Hàn Tiếu dàn xếp được chuyện Nhiếp Thừa Nham, theo lời hứa đến phòng số một Thiên Tự chẩn bệnh cho vợ người thanh niên kia, Nhiếp Thừa Nham không yên tâm phái Hoắc Khởi Dương đi theo nàng.
Người thanh niên kia giới thiệu mình tên Lăng Việt Sơn, vợ hắn là Thủy Nhược Vân, bị ướt mưa nên phát sốt. Hàn Tiếu gật đầu, không hỏi gì mà trực tiếp bắt mạch cho vợ hắn.
Nàng bắt mạch, còn Lăng Việt Sơn ở bên cạnh xem xét kỹ càng, lải nhải tình hình mấy năm nay của vợ hắn, ăn gì làm gì, ướt mưa bao lâu, trông hắn vừa lo vừa căng thẳng, chắc là một người yêu thương vợ. Người bị bệnh tên Thủy Nhược Vân kia thì không nói lời nào, chỉ cười cười với Lăng Việt Sơn như an ủi. Điều này làm Hàn Tiếu có thêm thiện cảm với hai bọn họ. Nàng cũng đang yêu nên hiểu rõ là rất khó để có người mình yêu.
Nàng chẩn mạch xong bảo Hoắc Khởi Dương ra ngoài cửa đợi, rồi đưa ra chẩn đoán của mình, nàng nói Thủy Nhược Vân dạo này không có khẩu vị, ăn không ngon, hay mộng mị ra mồ hôi ngủ không ngon, thậm chí mấy việc thường ngày của con gái, việc bài tiết và các thứ nhỏ nhặt khác đều có thể nói hết ra, những thứ này đều đúng cả làm Lăng Việt Sơn ngạc nhiên.
Lăng Việt Sơn hỏi về bệnh lí của chứng phong hàn và mấy thứ khác, Hàn Tiếu đều tỉ mỉ giải đáp, nhưng nàng nói bệnh của Thủy Nhược Hàn không chỉ đơn thuần là nhiễm phong hàn, không thể dùng cách trị phong hàn để hạ dược. Lúc này, nàng có thể từ vẻ mặt của Lăng Việt Sơn mà biết rằng giờ hắn mới thực sự tin tưởng y thuật của mình.
Thì ra Lăng Việt Sơn cũng hiểu chút ít về y thuật, trước đây mời một vị đại phu tới khám cho Thủy Nhược Vân đã kê đơn chữa phong hàn, nhưng khi Lăng Việt Soqn hỏi cặn kẽ thì vị đại phu đó không thể trả lời rành mạch, thế nên Lăng Việt Sơn tức giận, cho là đại phu này chẩn bệnh không đúng liền bắt tiểu nhị tìm một đại phu khác, thế nên mới có một màn trong nhà trọ như vừa nãy.
Hàn Tiếu nhìn thuốc vừa được kê của vị đại phu kia, quả nhiên như Lăng Việt Sơn đoán, thuốc không thể trị đúng bệnh. Hàn Tiếu chẩn đoán Thủy Nhược Vân hai năm gần đây trúng độc, bị trọng thương rồi được chữa trị. Thế nhưng Lăng Việt Sơn mù quáng tẩm bổ, dựa theo những điều được ghi chép trong y thư một cách máy móc nên càng làm bệnh tích tụ.
Lăng Việt Sơn nghe xong suy nghĩ kĩ lưỡng thấy đúng là như vậy. Hàn Tiếu nói hư nhược trong cơ thể Thủy Nhược Vân quá lớn, cộng thêm việc lo lắng suy nghĩ quá nhiều, lại vừa đúng lúc gặp phải kích động quá lớn như hôm nay mà nhiệt trong cơ thể không được thoát ra. Nàng nói năng trật tự mạch lạc, Lăng Việt Sơn liền phục sát đất gật đầu lia lịa.
Hàn Tiếu kê đơn thuốc giao cho Hoắc Khởi Dương đang đợi bên ngoài bảo hắn dặn dò tiểu nhị đi bốc thuốc. Ngoài ra còn cẩn thận viết rất nhiều thực đơn bổ dưỡng, những cách điều dưỡng thường ngày… Lăng Việt Sơn hết lời cảm tạ.
Hàn Tiếu dặn dò Lăng Việt Sơn không được quá thân mật trong chuyện phòng the, Thủy Nhược Vân nghe thấy mặt liền đỏ như máu, Hàn Tiếu kể tình hình cơ thể Thủy Nhược Vân, trong một năm này không được có thai, tốt nhất nên làm theo đơn thuốc của nàng cũng chủ yếu là chú ý trong việc ăn uống, đi lại nhiều và bớt lo nghĩ. Lăng Việt Sơn cảm ơn không ngớt lời, đưa cho nàng viên thuốc ngừa thai và phương pháp bào chế hai người dùng để nàng xác nhận. Hàn Tiếu mắt sáng lên, nàng vốn rất thích những phương thuốc kỳ bí, cách làm loại hoa dược này nàng đã luyện một vài lần nhưng đều không thành, cũng không có cách nào học tiếp. Trông thấy phương thuốc của Lăng Việt Sơn cứ như là trông thấy bảo bối. Rất nhiều loài hoa nàng chưa từng nhìn thấy, Lăng Việt Sơn vô cùng cảm kích nàng, tặng nàng một rương đầy các loài hoa và sách ghi chép về hoa.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Hoắc Khởi Dương đi vào, nói Nhiếp Thừa Nham đang tức giận trong phòng, nếu Hàn Tiếu còn không chịu về hắn sẽ tự mình đến bắt người. Hàn Tiếu cười cười vội vã đứng dậy cáo từ.
Về tới phòng, chưa đợi Nhiếp Thừa Nham nói gì nàng đã nhảy ra trước mặt hắn lòng: “Chàng xem, ta lấy được cái gì đây? Là phương pháp hoa dược, rất nhiều kỳ hoa ta đều chưa từng nghe tới”. Nàng làm như dâng vật quý lên cho Nhiếp Thừa Nham xem, Nhiếp Thừa Nham chỉ nhìn qua một cái cho có rồi kéo nàng ôm lên giường.
“Là gã đó đưa cho nàng?”.
“Ừ”. Hàn Tiếu vừa cởi giày vừa vùng vẫy trong lòng hắn để nhìn phương thuốc kia thêm chút: “Phương pháp là do ta chép ra một bản, hắn đồng ý tặng ta một rương hoa và sách”.
Nhiếp Thừa Nham không vui: “Hắn muốn nàng làm gì?”.
Nghe xong câu này Hàn Tiếu liếc hắn: “Người ta báo đáp đại phu, trước đây không phải cũng có nhiều người nhà bệnh nhân tặng cái này cái nọ sao?”.
“Nhưng những thứ bọn họ tặng nàng đều không cần, lần này nàng lại rất thích”.
“Trời, chàng đừng có nhỏ nhen thế”. Hàn Tiếu cúi đầu thơm hắn: “Là hoa dược đó, núi Vân Vụ chúng ta đâu có. Những kỳ trân dị thảo, linh hoa thần dược trên đời này nhiều như vậy, chúng ta có cơ may biết thêm một loại thì càng hay, đến lúc nghiên cứu được sẽ ứng dụng trong Bách Kiều thành”.
Nhiếp Thừa Nham ôm nàng nói lẩm bẩm: “Bách Kiều thành cũng có thứ mà nàng thích không kém”.
Hàn Tiếu không nghe rõ, nàng đang mải xem phương thuốc trên tay, vừa đọc vừa kể cho hắn tình hình của bọn Lăng Việt Sơn, rằng vị Lăng thiếu hiệp này thật tốt với nương tử, bảo vị thành chủ khó tính này đừng nghĩ nhiều, Nhiếp Thừa Nham ôm nàng, bỗng nhiên trong đầu lóe lên ấn tượng về phương thuốc kia, hắn “Ý” một tiếng ngẩng đầu lên nhìn kĩ: “Là phương pháp ngừa thai?”.
Hàn Tiếu gật gật đầu gấp phương thuốc lại cẩn thận rồi chạy xuống giường kẹp vào trong sách của nàng. Nhiếp Thừa Nham gân cổ gọi: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu….”.
Hàn Tiếu nhanh chân nhanh tay cất xong rồi chạy lại: “Tới rồi, tới rồi”.
“Tiếu Tiếu, chúng ta không cần ngừa thai, có em bé thì cứ sinh”. Sinh em bé ra thì chắc chắn Tiếu Tiếu sẽ không chạy được nữa.
“Như thế thì không được cho lắm”. Tiếu Tiếu nói lý lẽ: “Không phải đã nói rồi sao, về núi Vân Vụ tìm thần y tiên sinh mới bái đường. Hơn nữa chúng ta đã rất lâu không quay về thành, ở đó nhất định có rất nhiều việc cần làm, có em bé rồi thì không được thuận tiện”.
Nhiếp Thừa Nham nói: “Chúng ta không phải đã uống trước rượu giao bôi rồi sao? Đó không tính là bái đường à?”. Hắn không vui: “Ta đã lâu không uống rượu, là nàng nói đó là rượu giao bôi nên ta mới đồng ý uống một chén, nếu đã không tính chẳng phải ta uống vô ích sao? Ta không chịu”. Hắn nghĩ ngợi: “Nếu không chúng ta quay về làm hôn sự trước, khi nào ông về thì lại bổ sung lần nữa”.
“Thôi cứ đợi đã, những chuyện kiểu này không gấp được”. Hàn Tiếu vừa đáp vừa như thường lệ xoa bóp chân cho hắn: “Còn đau không, đỡ hơn chưa?”.
Nhiếp Thừa Nham “Ừ” một tiếng để mặc cho Hàn Tiếu hí hoáy với cái chân hắn. Hắn nằm trên giường vắt óc suy nghĩ đối sách. Hàn Tiếu cười, cúi xuống hôn mặt hắn: “Về Bách Kiều thanh rồi hẵng nói, dù sao đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều”.
“Ừ”. Nhiếp Thừa Nham đồng ý, nhưng vẫn nằm đó suy nghĩ. Rất lâu sau Hàn Tiếu mới xoa bóp xong, nàng thu dọn đồ đạc rồi gọi tiểu nhị đi lấy nước nóng, kéo tấm bình phong đi tắm. Nàng đang tắm Nhiếp Thừa Nham bỗng nói: “Tiếu Tiếu ta nghĩ ra rồi, chân của ta không tiện, vẫn có một chỗ rất thua thiệt như nàng đi tắm hay gì gì đó ta chưa từng một lần được thấy”.
Hàn Tiếu sau tấm bình phong đang định dội nước lên vai nghe thấy vậy dở khóc dở cười: “Chàng đừng nói linh tinh, đây đâu phải chuyện gì thiệt thòi, quân tử giữ lễ, phi lễ không nhìn mới là đúng”.
Nhiếp Thừa Nham bĩu môi: “Hai vợ chồng thì nói cái gì mà quân tử, ta không phải quân tử, nàng cũng không cần giữ lễ với ta”. Hàn Tiếu sau tấm bình phong cười ha ha, cười đến nỗi Nhiếp Thừa Nham càng thấy não lòng.
Một lúc sau hắn nghĩ ra một vấn đề quan trọng: “Tiếu Tiếu, nàng nói cái người họ Lăng kia rất tốt với vợ hắn?”.
“Đúng vậy”. Hàn Tiếu mặc xong quần áo kéo tấm bình phong ra thu dọn phòng.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng làm việc không nói nữa. Hàn Tiếu biết hắn lại nghĩ ngợi, đợi thu dọn xong trèo lên giường nhảy vào lòng hắn, hôn hắn một cái: “Trong lòng ta, chàng là tốt đẹp nhất, không ai có thể so sánh được”.
Nhiếp Thừa Nham vui mừng nhưng vẫn rầu rĩ nói: “Ta từng làm nàng tức giận bỏ đi, nàng cũng từng nghĩ không cần ta nữa”.
Hàn Tiếu ôm hắn cười hi hi: “Đừng nói gì hết, không được nhắc tới chuyện cũ, chàng còn nhắc những chuyện đau buồn của chúng ta thì ta sẽ suy nghĩ thật đấy”.
Nhiếp Thừa Nham sa sầm mặt, biến thành bộ mặt Nhiếp thành chủ, hắn hung dữ nói: “Cả ngày toàn nghĩ linh tinh, sao nàng không suy nghĩ về mấy thứ tốt đẹp chứ?”.
Hàn Tiếu không sợ, đắp chăn kín người rồi nói: “Ừ, nói không sai, cứ dần dần tự nói với bản thân đi”.
Nhiếp Thừa Nham ngẫm một chút liền thấy vui, hắn quấn quít Hàn Tiếu, bàn tay đã chui vào trong quần áo của nàng: “Vậy chúng ta làm chút chuyện đứng đắn”.
“Không thích”. Hàn Tiếu đẩy tay hắn ra: “Hôm nay chàng phát bệnh, phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được càn quấy”.
“Đây không phải càn quấy mà là chuyện vô cùng đứng đắn”.
“Còn nghịch ngợm nữa là ta giận đó”.
“… Vậy được rồi”. Hắn lẩm bẩm, ôm chặt nàng ngoan ngoãn ngủ.
Hàn Tiếu cười trộm trong lòng, hắn ngày thường rất ngang ngược thế mà đối xử rất tốt với nàng.
Nhiếp Thừa Nham đúng thật muốn đối tốt với nàng hơn một chút, một chút nữa. Hắn mượn việc cùng ở quán trọ với Lăng Việt Sơn nên cũng lén quan sát, tuy số lần gặp mặt ít nhưng hắn vẫn thấy được Lăng Việt Sơn mỗi bữa đều gắp thức ăn cho vợ hắn, buồn nôn hơn là hắn có lúc còn bón cho cô ta hai miếng, lúc ra ngoài sẽ tự tay mặc áo choàng cho cô ta chặt thật chặt, gỡ tóc cho cô ta, phủi bụi trên giày. Nhiếp Thừa Nham khinh bỉ trong lòng. Hừ! Như hắn đâu phải chăm sóc vợ mà là chăm con thì có. Thật đúng là mất hết khí phách nam nhi.
Hơn nữa, vợ của tên Lăng Việt Sơn này quá điệu đà, chẳng bằng một chút Tiếu Tiếu của hắn.
Trong lòng hắn tuy nghĩ vậy nhưng sau này khi ăn cùng Hàn Tiếu, hắn không tự chủ mà luôn muốn gắp thức ăn cho Hàn Tiếu, nhưng mà đồ ăn gắp đi được thì đều là trước mặt hắn, những món ở xa hắn không gắp được, cũng không đứng lên được. Phải biết là những món bày trước mặt hắn đầu là những món hắn thích ăn, bày ở xa xa là những món Hàn Tiếu ăn. Hắn bực mình trừng trộ nhìn mâm thức ăn, Hàn Tiếu không hiểu chuyện gì lại như bình thường gắp thức ăn cho hắn, còn hỏi: “Muốn ăn cái này sao? Ta gắp cho chàng”.
Nàng gắp cho hắn hắn lại không vui, Hàn Tiếu hỏi: “Sao thế?”. Nhiếp Thừa Nham không đáp, chỉ cắm đầu đau khổ ăn. Sau này khi ăn cơm, trước giờ bày thức ăn Nhiếp Thừa Nham thường chỉ đạo người hầu cách bày thức ăn, món này đặt trước mặt hắn, món đó đặt xa một chút, cuối cùng khi ăn cơm hắn liền rất vui vẻ.
Trước mặt hắn là đồ Tiếu Tiếu thích ăn, hắn gắp cho Tiếu Tiếu, xa xa là đồ hắn thích ăn nhưng không với tới, Tiếu Tiếu gắp cho hắn, hắn càng ăn càng vui vẻ, cách này thật là viên mãn mà.
Nhiếp Thừa Nham còn vung rất nhiều tiền để đặt một chiếc áo choàng vừa mềm vừa dày lại vừa đẹp dựa vào chiều cao của Hàn Tiếu. Sau khi đồ được gửi đến hắn chính tay choàng cho Hàn Tiếu, đương nhiên trong quá trình này Hàn Tiếu phải cúi người xuống bằng chiều cao của hắn, tuy nhiên cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhiếp Thừa Nham, hắn cũng có thể choàng áo cho người mà hắn yêu thương khi đi ra ngoài.
Nhưng khi về nhà Hàn Tiếu cất áo choàng trong túi quần áo, nguyên nhân là vì nàng mặc không quen: “Thế này thì không tiện cho lắm, ta phải đeo hộp thuốc, dược thảo, viết phương thuốc, còn phải đi mấy cửa hàng thuốc… Tha thêm cái áo choàng này không tiện”.
Những điều nàng nói đều là thật, Nhiếp Thừa Nham hiểu nhưng vẫn cảm thấy phiền muộn. Hắn trông thấy vụn cỏ dính trên góc quần nàng định phủi cho nàng, nhưng hắn ngồi trên xe lăn không cúi xuống được, lại không với tới quần của nàng. Hàn Tiếu nhìn theo động tác của hắn liền tự mình phủi sạch đi, thuận thế ngồi xuống sửa lại vạt áo cho hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham, dường như hắn có vẻ buồn bã, ghé người nằm trên đầu gối hắn hỏi: “Chàng sao vậy?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, vuốt tóc nàng: “Tiếu Tiếu, ta chỉ là muốn đối tốt với nàng hơn một chút, một chút”.
Hàn Tiếu hiểu ra nắm lấy tay hắn hôn vào đó, rồi đặt tay hắn áp vào mặt mình: “Chàng đối với ta tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa”.
“Không, không tốt bằng nàng đối xử với ta”. Nhiếp Thừa Nham kéo nàng dậy ôm vào trong lồng ngực: “Nàng không biết nàng tuyệt vời như thế nào đâu, nàng đã cứu vớt ta”.
Hàn Tiếu kích động.vội vàng ôm chặt hắn: “Chàng mới là người tuyệt vời nhất, thật đó, nếu không có chàng thì làm gì có ta của ngày hôm nay, là chàng đã thành toàn cho ta”.