"Quay về Thẩm gia nhìn thấy Tô Hằng thì biến bản thân mình thành bộ dáng chật vật như thế này à?"
Thẩm Ngôn Tinh ngước mắt lên: "Tôi bị tạt nước lạnh..."
Bạc Cảnh Xuyên nheo mắt lại: "Có nghĩa là em bị bắt nạt?"
Thẩm Ngôn Tinh nghĩ đến chuyện hôm nay ở nhà họ Thẩm. Mặc dù nghe có vẻ bình thường nhưng nghĩ đến vẫn thấy mỉa mai trào phúng.
Có lẽ bị ốm làm bản thân cô trở nên yếu đuối, có lẽ trước đây ít có người nào quan tâm cô như vậy. Thẩm Ngôn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi buồn càng khắc sâu.
"Hôm nay tôi thật ngu ngốc... Cứ nghĩ dù thế nào đi nữa chúng tôi cũng là người nhà, dù có lạnh lùng thế nào thì cũng cùng chung huyết thống."
"Tôi luôn học cách nhẫn tâm, cũng đã quyết định bao nhiêu lần, nhưng trong lòng vẫn vô thức nhớ đến tình cảm đó..."
Trên mặt Thẩm Phồn Tinh đầy sự mỉa mai và buồn bã, cô nói rất nhiều, nhưng không hề nhắc đến Tô Hằng.
Vẫn cứ cho rằng bởi vì Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu thân thiết làm cô đau lòng, cô buồn bã là bởi vì vẫn chứ buông bỏ được Tô Hằng.
Thì ra đều không phải.
Chỉ vì thứ tình cảm được gọi là tình thân.
Cơn tức giận từ công ty đến tận bây giờ của Bạc Cảnh Xuyên lập tức tan thành mây khói.
Nhưng khi nhìn gương mặt tràn ngập bi thương của cô, trái tim anh cũng thắt lại.
Anh nắm cằm cô xoay trở về, để cô một lần nữa đối mặt với anh.
Anh thấy rõ sự quật cường trong mắt cô.
"Trên đời này, tình thân không phải lúc nào cũng trong sáng, nhất là khi đứng trước lợi ích, danh vọng, quyền lợi. Lúc đó tình thân chỉ được tính bằng tiền thôi."
Thẩm Phồn Tinh cười khổ, đúng là như vậy.
Trước đây nhà họ Thẩm cũng vì mẹ cô không quyền không thế, không giúp đỡ được gì cho nhà họ nên mới bỏ rơi mẹ cô, để cho Dương Lệ Vi tiến vào.
"Dù vì lí do gì đi nữa, người thông mình sẽ không làm vật hi sinh."
Bạc Cảnh Xuyên nói xong, im lặng nhìn cô.
Thẩm Phồn Tinh lắc đầu: "Tôi cũng sẽ không."
Anh cười khẽ, cúi đầu đặt trán mình lên trán cô.
"Tôi cũng sẽ không... Tôi sẽ không để em trở thành vật hi sinh của bất kì ai."
Thẩm Phồn Tinh run rẩy lông mi, quay đầu sang một bên: "Anh tránh xa tôi ra một chút."
"Sao vừa mới bắt đầu đã không dám đối mặt với tôi nói chuyện?" Bạc Cảnh Xuyên lại xoay mặt cô lại.
Thẩm Phồn Tinh chống tay lên vai anh, làn da cũng dần trở lên nóng bỏng.
"Tôi đang bị ốm, cẩn thận anh cũng bị lây."
Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên lóe lên, bàn tay đang ôm cô càng siết chặt.
"Thế có nghĩa là em sợ lây bệnh cho tôi nên mới từ chối tôi à?"
"...Không phải." Thẩm Phồn Tinh né tránh ánh mắt của anh.
"Nói dối!"
Nói xong, anh lại cúi đầu hôn cô một lần nữa.
Trực tiếp cạy hàm răng cô ra, càn quét khoang miệng cô, gần như triền miên.
Thẩm Phồn Tinh mở to hai mắt.
Cô chứ từng nghĩ tới một người có vẻ ngoài trầm tĩnh nội liễm như Bạc Cảnh Xuyên lại biết cách hôn cuồng dã như vậy.
Nụ hôn của anh quá mạnh mẽ làm cô không thể chịu nổi, chỉ có thể cố gắng đẩy vai anh.
Nhưng sức lực của cô không là gì so với Bạc Cảnh Xuyên.
Đến tận khi Thẩm Phồn Tinh gần như không thể hô hấp được nữa, anh mới thỏa mãn buông cô ra.
"Tuy tôi không thích bị ốm, nhưng nếu như bị lây bệnh theo cách này thì tôi cam tâm tình nguyện."
"..." Thẩm Phồn Tinh bị hôn đến mơ hồ, hai mắt mờ mịt.
"Làm người phụ nữ của tôi! Được không?"