Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết nói sao với hắn nên giải thích: “Không phải ngươi không có tên mà chỉ quên mất thôi.”
Người kia hỏi: “Vậy chừng nào ta mới nhớ được?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không biết nữa.”
Người kia gục đầu xuống, rầu rĩ nói: “Vậy là ta vẫn không có tên.”
Thấy bộ dạng chán nản của hắn, Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi giơ ngón tay lên viết vào lòng bàn tay hắn một chữ “Tễ”, sau đó nói: “Ta gặp ngươi dưới núi Vũ Tễ, tạm thời gọi ngươi là A Tễ được không?”
“A Tễ?” Ánh mắt người kia sáng lên, gật đầu nói, “Vậy ta gọi ngươi là A Thanh được không?”
Mặc dù chưa ai gọi mình như vậy nhưng đây chỉ là cách xưng hô mà thôi, Bùi Thanh Ngọc cũng chẳng để tâm nên đồng ý ngay.
Tôn đại phu lật sách thuốc hai ngày vẫn không tìm được cách chữa đầu. Vết thương trên người A Tễ sau mấy ngày uống thuốc đã lành lại, nhưng hắn rất sợ uống thuốc, cứ thấy chén thuốc thì lại bỏ chạy.
Bùi Thanh Ngọc vào thành đến nha môn một chuyến, nghĩ công tử nhà ai bị lạc nên tới báo quan. Nhưng đến nha môn hỏi thăm lại không nghe nhà ai mất người.
Chẳng lẽ không phải người ở gần đây sao? Bùi Thanh Ngọc nghĩ, nếu vậy biển người mênh mông biết đi đâu tìm đây?
A Tễ ngồi xổm ở cổng tiệm thuốc, nhìn con đường đá bên ngoài rồi hỏi Phương Tiểu Trúc đang nấu thuốc: “Tiểu Trư, sao A Thanh chưa về nữa?”
Mấy ngày nay Phương Tiểu Trúc và hắn ầm ĩ mấy lần nhưng hắn vẫn không nhớ được tên, cũng lười uốn nắn hắn nên để mặc hắn gọi “Tiểu Trư”, còn Phương Tiểu Trúc gọi hắn là “Đại Trư“.
“Lát nữa tiên sinh mới về.” Phương Tiểu Trúc bưng thuốc tới, “Đại Trư, uống thuốc đi.”
Nhìn thuốc vừa hăng vừa đắng kia, Đại Trư lùi lại hai bước, đưa tay sờ vết thương trên ngực rồi nói: “Không đau, không uống.”
“Đây không phải thuốc chữa vết thương,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Mà chữa đầu cho ngươi đấy, sư phụ tìm rất lâu mới thấy toa thuốc này, uống thử xem có hiệu quả không.”
A Tễ mờ mịt hỏi: “Đầu ta bị sao vậy?”
Phương Tiểu Trúc: “Đụng hư chứ sao.”
A Tễ đưa tay xoa đầu, “Đâu có hư.”
Phương Tiểu Trúc: “Ngươi sờ không thấy là đúng rồi, ngươi cũng đâu phải đại phu.”
“Vậy phải để ai sờ?” A Tễ hớn hở nói, “A Thanh sờ à?”
Phương Tiểu Trúc: “...... Dĩ nhiên không phải rồi, sư phụ ta mới là đại phu.”
A Tễ lập tức lạnh mặt, “Ờ.”
Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở ngã rẽ trên đường đá, dẫn con lừa nhỏ chậm rãi đi tới.
A Tễ lập tức đứng dậy vẫy tay gọi: “A Thanh!”
Bùi Thanh Ngọc đi tới, gương mặt hiền hòa lộ ra ý cười: “Sao lại đứng ở cổng thế?”
A Tễ: “Ta chờ ngươi mà.”
Phương Tiểu Trúc bưng thuốc mách với Bùi Thanh Ngọc, “Tiên sinh, hắn lại không chịu uống thuốc nữa.”
Bùi Thanh Ngọc quay sang khuyên nhủ A Tễ: “Phải uống thuốc mới mau hết bệnh chứ.”
A Tễ ấm ức nói: “Nhưng đắng lắm......”
Bùi Thanh Ngọc gỡ hai túi giấy trên lưng lừa rồi đưa cho hắn một cái, “Đây là mứt quả, ăn vào sẽ hết đắng ngay.”
A Tễ mở túi giấy ra rồi tò mò nếm thử một quả, hai mắt tỏa sáng: “Ngọt.”
Bùi Thanh Ngọc: “Vậy uống thuốc được chưa?”
A Tễ nhìn mứt quả rồi lại nhìn chén thuốc trong tay Phương Tiểu Trúc, nhăn mặt nhận lấy thuốc.
Bùi Thanh Ngọc đưa túi giấy còn lại cho Phương Tiểu Trúc, “Bánh đậu đỏ đấy.”
Phương Tiểu Trúc vui vẻ nói: “Tạ ơn tiên sinh!”
A Tễ: “Ta cũng muốn ăn bánh đậu đỏ.”
Bùi Thanh Ngọc: “Uống thuốc xong rồi ăn.”
A Tễ uống một hơi cạn sạch chén thuốc.
Phương Tiểu Trúc: “......” Ngươi thích ăn bánh đậu đỏ vậy sao?
A Tễ ở tiệm thuốc uống thuốc chữa đầu mấy ngày nhưng vẫn không nhớ được gì. Tôn đại phu lật hết sách thuốc cũng không biết chữa thế nào, chắc chỉ có thể để hắn tự hồi phục thôi.
Người do Bùi Thanh Ngọc nhặt về nên y cũng không thể bỏ mặc hắn ở tiệm thuốc, đem thêm phiền phức cho Tôn đại phu.
Thế là A Tễ nắm tay áo Bùi Thanh Ngọc theo y về nhà.
Ngày xuân ấm áp, đầu cành nhú chồi non, sức sống dạt dào. Mấy đứa trẻ thả diều nô đùa ầm ĩ, thấy Bùi Thanh Ngọc thì nhao nhao nói “Chào tiên sinh” rồi lại chạy xa.
A Tễ giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra hứng nắng rồi nhìn ngây người.
Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn đang che nắng, “Nóng à? Vậy chúng ta đi nhanh một chút.”
“Không phải,“ A Tễ ngửa mặt lẩm bẩm, “A Thanh, chói quá......”
Hắn bật cười thả tay xuống, quay đầu nhìn Bùi Thanh Ngọc rồi ngốc nghếch nói: “Chói mù mắt chó.”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
A Tễ: “A Thanh, sao ngươi không nói gì hết vậy?”
Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ hỏi: “Câu này ngươi học ở đâu thế?”
A Tễ: “Tiểu Trư nói đấy.”
Bùi Thanh Ngọc yên lặng kéo hắn đi tiếp, nghĩ thầm vẫn nên khuyên Phương Tiểu Trúc đến học đường đi.
Phương Tiểu Trúc đã mười ba tuổi nhưng chẳng biết bao nhiêu chữ. Hồi trước Tôn đại phu muốn cho hắn đi học nhưng hắn không chịu mà đòi ở lại tiệm thuốc phụ giúp. Mỗi khi rảnh rỗi Bùi Thanh Ngọc đành phải đến dạy hắn viết chữ đọc thơ, hoặc là kể cho hắn nghe điển tích lịch sử.
Nhưng mấy thứ này quá vụn vặt nên không thể thay đổi thói quen của Phương Tiểu Trúc, mở miệng ra là “mù mắt chó“.
Bùi Thanh Ngọc mở cổng, con lừa trong lều cỏ thấy người về thì ngẩng đầu kêu mấy tiếng.
A Tễ hào hứng chạy tới xoa đầu con lừa, “Đại Mao!”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Sao còn biết đặt tên nữa vậy?
A Tễ vuốt lừa xong lại nhìn gian nhà trúc trước mắt hỏi: “A Thanh, nhà ngươi đây hả?”
Bùi Thanh Ngọc gật đầu.
Gian nhà trúc này là nghĩa phụ để lại cho y.
Thật ra y cũng được nhặt về. Từ khi có trí nhớ y đã lang thang một mình ngoài đường, một lão tiên sinh dạy học trong thôn cho y một bát cháo nóng rồi nhận y làm con nuôi.
Sau khi lão tiên sinh qua đời, Bùi Thanh Ngọc trở thành tiên sinh ở học đường trong thôn này.
A Tễ tò mò đi quanh nhà trúc một vòng rồi mở cửa sổ nhảy vào nhà.
Bùi Thanh Ngọc: “...... Sao ngươi không đi cửa lớn?”
A Tễ: “Không biết, hình như đi kiểu này quen hơn.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Chắc không phải trước đây ngươi là ăn trộm đấy chứ?
Nhưng hôm đó nhặt được hắn dưới chân núi, nhìn bộ đồ có vẻ rất đắt tiền, không hề giống người túng thiếu.
Chẳng lẽ bộ đồ kia cũng là trộm được sao?
Bùi Thanh Ngọc tháo túi tiền bên hông lắc lắc trước mắt hắn.
Bùi Thanh Ngọc: “Ngươi có......” Muốn cướp tiền không?
A Tễ đột nhiên chụp lấy tay y.
Bùi Thanh Ngọc: Quả nhiên!
Sau đó y cảm thấy tay mình bị xoa một cái, nghe A Tễ nói: “A Thanh, tay ngươi đẹp thật.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Chắc không phải dâm tặc đấy chứ?