Một đợt phong ba bão mạng lắng xuống nhưng vẫn còn chút dư âm sót lại, Lam Vận dùng hết tinh lực muốn rút hết tin tức xuống, nhưng làm thế nào cũng không đả thông được các trang web lớn.
Đến khi bọn họ hết cách xoay sở định buông tha tìm đường khác, các trang web lớn đột nhiên mở lời giá cao với Lam Vận, nhanh chóng thu hết tin tức về.
Tin tức trên mạng liên quan đến vụ việc lần này bỗng biến mất không tung tích chỉ trong vài khắc!
Giống như một trận gió thổi qua vậy, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Bất quá động tĩnh lần này, khiến cho Lam Vân bất ngờ không kịp đề phòng, số tiền trả giá cao trước đó, vậy mà đùng một cái đối phương đồng ý, lập tức tổn thất ngàn vạn.
Thẩm Thiên Nhu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không nhịn được nghi ngờ nhìn Thẩm Đức Phàm với Dương Lệ Vi.
"Tại sao đối phương lại đột nhiên rút hết tin tức xuống chứ?"
"Không biết được, chắc là cảm thấy hiểu lầm con rồi. Cho nên mới rút hết xuống?" Dương Lệ Vi mơ hồ nói.
"Cũng có thể là đối phương dùng tiền xong rồi, lùi một bước, cho nên các trang web đó mới nhận tiền của chúng ta!"
Nguyên nhân này, đúng là khiến cho Thẩm Thiên Nhu kích động!
Hóa ra Thẩm Phồn Tinh tìm người đàn ông kia cũng chỉ là vậy.
...
Thẩm Phồn Tinh thật sự rất thích nơi này.
Đặt mình vào nơi đây, cách xa thế giới bên ngoài "tôi ngu anh gạt", hỗn hỗn loạn loạn, đối với cô mà nói, nhất định là nơi cô muốn sống.
Cô thích nơi này, thích đến nỗi muốn thời gian ngưng đọng lại.
Sống chung ngắn ngủi, nhưng cảnh giác của dì Trương đối với Thẩm Phồn Tinh đã dần hạ xuống.
Khí chất điềm đạm, như làn gió tươi mới.
Nhìn thì lạnh lùng, nhưng người không có chút gì thể hiện sự công kích.
Hơn nữa cô đối với ngài Bạc, là cảm giác luôn cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định.
Không hề có dã tâm.
"Ở sau đây còn có một số biệt cư, ví dụ bên cạnh cái nhà đầu tiên ấy là một suối nước nóng, bên cạnh suối nước nóng là mấy bụi cây mai, sau khi tuyết rơi, hẳn là lúc đẹp nhất."
Dì Trương lạnh nhạt nói vậy, bà cảm thấy người con gái này hẳn là rất thích.
"Hoa mai?"
"Từng bụi cây ngọn cỏ trong trang viên này, phần lớn đều là do ngài Bạc đặc biệt tốn số tiền lớn di chuyển đến đây."
Thẩm Phồn Tinh trong lòng hơi bất ngờ.
Dì Trương dẫn Thẩm Phồn Tinh đến biệt cư ở đằng sau, "Cô Thẩm, ngài Bạc nói để cô chọn một biệt cư để ở."
Thẩm Phồn Tinh nhíu mi hơi nhăn nhó, ở trong nhà của người khác, nghĩ thế nào cũng thấy sai sai.
Nhìn thấy sự do dự của cô, dì Trương nhẹ nhàng nói:
"Cô Thẩm, trang viên này, là nhà riêng của ngài Bạc, từ sau khi xây xong, trừ mấy người bạn của ngài, cô là người phụ nữ đầu tiên ngài dẫn về đây."
Thẩm Phồn Tinh mờ mịt, "Vậy nên?"
"Cô rất đặc biệt với ngài Bạc. Cho nên dù ngài đã quyết định làm gì, cũng đều vì lo cho sức khỏe của cô." Dì Trương bình tĩnh nói.
Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh lóe lên.
Cho dù anh đã quyết định làm gì, cũng đều vì lo cho sức khỏe của cô?
Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng khiến trong lòng Thẩm Phồn Tinh run rẩy.
Trên thế giới này, số người đối tốt với cô, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay...
Thẩm Phồn Tinh cuối cùng tạm thời chọn biệt cư đầu tiên, cách ngôi nhà khá gần.
...
Buổi chiều Thẩm Phồn Tinh đi dạo quanh vườn, nhưng với mục đích khác.
Đối với nhà điều chế hương mà nói, cây hương liệu chính là quan tâm hàng đầu của họ.
Chạng vạng sáu giờ tối.
Thẩm Phồn Tinh vẫn bận bịu trong sân.
"Cô Thẩm, đến bữa tối rồi."
Thẩm Phồn Tinh ngồi dậy, "Bạc Cảnh Xuyên về rồi à?"
"Không có."
"Vậy chờ anh ta rồi cùng ăn sau."
Thẩm Phồn Tinh cười cười đáp, rồi lại cúi người xuống.
Dì Trương mở miệng một cái, cuối cùng vẫn chỉ nói một chữ "Vâng.", sau đó quay người rời đi.
Cô Thẩm đại khái không biết, ngài Bạc mấy ngày nay công việc bận bịu, bận đến nỗi anh không về đây.
Hôm qua, cũng là lần đầu tiên anh đến đây kể từ khi về Trung Quốc.