…Thẩm Phồn Tinh quay đầu lại nhìn anh cười một cái rồi không nói gì cả.
Bạc Cảnh Xuyên đến gần khu áo khoác, anh thản nhiên liếc nhìn một hồi sau đó vươn tay ra lấy một bộ quần áo.
“Mặc bộ này.”
“Được.” Thẩm Phồn Tinh không suy nghĩ gì mà nhận lấy nó rồi vào phòng thay đồ.
Một lát sau, Thẩm Phồn Tinh đầu tóc gọn gàng chỉnh chu bước ra.
Cô mặc trên người một màu xanh đẹp đẽ, quần tây được cắt xén tỉ mị gần bắp chân, nhìn vào vừa năng động vừa sảng khoái.
Thẩm Phồn Tinh rất thích mắt nhìn của Bạc Cảnh Xuyên, những thứ mà anh chuẩn bị cho cô đều là những thứ phù hợp nhất, thay vì yêu cầu cô phải cố tình ăn mặc những kiểu không phù hợp với mình, anh luôn đề cao tầm quan trọng về việc nó có hợp với cô hay không.
Một bộ đồ phù hợp sẽ khiến bạn tự tin hơn khi bước ra ngoài!
“Thẩm mỹ của anh tốt thật…rất đáng được khen ngợi.” Cô không do dự gì khen anh một chút.
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, Bạc Cảnh Xuyên cong môi cười.
“Đúng vậy…Cho nên tôi mới chọn cho em.”
Thẩm Phồn Tinh gật đầu: “Anh ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Giờ vẫn còn sớm, để tôi đi nấu mì.”
“Được.”
…..
Ăn sáng xong, cả hai sánh bước bên nhau xuống lầu.
Du Tùng nhìn hai người từ xa, hai sắc màu xanh đen.
Người đàn ông cao quý, và người phụ nữ tài năng.
Đúng là một cặp đẹp đôi.
Bạc Cảnh Xuyên đưa Thẩm Phồn Tinh đến trước công ty, trước khi cô quay đầu xuống xe, anh đột nhiên nắm lấy tay cô kéo người lại về phía mình.
“Sao thế?”
Bạc Cảnh Xuyên cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Nụ hôn vừa rồi vừa kết thúc, còn chưa kịp lấy hơi nụ hôn tiếp theo lại tiếp tục rơi xuống.
Từ cái này sang cái khác, đầy vẻ miễn cưỡng.
Thẩm Phồn Tinh bị anh hôn đến mức bối rối.
“Anh bị làm sao thế?”
Bạc Cảnh Xuyên ấn trán cô, dùng ngón tay xoa nhẹ gò má mềm mại, dùng giọng nói nhàn nhạt quyến rũ nhưng vươn chút u sầu nói.
“Tôi sắp đi công tác.”
Thẩm Phồn Tinh chớp chớp mắt: “Vậy sao bây giờ anh mới nói?”
“Tôi không muốn nói, bây giờ cũng không muốn nói.” Bạc Cảnh Xuyên ôm chặt vòng eo của Thẩm Phồn Tinh, áp mặt lên trán của cô không chịu buông ra.
Không ai muốn nhắc đến chuyện phải rời xa như thế này, Thẩm Phồn Tinh cũng hiểu.
“Đi đâu vậy, mấy ngày thì anh về?”
“Úc, có thể là một tuần.”
Im lặng.
Thẩm Phồn Tinh rũ mắt xuống, trong lòng bất chợt lại có cảm giác mất mát, vẻ mặt không đành lòng.
Cô có thể cảm nhận rõ cảm giác bây giờ của cô, nó quá mạnh mẽ, giống như sắp trào ra khỏi lồng ngực.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy như vậy.
Ở với Tô Hằng tám năm, những chuyện đi công tác với Tô Hằng là chuyện thường ngày, chưa bao giờ họ lại có cảm giác miễn cưỡng không nỡ như thế này.
Chỉ quen nhau vài ngày, chính cô cũng không thể tin được mình đã phụ thuộc vào người đàn ông đến vậy.
“Vậy thì…tôi đợi anh quay lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không nói thành lời.
Giây tiếp theo, một nụ hôn lại hạ xuống.
Nó không giống như lúc nãy chỉ là những nụ hôn chạm nhẹ vào đầu môi.
Những nụ hôn này mạnh mẽ chớp nhoáng và độc đoán, nhưng chúng lại mang theo một tình yêu nhẹ nhàng say đắm giữa hai người,
Đầu lưỡi anh cạy hàm răng của cô ra, môi và răng dính chặt vào nhau, khuấy đảo đầu lưỡi cô, cuốn lấy lưỡi cô thật chặt.
Thẩm Phồn Tinh không kháng cự, thậm chí còn hưởng ứng theo anh.
Thật lâu sau, hai người mới tách nhau ra, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp mơ hồ, nhưng cũng mang theo cảm giác phiền muộn.
Tất cả là vì phải xa nhau một tuần.
“Em xuống đi.”
Cuối cùng Bạc Cảnh Xuyên cũng lên tiếng, anh sợ nếu còn để cô ngồi trong xe thì anh sẽ không nỡ để cô rời đi mất, anh sẽ trực tiếp đưa người ra sân bay, mang theo bên cạnh theo tới tận Úc.
“À…vậy anh đi cẩn thận.”
“Được.” Bạc Cảnh Xuyên cười vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Anh ngồi trên xe nhìn cô mở bước bước xuống…