Khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh đầy sự khiêu khích: “Tôi hãm hại cô ư?”
“Cô mở miệng ra lúc nào cũng một câu là anh Hằng, anh Hằng. Anh Hằng của cô yêu tôi đến mức hết tâm can đó đúng không? Như vậy mà là yêu tôi đó sao?”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu cứng đờ, các ngón tay đâm chặt vào lòng bàn tay, dùng ánh mắt tràn đầy ý hận mà nhìn về Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh hé môi cười lạnh nhạt thậm chí thoạt nhìn còn mang chút cảm giác của sự tàn nhẫn.
Nhanh chóng tiếp diễn là một bức ảnh khác được thay đổi, thời gian hiển thị là năm trước. Buổi tối, Tô Hằng đem tặng hoa cho Thẩm Thiên Nhu rồi quay về nhà. Hai người ở trước của của biệt thự nhà họ Thẩm mà trao cho nhau một nụ hôn.
Thời điểm đó, Tô Hằng cũng đã chạy lên phía trên rồi. Từ phía dưới chạy lên ôm Thẩm Thiên Nhu cùng với khuôn mặt đau lòng!
“Thiên Nhu, em không sao chứ?!”
Hôi trường lại lần nữa là một trận láo nhái vì hành động này của Tô Hằng, và hiển nhiên điều này cũng đã tự chứng minh cho một vài chuyện nào đó mà không cần phải dùng đến lời nói nào.
Thẩm Phồn Tinh nhìn xong bức ảnh, tầm mắt mang theo một sự khiêu khích dần dần chuyển hướng về Tô Hằng, mặt mày vô tình.
“Một năm nay tôi về nước, có bao nhiêu buổi tối, tôi đều vì sợ nhà họ Tô phá sản mà phải đi xã giao tiếp rượu. Nhưng tôi thật không ngờ, vậy mà anh còn có thời gian ở bên cạnh cô ta, làm một người bạn trai một mực thương yêu người yêu đây sao?”
“.....Anh xin lỗi!”
Chuyện đã thành như vậy rồi, Tô Hằng chỉ còn cách là chọn cách ứng phó mọi thứ, càng huống hồ đây đều là sự thật. Anh ta cũng không thể phản bác rồi.
“Anh Hằng, anh Hằng, mau bảo chị ấy tắt ngay nó đó đi, bảo chị ấy tắt đi! Chuyện này đều không phải là sự thật!”
Thẩm Thiên Như trốn vào lòng Tô Hằng mà hét như người bị tâm thần, vẫn phủ định tất cả.
Bây giờ, không thể phủ nhận mọi thứ được. Nếu như, sự việc này mà truyền tai nhau ra ngoài, sức ảnh hưởng xấu củ nó căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Tô Hằng chỉ là biết ôm chặt cô ta vào lòng, anh ta chau mày, âm thầm nhìn về Thẩm Phồn Tinh, thần sắc toàn là sự xa lạ.
Sự xa lạ một cách hoàn toàn, anh ta dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô đến mức giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Thẩm Phồn Tinh cười giọng điệu khiêu khích, nhẹ nhàng nháy mắt, tiếp tục hướng nhìn về phía màn hình------
Thẩm Thiên Nhu chụp ảnh tổ quay phim, hai người hôn nhau ở tại phòng thay đồ, áo quần lộn xộn.
Dưới hầm giữ xe khu xe sang của Tô Thị, hai người ôm hôn tình tứ với nhau.
Hai bức ảnh cuối cùng, nhìn trang phục trên người của Thẩm Thiên Nhu, là tối hôm đó, lần trước Bác Cảnh Xuyên lên nhận chức, bức ảnh của hai người ôm hôn tại sân thượng!
Tấm khác là tại đường hành lang của ngoài cửa cùng một của phòng của khách sạn, bức ảnh của hai người đã níu kéo nhau lại với nhau một cách vội vã!
Tất cả các bức ảnh đều đã được xem hết, hội trường được vài giây yên lặng,l lại ầm ầm như muốn bùng nổ.
“Trời ạ, này....này....”
“Hóa ra, Tô Hằng là người gian dối trước à? Còn là gian díu với em gái của người vợ chưa cưới nữa ư?!”
“Lúc nhà họ Tô sắp bị phá sản, vợ chưa cưới của anh ta ở trên bàn tiếp rượu, nhưng anh ta lại cặp kè cùng với em gái của vợ chưa cưới?!”
“Còn nữa, lúc bắt đầu mà tấm hình đó không phải là Thẩm Thiên Nhu chủ động hôn Tô Hằng sao? Đây rõ ràng là đang dụ dỗ người chồng chưa cưới của chị mình đây mà.....”
“Vậy cái dáng vẻ, hùng hùng hổ hổ xông lên của cô ta vừa lúc nãy là hành động muốn đòi lại công bằng cho Tô Hằng?!”
“Thật buồn nôn! Người phụ nữ như thế nào thì sẽ sinh ra con gái như thế ấy thôi, con gái của người thứ ba cũng sẽ trở thành kẻ thứ ba mà! Mẹ ruột của cô cả Thẩm thật sự là người đủ sự xui xẻo! Người mẹ bị kẻ thứ ba phá hoại rồi, bản thân cô cũng bị con gái của kẻ thứ ba phá hoại luôn rồi! Gen nhà của kẻ thứ ba đúng thật là quá mạnh đi mà!”
Sắc mặt của Dương Lệ Vi trắng bệch, bị dọa đến mức sợ hãi trước cú biến chuyển một cách đột ngột, suýt ngã xuống đất.
Cả hội trường, trước sự hỗn loạn chưa từng có của lúc trước, ý nghĩ xuất hiện từ ngữ trong câu “con gái của kẻ thứ ba” cứ như con ruồi bay vo ve không ngừng bên tai của bà ta.
Thẩm Phồn Tinh rõ ràng đều đã tuyên bố hủy hôn ước rồi mà, căn bản còn nghĩ không có sự sơ hở nào rồi. Nhưng chưa từng nghĩ đến việc cô đã chuẩn bị sẵn.
“Đây không phải là thật! Không phải là sự thật!”…