Con ngươi của lương Tư Tư mở to ra, trong mắt trắng đen phân rõ viết đầy kinh sợ và ngạc nhiên.
Thứ 6 lãnh giấy chứng nhận?
Anh ấy rối cuộc có biết bây giờ họ đang ở trạng thái chia tay, hay là anh không hề để ý đến lời nói của cô.
Cũng đúng, 4 năm họ ở cạnh như, cô lúc nào có quyền chủ đạo.
Khi cô còn chưa bắt đầu diễn kịch nói, cả ngày ở biệt thự ở trên núi quá lạnh lẽo, nuôi một con mèo mướp làm bạn. Dịch Hoài Xuyên nhìn thấy, trực tiếp bảo cô xử lý đi.
Cô cảm thấy anh vô lý, đối đầu với anh, biểu hiện kiên trì:
- Em thích, em muốn nuôi.
Ánh mắt và giọng điệu của Dịch Hoài Xuyên nhàn nhạt:
- Em thử xem.
Cô của khi đó, trong xương còn có chút quật cường, thật sự đã thử.
Ngày thứ 2, cô không còn nhìn thấy chú mèo đó nữa, cho đến bây giờ, nó còn sống hay đã chết.
Sau khi loại chuyện như này xảy ra 2-3 lần, cô liền hiểu ra một đạo lý – việc mà Dịch Hoài Xuyên không gật đầu, cho dù cô từ bỏ hay kiên trì, đều chỉ có một kết cục giống nhau.
Cái kết cục mà Dịch Hoài Xuyên quyết định.
Vì vậy, khi Dịch Hoài Xuyên đề nghị cô từ bỏ biểu diễn điện ảnh, cô đến phản kháng cũng không có.
Rõ ràng biết là cùng một kết cục, cô tại sao phải làm anh không vui?
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô không cần suy nghĩ đến cảm xúc của anh nữa, có thể kiên trì ý nghĩ của nội tâm.
- Có phải anh căn bản không hề nhớ em từng nói gì với anh?
Lương Tư Tư thu lại cảm xúc bên ngoài, cố gắng để âm thanh trở nên bình thường nhất hỏi anh.
Mày của Dịch Hoài Xuyên hơi nhếch lên, giống như nghi hoặc cũng là bất mãn.
Anh không trả lời, nhưng đáp án lại không cần lời nói vẫn rõ ràng.
Lương Tư Tư trong tim tự cười chế giễu.
Quả nhiên, anh không hề để ý, cũng không để ý cô từng nói gì.
Cô 2 lần nói chia tay, Dịch Hoài Xuyên từ đầu đến cuối đều không xem nó là gì. Những sự đau khổ buồn bã mấy ngày hôm nay của cô, giống như 1 màn kịch cô tự viết tự diễn, nhân vật chính trên sân khấu chỉ có mình cô, Dịch Hoài Xuyên không tham gia, thậm chí đến người xem cũng không muốn làm.
Thật là khôi hài, thật buồn cười, cũng rất thực.
Vị chua chát trong lồng ngực như mưa tuyết gặp phải không khí lạnh dần dần đông lại, cảm giác bị tê liệt nhất thời.
Lương Tư Tư đổi câu hỏi khác, giọng điệu vẫn nhàn nhạt, nhưng nhiều thêm mấy phần mỉa mai:
- Tại sao thứ 6 em phải đi lãnh giấy chứng nhận với anh?
Dịch Hoài Xuyên ngơ ngác nhìn cô, lần trả lời khá nhanh, kiên định thẳng thắn:
- Ngày mai ngày kia tôi có dự án thu mua cần phải xử lý, không có thời gian.
Lời vừa nói ra, trong phòng bênh yên lặng một lúc.
Lương Tư Tư yên lặng.
Cô là đang chất vấn, cô dựa vào cái gì mà phải cùng anh kết hôn, kết quả Dịch Hoài Xuyên đang trả lời, lãnh giấy chứng nhận cần xem hành trình của anh.
Có nhiều khi, cô phân không rõ là EQ của anh quá cao hay là quá thấp, đều có thể lãng tránh tất cả những điểm cô quan tâm, dùng logic hoàn mỹ chặn đứng lời của cô.
Anh ấy vĩnh viễn sống trong thế giới của anh ấy, dùng cách của anh ấy xử lý tất cả mọi việc, không muốn vào tim cô xem qua, cũng không nguyện suy nghĩ đến lời ám thị của cô.
Cô cũng cố gắng phối hợp, từng cố gắng tiếp cận anh, nhưng cánh cửa trong tim anh vĩnh viễn đóng lại với cô, cô có tâm nhưng vô lực.
Lương Tư Tư chỉ cảm thấy khó chịu, chán nản, làm cô rất là mệt mỏi.
Cô dựa vào ghế sofa, muốn kéo dài khoảng cách giữa cô và Dịch Hoài Xuyên, cũng làm cho bản thân lý trí tỉnh táo hơn.
Không biết có phải không khí trong phòng không thông thoáng, sự áp chế mạnh mẽ của Dịch Hoài Xuyên, như một chủ đề không thể tiến hành, làm cho cô có chút khó thở.
Cảm xúc của cô như một quả bóng bay, không khí ngày ngày từ từ đi vào, dần dần chống đỡ đến cực hạn, làm cho máu trong cơ thể cô đấu đá lung tung.
Lần đầu tiên, không biết là do không biết sợ hay do phẫn nộ, Lương Tư Tư không còn sự sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Dịch Hoài Xuyên, đem sự bất mãn ở trong tin nói hết ra ngoài:
- Tại sao anh muốn thế nào thì như thế đó, anh muốn khi nào chính là khi đó?
Thần sắc của cô lạnh cứng, ánh mắt có chút cứng rắn, không còn sự nhẹ nhàng như ngày thường, người lại càng bức người hơn.
Dịch Hoài Xuyên dường như chưa từng thấy cô như thế này, 2 đầu lông mày cau lại, ánh mắt đối diện với cô nặng nề hơn một chút.
2 người đối mắt, Lương Tư Tư có thế cảm nhận được ý lạnh và khí thế bức người mà Dịch Hoài Xuyên tỏa ra, nhưng máu cô nóng lên tạo ra một lớp áo giáp tạm thời ở cô, để cô không trốn tránh.
Muốn có cái gì đều cần đấu tranh, tự do cũng như vậy.
Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên dừng lại trên mặt cô một lúc, trong âm thanh trầm thấp mang theo một chút rộng lượng:
- Em quyết định thời gian.
Rất tốt, lại hoàn mỹ chạy lệch.
Lương Tư Tư tức đến mức buồn cười, giơ tay phải ra, giơ số 3 trước mặt anh, từ từ mở miệng:
- Dịch Hoài Xuyên, lần này là lần thứ 3 em đề nghị chia tay, không phải là giận hờn, cũng không phải ham muốn, anh hiểu không?
Cô gọi anh bằng cả họ tên, tốc độ nói rất chậm, giống như cố ý nói mỗi câu mỗi từ thật rõ ràng:
- Cho nên em sẽ không đi lãnh giấy chứng nhận cùng anh, thứ mấy cũng sẽ không!
Lời nói mạnh mẽ, làm cho không khí trong phòng đóng băng.
Đèn trong phòng rất tối, yếu ớt che đậy trên người Dịch Hoài Xuyên, làm cho vẻ uy nghiêm trên người anh càng rõ, như mây đen ép thành.
Ánh mắt anh nhìn cô sâu như biển, bên trong là sự tức giận đang trào ra khó mà khống chế, phảng phất một giây sau, sự tức giận đó sẽ biến thành mưa bảo hủy diệt tất cả mọi thứ.
Lương Tư Tư lấy hết dũng khí và mạnh mẽ làm thành vỏ bọc, thử cản trở sự áp lực đến từ Dịch Hoài Xuyên.
Không có tác dụng lắm, cô có thể cảm nhận được lớp vỏ đó đang lắc lư muốn rơi xuống, rất nhanh nó sẽ vở vụn ngay lập tức.
Cô vô thức muốn chạy trốn, nhưng đã kiềm lại được.
Việc này, hôm nay nhất thiết phải có định luận, không không thể nào lại diễn vai một mình. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm bức người của Dịch Hoài Xuyên, đáy mắt một mảng trong veo, không còn bởi vì yêu mà thỏa hiệp.
- Bởi vì muốn vào làng giải trí?
Dịch Hoài Xuyên nheo nheo mắt, trong âm thanh trầm thấp là sự lạnh lẽo.
Lương Tư Tư cảm thấy rất mệt, trước đây khi mà cô hy vọng Dịch Hoài Xuyên hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô, anh vĩnh viện gặp sự luận sự.
Bây giờ, cô chỉ là gặp sự luận sự, anh lại suy đoán cô có ý nghĩa thâm sâu khác.
Có lẽ họ thật sự không phù hợp, đến tần suất cũng không cùng sóng, giống như ông nói gà bà nói vịt.
Lương Tư Tư cúi mắt, thở ra một hơi, đang định nói rõ ràng kiên định hơn, âm thanh của Dịch Hoài Xuyên vang lên bên tai cô.
2 từ ngắn ngủi, trong sự kiêu ngạo có sự chắc chắn:
- Có thể.
Lương Tư Tư ngẩng đầu, đáy mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
2 chân Dịch Hoài Xuyên gác chéo ngồi trên ghế, lưng thẳng, không còn sự mệt mỏi và bơ vơ lúc mới gặp, lấy tư thế của một người bên trên, tư thái kiêu ngạo đối mặt với cô.
Cảm xúc tối tăm không rõ ràng vẫn còn trong đáy mắt anh, nhưng so với vừa rồi, nhạt đi rất nhiều, sinh ra một loại kiên định nhất được sẽ đạt được.
Ánh mắt chạm nhau, Dịch Hoài Xuyên thả lỏng cơ miệng, cường điệu nhấn mạnh chi tiết rõ ràng hơ một lần nữa:
- Tôi đồng ý em tham gia làng giải trí.
4 năm trước, một câu nói không thích của anh, cô từ bỏ biểu diễn điện ảnh.
4 năm sau, vì kết hôn, anh liền đồng ý.
Cuộc đời và ước mơ của cô, đều vì một lời nói của anh mà bị dịch chuyển xa dời.
Cô là bởi vì yêu anh, còn anh thì sao?
Bởi vì Lương Tâm Thiên, bởi vì ông nội, từ trước tới giờ chưa có lần nào là vì cô.
Vì mục đích của anh ấy, anh ấy chưa từng suy nghĩ xem quyết định của anh có làm tổn thương cô hay không. Anh đối với cô không có yêu, một chút cũng không có.
Một ngụm khí cuối cùng đi thổi vào, chiếc bóng bay trong tim Lương Tư Tư vỡ tung ra.
Ngụy trang mạnh mẽ triệt để vỡ vụn, áo giáp chống đỡ rơi hết xuống đất, nước mắt tích tự nơi đáy mắt cô vô thanh rơi xuống, trong giọng điệu là sự nghẹn ngào run rẩy:
- Không liên quan gì tới chuyện em có vào làng giải trí hay không, là bởi vì anh không yêu em, em cũng không muốn yêu anh nữa!
Lời tương tự, thời gian trước cô từng nói qua với anh một lần, lần đó họ cách qua điện thoại, cô còn uống rượu, không tính là tỉnh táo. Mà Dịch Hoài Xuyên cũng không quan tâm đến nó.
Bây giờ, cô ở trước mặt anh nhắc lại một lần, vốn cho rằng có thông qua lần trước cô đã có đệm chặn và điều chỉnh, cô sẽ bình tĩnh không ít, nhưng sự đau khổ xe lòng trong tim lừa không được ai.
Từ bỏ một đoạn tình cảm, quên đi một người, không dễ như trong tưởng tượng.
Sự nhẹ nhàng đối đã hiếm có của anh, họ không ở cùng quá nhiều, sự yêu thích và thất vọng của cô, những ngày ngày đêm đêm đó, từng phút giây đều là năm tháng họ cùng nhau bước qua, là thanh xuân cô cho đi.
Sự chua sót trong tim dâng lên, toàn bộ đều trở thành nước mắt, tuôn ra ngoài.
Lương Tư Tư không muốn khóc, nhưng không nhịn được, cô né mặt ra, dùng mu bàn tay lau đi.
Không có tác dụng, những giọt nước mắt nóng hổi tiếp tục chảy ra, cô dùng 2 bàn tay ôm lấy mặt, cúi đầu xuống, cuộn tròn người lại, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô xuất hiện toàn là hình bóng của Dịch Hoài Xuyên.
Anh ở trong cơn mưa lớn cuối người xuống kiểm tra vết thương của cô, an ủi nói:
- Kiên trì một chút, anh cõng em tới bệnh viện.
Anh ở trong phòng hoa ấm áp như mùa xuân ôm lấy cô, ghé vào tay cô hỏi:
- Em thích mưa?
Sinh nhật năm nay của cô, anh tặng cô một sợi dây chuyền mặt cúc họa mi đặt riêng, cô hỏi nguyên nhân, anh trả lời:
- Giống em.
* * *
Những đoạn hồi ức đó, xuất hiện trong đầu cô quá nhiều lần, đến mức mỗi lần đều rất dễ dàng nhớ lại toàn bộ tình tiết.
Mà bây giờ, cô cầm quên hết những thứ như uống rượu độc mà giải khát này rồi, đến cả sự kỳ vọng và tình yêu từng có, đều vứt hết.
Trái tim giống như vỡ ra một lỗ, tiếng gió ù ù thổi qua, vừa lạnh vừa đau.
Lương Tư Tư cuối đầu vùi vào đầu gối, khó mà tự đè xuống, nhỏ giọng nức nở thành tiếng.
Cô không muốn làm cho hiện trường chở nên khó chịu như vậy, càng huống hồ là ở bên ngoài phòng bệnh của ông nội, nhưng do cảm xúc tạo ra, cô không còn cách nào.
Có điều như vậy cũng tốt, cô tin rằng bây giờ Dịch Hoài Xuyên có thể hiểu rõ, lời cô nói không phải là giả.
Xác thực, Dịch Hoài Xuyên nhìn rõ rồi.
Vừa rồi, giọt nước mắt trong suốt tràn đầy nơi hốc mắt của Lương Tư Tư, đáy mắt cô một mảng bi thương, mất đi ánh sáng rực rỡ.
Như hôm có làm thế thân của bộ phim đó giống nhau, là phản ứng thất vọng tột cùng với người mình yêu.
Mất đi khả năng dự đoán, làm cho trong tim Dịch Hoài Xuyên nổi lên sự phiền muộn và bất an, anh còn chưa kịp mở miệng, cô lại cuộn trong trên sofa, khóc lóc đau khổ.
Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối không chỗ dựa của cô, anh chỉ cảm thấy rối loạn thêm.
Sợi gân trên trán Dịch Hoài Xuyên đột nhiên giật giật, anh không muốn nhìn cô khóc, cũng không muốn nghe cô nói chia tay.
Hoặc là nói, anh ghét mất khống chế.
Dịch Hoài Xuyên nhắm lại mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng – đó là sau lần đầu tiên của họ, trong bóng tối, Lương Tư Tư ôm lấy cánh tay của anh hỏi:
- Dịch Hoài Xuyên, anh có chia tay với em không?
- Sẽ không.
- Em cũng không
Giọng nói nhỏ xíu của Lương Tư Tư bên trong toàn là yêu thích,
- Nếu có ngày nào đó em đề nghị chia tay với anh, đừng có tin, ôm em là được rồi.
Vì để cô yên phận đi ngủ, anh ôm cô vào lòng, hỏi:
- Như thế này sao?
- Ừm.
Hồi ức kết thúc, Dịch Hoài Xuyên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lương Tư Tư, không nói gì, giống như tối hôm đó, từ phía sau ôm cô vào lòng. Anh nói:
- Đừng khóc nữa.