô lại ngủ thiếp đi.
Đương nhiên cũng không biết, ngoài cửa, cảnh cô từ chối Dịch Hoài Xuyên vừa hay bị Tần đạo diễn chuẩn bị tập thể dục buổi sáng nhìn thấy.
- Dịch Hoài Xuyên
- Anh nên nhớ rằng, anh không có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của em!
- Sầm.
Tần Truyền Minh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một màn mạnh bạo này, mặc dù ông trong làng giải trí, các loại cảnh tượng đều thấy rất nhiều, nhưng nhân vật chính là Dịch Hoài Xuyên, ông cũng là một đầu choáng váng.
Có chút ngượng ngùng, ông làm như không nhìn thấy không được, trở lại phòng lại hiện ra quá cố ý.
Bởi vì thời khắc ông ấy còn đang thất thần, Dịch Hoài Xuyên đã quay đầu, nhìn thấy ông ấy.
- Dịch tổng.
Rốt cuộc vẫn là có chút tuổi tác, Tần Truyền Minh ngẩn người một chút, liền tỉnh táo lại, không hiếu kỳ chuyện vừa rồi, cũng không đặc biệt tìm chủ đề, chỉ khách sáo chào hỏi một tiếng.
Dịch Hoài Xuyên từ khi nhìn thấy ông ấy, liền khôi phục hình tượng lạnh lùng xa cách ngày thường, ánh mắt bình ổn nhìn ông ấy, đến giọng điệu cũng rất bình tĩnh, khác hoàn toàn với người vừa thất thố trước mặt Lương Tư Tư:
- Đạo diễn Tần không cần ở nhà với phu nhân?
Rồi, người ta vẫn là trách ông nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Tần Truyền Minh thực tế trả lời:
- Buổi chiều có cuộc họp thảo luận cần tham gia, kết thúc sẽ về Yến Thành luôn.
Dịch Hoài Xuyên ngước mắt, một tay tháo kính xuống, tiếp tục nhìn về hướng Tần Truyền Minh, chớp nhẹ mắt:
- Chiếm dùng một chút thời gian của đạo diễn Tần, nói chuyện một lúc?
Mặc dù là câu hỏi, nhưng khó mà che đậy đi khí thế lớn mạnh.
Tần Truyền Minh trầm mặc giây lát, lấy cái khăn đang vắt trên cổ xuống, gật đầu đồng ý:
- Dịch tổng mời.
Nhà ăn tự chọn ở lầu 2 khách sạn, Dịch Hoài Xuyên và Tần Truyền Minh ngồi đối diện nhau.
Khi này đang còn khá sớm, cả một nhà ăn ngoại trừ phục vụ đang bận dộn lên món, không còn ai khác.
Tần Truyền Minh gọi một phần yến mạch pha sữa, ăn từng thìa từng thìa, cũng không ngẩng đầu nhìn Dịch Hoài Xuyên ở phía đối diện, giống như thật sự chỉ là đến ăn bữa sáng.
Bởi vì ông hiểu, nhất định là vì ông nhìn thấy thứ không nên thấy, sẽ bị cảnh cáo, cho nên cũng không để ý.
Người như ông không có mấy ưu điểm, miệng chặt được xem là một trong số đó.
- Đạo diễn Tần làm như thế nào mà theo đuổi được phu nhân vậy?
Ông đang đợi bị cảnh cáo, âm thanh trầm thấp và nghi hoặc của Dịch Hoài Xuyên vang lên bên tai.
Tần Truyền Minh hơi ngẩn ra, ngước mắt nhìn qua.
- Dịch tổng muốn hỏi, là chuyện này?
Mặc dù ở nhà ăn, Dịch Hoài Xuyên lại không lấy gì, trước mặt vô cùng sạch sẽ, chỉ ngồi chỉnh tề ở đó, 2 tay đút vào túi áo, yên tĩnh nhìn ông.
Tần Truyền minh vứt cáu thìa đi, hơi dựa ra sau một chút:
- Dịch tổng, thứ lỗi cho tôi mạo muội, quan hệ của cậu và Tư Tư là gì?
Dịch Hoài Xuyên hỏi chuyện riêng của ông, ông hỏi lại một câu, không hề mạo muội.
Nghe vậy, Dịch Hoài Xuyên thực sự không cảm thấy mạo phạm, chỉ nghiêng đầu, di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm có chút rời rạc, nhìn vào hư không không rõ đang nghĩ các gì.
Anh nhỏ giọng trả lời:
- Cô ấy từng là vị hôn thê của tôi.
Không phải chỉ do bên cửa sổ có gió, lời của anh tan ra không trung, mang theo một chút hương vị đau khổ lại mờ mịt, làm cho người ta không ngừng sinh ra chút thương cảm.
Tần Truyền Minh nheo mắt, tiêu hóa một lúc.
Bởi vì có đồ đệ là Vương Chí Tân người "nhiều chuyện đi đầu trong làng giải trí", Tầm Truyền Minh cho rằng bí mật ông biết được tính là nhiều, nhưng chuyện Dịch Hoài Xuyên từng có vị hôn thê, đối phương còn là Lương Tư Tư, đến nghe ông cũng chưa từng nghe.
Xa đâu không nói, nhưng trong sinh nhật phu nhân của ông hôm đó, Dịch Hoài Xuyên rõ ràng là đi đến cùng Lương Tầm Thiên.
Huống hồ, như những gì ông biết, Thẩm Chi Hàn vẫn luôn tạo cơ hội cho 2 người tiếp xúc.
Đây ít nhất chứng minh, Dịch Hoài Xuyên độc thân.
Tần Truyền Minh không rõ thời điểm "đã từng" này là khi nào, nhưng theo câu hỏi của Dịch Hoài Xuyên, còn có buổi sáng tình cờ thấy được cảnh đó, ông đại khái biết Dịch Hoài Xuyên đang trên đường theo đuổi vợ, hơn nữa đã bị từ chối.
Dịch Hoài Xuyên, đứng cao như thế nào, lại là người lạnh nhạt vô tình.
Lúc đầu khi anh chiếm được Dịch Thị, đem bố ruột, mẹ kế, em kế đóng gói vứt ra nước ngoài, vô cùng kiên quyết, một chút cũng không nương tay.
Chuyện này khi đó ở Yến Thành dẫn đến sự chấn động cực lớn.
Năm đó, anh vừa từ Mỹ trở về khi học xong tiến sĩ anh chỉ mới 22 tuổi mà thôi.
Khi mọi người nơm nớp lo sợ với anh, lại ở phía sau nói xấu, anh lại dựa vào sức mình, để Dịch Thị đứng chắc chắn trên đỉnh của giới thương nghiệp, và không ngừng lớn mạnh, trở thành thương nghiệp đến quốc lớn mạnh, không ai còn có thể sánh kịp.
Một Dịch Hoài Xuyên như vậy, cũng có ngày vì để theo đuổi một người phụ nữ, không theo trật tự, tìm ông để học hỏi kinh nghiệm?
Oán thầm cũng chỉ là oán thầm, biết được mục đích của đối phương, Tần Truyền Minh thu lại phòng bị, chân thành trả lời:
- Dùng sự chân thành.
Dịch Hoài Xuyên nhìn vào mắt ông, tiếp tục hỏi:
- Nếu như đã từng làm sai chuyện gì đó thì sao?
Anh không nói rõ là chuyện ở mức độ như thế nào, nhưng Tần Truyền Minh tự ánh mắt mờ mịt lại nghi hoặc của anh, tìm ra được nguyên nhân Dịch Hoài Xuyên tìm ông làm thấy giáo dạy tình cảm.
Mẹ của Dịch Hoài Xuyên tự sát khi anh 12 tuổi, bố lại không tốt đẹp gì, trái tim đều dặt ở người phụ nữ bên ngoài và đứa con riêng kia, chưa từng quan tâm đến anh.
Duy chỉ có mình ông nội là thật tâm với anh, lại hôn mê nhiều năm, có thể nói vào thời gian anh cần người chỉ dẫn tình cảm nhất, không một ai để ý đến trạng thái tâm lí của anh.
Dịch Hoài Xuyên lần này tìm ông thỉnh giáo vấn đề tình cảm, có lẽ cũng là nghe Thẩm Chi Hàn hoặc người trong ngành nói, ông cùng vợ là vợ chồng kiểu mẫu.
Niệm tình chuyện thời niên thiếu của Dịch Hoài Xuyên, ông không kiềm nổi mà tăng thêm một phần đồng cảm với cậu thanh niên trước mặt.
Lại nhớ đến chuyện năm đó khi theo đuổi phu nhân, trái tim của Tần Truyền Minh trở nên dịu dàng, đến ngữ khí vừa vội vừa nhanh cũng chậm lại một chút,
- Cũng giống nhau, chân thành với đối phương.
Xin lỗi cần chân thành, bù đắp cần chân thành, theo đuổi cũng cần chân thành, lấy tâm đổi tâm, mọi chuyện đều cần đứng ở góc độ của đối phương mà suy nghĩ.
Dịch Hoài Xuyên cụp mắt, yên lặng lắng nghe, không biết đang phỏng đoán hay là đang tiêu hóa, sau đó, anh gật đầu.
- Cảm ơn đạo diễn Tần, tôi hiểu rồi.
Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, Dịch Hoài Xuyên hơi cúi đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó rời khỏi nhà ăn.
Chưa đi xa, anh đặt một phòng ở đối diện phòng Lương Tư Tư.
Quẹt thẻ, đẩy cửa, anh một tay cầm điện thoại, một tay nới lỏng cả vạt, cho dù mấy đêm nay không ngủ, cũng có chút mệt mỏi hiện ra, nhưng khí chất cao quý bẩm sinh vẫn còn.
Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lai không ngừng sinh ra khí thế tiết chế.
- Sắp xếp cho Lương Tư Tư nhóm PR tốt nhất, chú ý các bình luận trên mạng, có tin tức tiêu cực lập tức xóa đi.
Anh trầm giọng phân phó qua điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại Thẩm Hạo Quân vội vàng tiếp ứng.
- Chú ý Lương Tâm Thiên, điều tra rõ những năm nay cô ta đã làm những chuyện tốt gì.
Giọng điệu của Dịch Hoài Xuyên lạnh đi,
- Tất cả dữ liệu đều gửi cho Thẩm Chi Hàn một phần.
- Vâng.
Thẩm Hạo Quân lại đáp một tiếng, xác nhận phân phí của Dịch Hoài Xuyên kết thúc, nâng tay ra hiệu một nhóm người cấp cao đang đợi cuộc họp nhẫn nại chờ đợi một chút, dè dặt cẩn thận hỏi,
- Dịch tổng, khi nào thì ngài quay lại? Có cần tới đón ngài không?
- Tạm thời sẽ không quay lại.
Dịch Hoài Xuyên bỏ lại một câu, liền kết thúc cuộc gọi.
Dịch Hoài Xuyên không biết rằng, không cần anh tìm Lương Tâm Thiên, cô ta cũng sẽ tìm anh.
Biệt thự Lương gia ở vịnh Lan Bạc, trong căn phòng được thiết kế với màu hồng phấn chủ đạo ở lầu 2, đồ chơi tùy ý vứt đi, mỹ phẩm vỡ nát, lon bia đông đổ tây nghiêng, chai rượu vang bày khắp sàn.
Cả căn phòng, một mãng lộn xộn.
Lương Tâm Thiên ngồi trên đất, ngồi ôm gối dựa vào giường, bên cạnh là một chai rượu vang đã uống hơn nửa.
Đầu tóc cô ta lộn xộn, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, lại nhuốm lên dấu vết của rươu vang, loang rộng hoặc một mảng nhỏ, màu đỏ như máu.
Cô ta hơi cúi đầu nhìn về phía trước, điểm cuối ánh mắt xa thẳm đang phát là hình ảnh video Lương Tư Tư đang diễn "Thời niên thiếu".
Trên màn hình, Lương Tư Tư cười tươi như hoa, ánh mắt sáng long lanh giống như biết nói chuyện.
Có lẽ là đã bị cắt ghép qua, chiếu đi chiếu lại chỉ có một cảnh.
Mà Lương Tâm Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt giống như có độc, ác độc, dường như muốn dùng ánh mắt để giết chết Lương Tư Tư ở trwn màn hình.
- Uâng uâng uâng..
Điện thoại ở bên cạnh truyền đến tiếng điện thoại rung.
Ánh mắt của Lương Tâm Thiên không di chuyển, vẫn nhìn chằm chằm vào Lương Tư Tư trên màn hình, đưa tay ra lần mò trên mặt đất.
Tay đụng vào chai rượu vang, chai rượu đổ xuống, dòng nước đỏ tươi chảy ra, nhuốm màu vào chiếc váy trắng của cô ta, cô ta cũng không quan tâm, cuối cùng cũng ở dưới gầm giường sờ vào điện thoại.
Là một tin nhắn – [Sáng sớm hôm nay Dịch Hoài Xuyên xuất hiện ở khách sạn nơi Lương Tư Tư ở, nghi ngờ là đi gặp cô ấy.]
Nhìn rõ nội dung, sự thù hận trong mắt Lương Tâm Thiên càng rõ ràng hơn, bởi vì đó kỵ, thù hận, mạnh mẽ trỗi dậy ở ngực.
Chỉ là lần này, cô ta không như ở chung cư của bản thân, đập điện thoại vào tivi, mà là nhắm mắt, sau khi rất nỗ lực bình ổn tâm trạng, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại bị cô ta bỏ trên đất, mở loa ngoài.
Vang lên âm thanh "tút tút", cô ta lấy ly rượu trên đất bởi vì bị đổ mà chỉ còn lại một chút, ngẩng đầu đổ xuống.
Tâm trạng vào vị trí, đúng lúc điện thoại được kết nối.
- Thiên Thiên.
Thẩm Chi Hàn dường như chưa tỉnh ngủ, âm thanh khàn khàn lười nhác.
Lương Tâm Thiên nhìn vào hư không, âm thanh còn khàn hơn Thẩm Chi Hàn, mang theo nghẹn ngào, tuyệt vọng lại đau khổ mà lên tiếng:
- Anh, quản lý của em không cần em nữa, phim em nhận và đại diện đều không còn nữa, em thất bại quá.
Nói vài câu, cô ta liền khóc thành tiếng, giống như không chú ý, đá đổ chai rượu, âm thanh sắc nét khi chai và mặt đất ma sát vang lên, truyền đến tai Thẩm Chi Hàn.
- Thiên Thiên..
Thẩm Chi Hàn tỉnh táo hơn một chút, giọng điệu có chút gấp gáp.
Lương Tâm Thiên giống như không nghe thấy tiếng gọi, tiếp tục nhỏ giọng:
- Anh, biểu diễn là ước mơ lớn nhất của em, bây giờ giấc mơ không còn nữa, em muốn chết quá.
- Bây giờ em đang ở đâu? Đừng manh động, anh đến tìm em, em nghe lời.
Âm thanh của Thẩm Chi Hàn càng vội vàng hơn.
Lương Tâm Thiên lắc đầu:
- Vô dụng rồi anh. Em thật sự quá thất bại rồi, rõ ràng thích Dịch Hoài Xuyên lâu như vậy, nhưng đến số điện thoại của anh ấy cũng không có. Anh nói, ở trên thế giới này, còn có người thất bại hơn em không?
Anh ấy bỏ rơi em rồi, vì Lương Tư Tư, triệt để bỏ rơi em rồi.
Cô ta đứng dậy, đá đi chai không bên cạnh, đi đến trước cửa sổ, kéo màn rèm, mở cửa sổ, tùy tiện để cho gió đông thổi ù ù vào phòng, cũng thổi vào loa điện thoại.
- Anh, gió hôm nay lớn quá.
Cô ta nhẹ nhàng đọc từ, giống như tự nói với bản thân, giống như không có ý cảm khái.
Thẩm Chi Hàn có lẽ bị dọa sợ rồi, vội vàng ngắt lời:
- Em đừng làm chuyện ngốc, em không thất bại, một chút cũng không thất bại, em vẫn còn rất nhiều fan yêu thích em, mạnh mẽ đứng lên!
Không phải chỉ là số điện thoại của Dịch Hoài Xuyên sao, anh có, anh cho em, em quay lại nghe rõ chưa.
Đạt được mục đích, Lương Tâm Thiên vẫn dựa vào bên cạnh cửa sổ:
- Anh, anh nói xem em gọi điện cho Dịch Hoài Xuyên, anh ấy sẽ bắt máy chứ? Em xin lỗi anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho em chứ?
- Có mà, em ở đâu? Anh lập tức đem cậu ấy đến gặp em.
Thẩm Chi Hàn thề thốt.
Trong lòng Lương Tâm Thiên cười lên.
Người anh này của cô ta chính là nói quá, Dịch Hoài Xuyên khi này đang ở Nam Thành gặp Lương Tư Tư, sao có thể cùng anh ta đến gặp cô ta.
Nhưng bề ngoài âm thanh của cô ta càng nhỏ:
- Em ở nhà, ba má em đều không ở đây, trong nhà không có ai, em cảm thấy cô đơn quá đi.
- Không cô đơn, anh đến tìm em. Số điện thoại anh đã gửi qua cho em rồi, em đừng làm chuyện ngốc nghếch.
- Vâng, anh, em đợi anh tới.
Lương Tâm Thiên lấy điện thoại ra khỏi tai, khóe miệng mở ra, nụ cười có chút ngoặt ngoèo, sau đó tắt điện thoại.
Nếu như Thẩm Chi Hàn nhìn thấy, anh ta sẽ phát hiện, em gái tốt của anh ta làm gì có chút bộ dạng tuyệt vọng nào, đến cả đôi mắt cũng đang sáng rực lên.
Lương Tâm Thiên dựa trên tường, cẩn thận nhìn dãy số trong tin nhắn.
- Dịch Hoài Xuyên, em cho anh một cơ hội, em tốt thì mọi người đều tốt, nếu không.. xin lỗi, em sẽ làm cho Lương Tư Tư chết không có chỗ chôn.
Giọng điệu của cô ta căm hận, không hề nhìn thấy bộ dạng đau lòng vừa rồi.
Thời khắc âm thanh kết thúc, cô ta gọi vào số điện thoại.
Lại là âm thanh "tút tút tút" vang lên.
Sau đó, truyền đến âm thanh lạnh lùng trầm thấp vốn có của Dịch Hoài Xuyên:
- Ai vậy?
Bàn tay đang nắm điện thoại của Lương Tâm Thiên nắm chặt lại, cô ta lại lui lại vị trí bên cạnh cửa sổ vừa rồi, để cho gió lạnh thổi vào bản thân, cho đến khi giọt nước nơi góc mắt chảy ra, cô ta mới nghẹn giọng lên tiếng:
- Dịch tổng, em biết em sai rồi, là em có lỗi với chị.
Vì để cho chị nhìn thấy thành ý của em, em chuẩn bị rời khỏi thế giới này rồi..
Dịch Hoài Xuyên chạy xe mấy tiếng đến Nam Thành, vì để kịp với thời gian thức giấc ngày thường của cô mà gọi cô, lại đứng trước cửa phòng cô cả tiếng.
Vốn dĩ đã quá mệt mỏi, vừa mới ngủ không bao lâu, đột nhiên bị điện thoải đánh thức, chỉ cảm thấy quá phiền phức rồi.
Lại nghe âm thanh là Lương Tầm Thiên, anh đến nội dung cũng lười nghe, trực tiếp cắt ngang điện thoại, tắt máy.
Cảm xúc chuẩn bị cao trào, Lương Tâm Thiên đang chuẩn bị phát biểu bài văn ngắn:
- !