Thẩm Phồn Tinh từ trên giường ngồi dậy.
Hít hít mũi, cảm thấy....
Bệnh này, hình như không thể nhanh hết như vậy.
“Xin lỗi, chiếm giường của anh.”
“Không cần xin lỗi, sớm muộn gì cũng là của em.”
“......”
Bạc Cảnh Xuyên đứng dậy khỏi sofa, có một vết sưng mờ nhạt giữa xương lông mày.
Anh im lặng câu môi.
Bệnh này, quả thực muốn gì được nấy.
“Dậy đi, chúng ta xuống lầu ăn cơm trưa.”
“Ừm.”
(′???`)*
Hai người ăn cơm trưa rất ít.
Dì Trương ở một bên vô cùng phiền muộn.
“Tiên sinh nói xem còn tốt đẹp như thế, sao hai người kẻ trước người sau đều ngã bệnh rồi?”
“Vốn dị sức ăn không nhiều, bây giờ....nhìn hai người ăn, những người nông dân trồng lương thực cũng sốt ruột đến chết.”
Câu nói vừa rồi của dì Trương khiến Thẩm Phồn Tinh ngượng chín mặt.
Trong mắt Bạc Cảnh Xuyên nhuộm ý cười ấm áp, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ của người phụ nữ vào lúc này.
Thẩm Phồn Tinh sao có thể bỏ qua ánh mắt của Bạc Cảnh Xuyên, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh.
“Khụ....”
Lúc này Bạc Cảnh Xuyên đúng lúc ho nhẹ một tiếng, đặt tay lên môi, khẽ nhíu mày.
“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Dì Trương vội vàng bước lên, rót một ly nước đặt trước mặt Bạc Cảnh Xuyên.
Bạc Cảnh Xuyên giơ tay lên ngăn dì Trương lại.
“Buổi sáng anh không có ho.”
Thẩm Phồn Tinh nhíu mày hỏi, sao bệnh của anh lại càng ngày càng nặng?
Giọng nói cô rơi xuống không bao lâu, Thẩm Phồn Tinh cũng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
“Khụ....”
Dì Trương ở một bên nghe thấy ngẩng đầu lên, thần sắc trong ánh mắt kia dường như chẳng thể giả vờ được nữa.
“Cô Thẩm, cô cũng....không sao chứ?”
Dì Trương đối xử không chút phân biệt rót cho Thẩm Phồn Tinh một ly nước, nghi ngờ nhìn cô.
“Không sao....”
Lúc này Bạc Cảnh Xuyên mới câu môi, thản nhiên nói.
“Cho nên nói, bệnh luôn là phải đến từng chút.”
Thẩm Phồn Tinh đứng dậy, “Em ăn no rồi.”
Bạc Cảnh Xuyên cũng đứng dậy theo, lúc Thẩm Phồn Tinh đi ngang qua anh, liền nắm lấy tay cô.
“Cùng nhau ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Phồn Tinh quay đầu liếc nhìn dì Trương đang kinh ngạc ở bên cạnh, muốn rút tay về, nhưng Bạc Cảnh Xuyên lại càng nắm chặt hơn, lạnh lùng ung dung kéo Thẩm Phồn Tinh ra ngoài.
Đến cửa ra vào, Bạc Cảnh Xuyên cầm áo khoác của anh khoác lên vai cô.
Thực ra Thẩm Phồn Tinh có chút mâu thuẫn, không phải bởi vì áo khoác.
Mà là buổi đi dạo đêm hôm đó, đến bây giờ khiến cô không thể nào quên được.
Chuyện đi dạo nói ra từ miệng Bạc Cảnh Xuyên, không hiểu sao lại thay đổi khẩu vị.
-----
Chẳng trách dì Trương vô cùng bất ngờ khi hai người đột nhiên đổ bệnh.
Hai người vừa ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu lên người, dễ dàng cảm thấy ấm áp.
Thời tiết tốt khác thường.
Bạc Cảnh Xuyên vẫn nắm lấy tay cô, chưa từng buông ra.
Thẩm Phồn Tinh chỉ đơn giản mặc cho anh nắm, biết rất rõ sẽ không chống lại được sự bá đạo của anh.
Một số chuyện lãng phí sức lực, làm nhiều cô cũng cảm thấy chán ghét.
Ánh mặt trời tươi sáng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đây hẳn là sự đãi ngộ mà bất cứ ai ở Bình Thành cũng đều không thể hưởng thụ được.
Sự cảm thán trong lòng vẫn không giảm.
Cô khẽ thở dài, cả người dần dần thả lỏng.
“Chúc mừng anh.”
Đột nhiên Thẩm Phồn Tinh mở miệng, nói ra một câu vô căn cứ, khiến Bạc Cảnh Xuyên cũng hơi bất ngờ.
Thẩm Phồn Tinh mỉm cười, nhìn xung quanh nơi gần như hoàn toàn có thể gọi là người trong cảnh tiên, lại nói:
“Ngày mai là ngày anh nhậm chức Giám đốc điều hành toàn cầu đúng chứ?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Chính thức bắt đầu tiếp quản Bạc thị, quan mới nhậm chức, lẽ ra phải chúc mừng.”
Trong đôi mắt đen Bạc Cảnh Xuyên lóe lên tia kinh ngạc, chỉ chốc lát sau lại lóe lên tia thích thú.
“Làm sao em biết?”
Anh chưa từng nói chuyện này với cô.