Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Thẩm Thiên Nhu cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy tay áo của Thẩm Phồn Tinh. Dáng vẻ tội nghiệp đó giống như một người em gái có lỗi đang xin lỗi chị gái của mình.
“Chị ……”
Thẩm Phồn Tinh rút cánh tay lại, lướt qua Thẩm Thiên Nhu một cách vô cảm, đi đến trước mặt nhiều người.
“Ông đang ở đâu?”
Thẩm Đức Phàm lập tức nổi giận!
“Con được dạy dỗ thế nào vậy, vào cửa cũng không biết chào hỏi sao? Trong mắt con có còn người lớn không vậy?”
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người trong nhà.
“Người lớn? À …… Năm đó để tôi một mình ở nước ngoài, có từng quan tâm đến sống chết của tôi sao?”
Năm đó bị đưa ra nước ngoài, nhà họ Thẩm trừ việc đặt vé máy bay cho cô, không hề cho cô một xu nào.
Nếu không phải năm đó mẹ ruột để lại một ít tiền tiêu vặt cho cô, cô sớm không biết lúc nào mình đối chết ở tha hương nơi xứ người rồi.
Chứ đừng nói bọn họ sẽ nhớ tới cô, cho dù là gọi điện hỏi thăm cũng chưa từng có lấy một cú điện thoại.
Người lớn?
Ha, đúng là một từ thật mỉa mai.
Thẩm Đức Phàm tỏ ra ngây người, trong mắt ánh lên sự xấu hổ.
Khương Dung Dung đứng bên cạnh lúc này lại nhàn nhạt lên tiếng.
“Năm đó đưa con ra nước ngoài, con đã 20 tuổi rồi. Lẽ nào còn dựa dẫm vào gia đình cả đời không chịu trưởng thành sao? Huống hồ, năm đó mẹ ruột của con để lại cho con không biết bao nhiêu tiền, trong lòng bà tự biết cân nhắc.”
Thẩm Phồn Tinh gật đầu, khóe môi khẽ giật, trong ánh mắt lãnh đạm hiện lên sự mỉa mai.
“Phải, trong mắt các người, tiền là thứ vạn năng. Tôi chưa chết ở bên ngoài chính là công lao của các người.”
Thẩm Phồn Tinh phớt lờ sắc mặt khó coi của nhiều người, cô nhếch môi, sua đó ngồi lên ghế sofa đối diện bọn họ.
“Nói đi, tại sao lại gọi điện kêu tôi về đây.”
Thẩm Đức Phàm thở dài: “Hôm qua tại sao con lại đập phá xe của Thiên Nhu?”
Thẩm Phồn Tinh ngay cả cười lạnh cũng không màng, đúng là không hề thấy bất ngờ.
“Lẽ nào con gái bảo bối của các người không nói cho các người nghe sao?”
“Chị hỗn xược! Ai lái xe mà có lúc không để ý chứ? Chị ấy lúc đầu đã nói chị ấy không phải cố ý, tại sao còn phải làm như vậy?”
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt, nụ cười trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉa mai.
“Nếu cô ta đã khóc lóc kể lể với các người rồi, sao còn phải hỏi tôi làm gì? Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Được thôi, tôi thấy cô ta chướng mắt đó!
Trước mặt bọn họ, sự thật ra sao, bọn họ tin sao?
Thẩm Đức Phàm trừng mắt nhìn cô: “Thiên Nhu là nghệ sĩ của Lam Vận, hành động hôm qua của con, có biết con rốt cuộc đem lại bao nhiêu phiền toái cho Lam Vận, cho Thiên Nhu bao nhiêu tổn thương không?”
“Con làm gì có tư cách làm chị? Thiên Nhu là em gái con, ngược lại lần nào con bé cũng phải nhường nhịn con! Sao con không hề có chút hối cãi nào vậy? Trong lòng của con rốt cuộc độc ác tới nhường nào? Con ……”
Thẩm Đức Phàm tức đến mắc thở.
Còn về Thẩm Phồn Tinh, ông ta trước đây cũng từng thương yêu.
Ít ra cũng không có chán ghét giống hiện giờ.
Nhưng hết lần này lại tới lần khác, sự nhẫn nại cũng bị giày vò không chút nhân nhượng.
Rõ ràng đều là con gái của ông ta, sao lại khác xa với Thiên Nhu vậy?
“Cha, cha đừng tức giận. Con có thể hiểu tâm trạng của chị, là con có lỗi với chị. Chị ấy tức giận với con cũng là điều đáng làm. Con trước giờ chưa từng oán trách chị …….. Hơn nữa con cũng có lỗi, có fan không lý trí xém chút làm hại tới chị ……. Con còn nợ chị một lời xin lỗi …….”
Thẩm Thiên Nhu đi tới trước mặt của Thẩm Đức Phàm, giọng dịu dàng và êm tai.
Sau khi ông ta khẽ nheo mắt rồi nhìn Thẩm Phồn Tinh với ánh mắt vô cùng áy náy.
“Người hâm mộ mất trí?”
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô ta: “Tốt nhất là như vậy. Nhưng cô tuyệt đối đừng để tôi bắt được cán, nếu không tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu.”