“Bạc Cảnh Xuyên …...”
Lời của cô hình như chưa nói hết, lòng bàn tay to và mạnh mẽ ở eo đem cả người cô vào trong vòng tay anh, quai hàm hơi đau.
Sau đó cô trừng to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang dần dần hiện ra, bất ngờ bắt lấy môi cô.
Hôm qua trong xe lướt qua một lần khiến anh ghi nhớ rất lâu, còn lần đầu tiên hôn cô, sự đụng chạm mềm mại và ấm áp khiến anh không ngừng nhớ môi cô.
Đôi môi mềm mại của cô kỳ quái, với hương thơm không rõ, hơi thở giống như hoa lan, mềm mại và trong trẻo, hương vị đầu tiên không quá nghiện.
“Bạc ……”
Thẩm Phồn Tinh bị anh đột nhiên hôn như vậy, hai tay của cô đè lên trước vùng ngực của Bạc Cảnh Xuyên, càng giãy giụa, Bạc Cảnh Xuyên càng dùng sức trói buộc cô.
Lối ra của cô bị anh ngăn lại, đầu lưỡi nhân cơ hội xông vào miệng cô, tấn công và hoàn toàn xâm chiếm cô.
Càng sâu càng ngọt ngào và êm dịu.
Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh.
Nụ hôn bá đạo của người đàn ông, cơ bản không dễ gì kháng cự.
Cô càng giãy giụa, anh càng dùng sức.
Lý trí còn tồn tại trong Thẩm Phồn Tinh nói cho cô biết không thể tiếp tục giãy giụa. Phản ứng tiếp sau đó chính là ngây ngô để người đàn ông ở phía cao hơn cúi người xuống và trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Cô chỉ cảm thấy không khí được tranh thủ một chút vậy.
Đầu lưỡi tê tái, đôi môi nóng ran.
Nụ hôn đầu ngày thường, nụ hôn sâu lần đầu tiên, toàn bộ đều bị người đàn ông trông như một quý ông hiền lành nhưng thật ra là người đàn ông cường thế và bá đạo này cướp mất.
Cô từ từ mất hồn, nhưng vẫn có thể cảm nhận tay anh để trên eo của cô càng nóng như lửa đốt.
Bên tai vang lại hơi thở trầm thấp có thay đổi tiết tấu của Bạc Cảnh Xuyên, Thẩm Phồn Tinh hồi hộp nắm chặt áo sơ mi trên người anh, ngơ ngác bị anh hôn.
Một lúc sau, Bạc Cảnh Xuyên từ từ buông cô ra, lại không nỡ , cuối cùng mới chạm lên trán cô.
“Thở đi đồ ngốc.”
Thẩm Phồn Tinh giống như được giải huyệt đạo vậy, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, bắt đầu thở hổn hển.
Sau khi hít thở mạnh vài hơi, oxy dường như cuối cùng cũng được cung cấp cho não, suy nghĩ dần trở lại, Thẩm Phồn Tinh lcu1 này mới nghĩ đến việc vươn tay ra đẩy anh ra.
Lòng bàn tay to đang đè lên sau đầu cô hơi dùng sức, giọng nói trầm thấp như sương mù của Bạc Cận Ngôn gần trong gang tấc.
“Những gì tôi nói lúc nãy không phải giả. Mùi hương độc nhất vô nhị, tôi muốn em là đủ rồi.”
Trái tim vốn không bình tĩnh của Thẩm Phồn Tinh càng loạn nhịp. Cô do dự hồi lâu, tâm tình rối bời không cách nào đáp lời được!
Cuối cùng vẫn đẩy Bạc Cảnh Xuyên ra, quay người chạy ra khỏi gian hàng.
Cô hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng dù có như vậy, cô vẫn cảm thấy phía sau có tầm mắt dõi theo sát mình.
Bạc Cảnh Xuyên nhìn bóng dáng Thẩm Phồn Tinh vội vàng bỏ đi, anh vươn đầu ngón tay lướt qua khóe môi.
Mùi của cô, nhiệt độ trên môi cô và cái chạm vào ấm áp dường như vẫn còn đọng lại.
Độc nhất vô nhị mà.
Thẩm Phồn Tinh một mình chạy về phòng ngủ của ngôi nhà khác, tim đập dữ dội, suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô dùng một tay ôm chặt ngực, tay kia chạm vào đôi môi vẫn còn đang sưng húp, một lúc sau cô mới hoàn hồn.
Nhớ tới nụ hôn miên man lúc nãy, nhớ tới sự trêu chọc thẳng thắn, độc đoán và mạnh mẽ của anh ......
Làm sao đây?
Trái tim cô …… đập rất dữ dội.
Cô che lấy ngực mình.
Thời gian họ quen biết nhau cũng khá ngắn ngủi!
Anh thật sự có thể tin tưởng được sao?
Tình cảm 8 năm bền vững còn không giữ được, cô và anh chỉ mới quen nhau vài ngày ……
Thẩm Phồn Tinh từ từ đi tới bên giường, ngồi trên thảm rồi dựa lưng từ từ vào giường.
Cuối cùng cô cắn môi và vuốt tóc, nhìn khung cảnh mờ ảo bên ngoài cửa sổ đối diện, ánh mắt chật vật –
Bạc Cảnh Xuyên, anh, thật sự có thể sao?