Không xứng? Là chỉ Hàn cô nương ư?
Hoắc Khởi Dương hơi giật mình vì ý nghĩ đó của mình, đang định đáp lời thì Nhiếp Thừa Nham lại khua tay nói: “Không cần trả lời nữa, coi như ta chưa nói gì”. Hoắc Khởi Dương ngậm miệng lại, đẩy hắn đi được một lúc rồi mới hỏi: “Vậy bây giờ chủ tử có muốn đến viện Tập Chẩn đón Hàn cô nương không?”.
Nhiếp Thừa Nham hơi xê dịch thân thể, có phần cáu kỉnh, giọng điệu tỏ vẻ không vui: “Về Nham Trúc”.
Nhưng khi sắp đến trước viện Nham Trúc, hắn lại đổi ý: “Khoan hẵng quay về, đi một lát nữa”.
Hoắc Khởi Dương dừng chân một chút, ngầm hiểu ý đẩy ghế đi về hướng viện Tập Chẩn, đi được một hồi, mắt thấy gần đến nơi rồi thì Nhiếp Thừa Nham lại kêu dừng. Hắn nhìn tòa nhà viện Tập Chẩn, trong lòng không biết đang nghĩ gì, sau cùng nói: “Thôi cứ về Nham Trúc đi”.
Hoắc Khởi Dương lặng lẽ thở dài, nhưng vẫn y theo lệnh đẩy người đàn ông kỳ cục này quay về Nham Trúc.
Về đến phòng của mình, Nhiếp Thừa Nham sai Hoắc Khởi Dương lui ra, tự mình đẩy ghế đến bên giường, chống người bò lên, nằm xuống, ngẩn người nhìn chiếc màn giường đã được vén lên gọn đẹp trên nóc giường. Qua một lúc sau, chuyển ánh mắt sang nhìn dây chuông màu đen ở đầu giường, hắn cau mày, chống đỡ ngồi dậy, đưa tay tháo dây chuông xuống. Sau đấy, hắn tự mình di chuyển sang ghế, đẩy ghế đi về phía cái tủ nhỏ, lục ra cái dây chuông màu tím tượng trưng cho Hàn Tiếu, lại vất vả một phen mới treo được dây chuông tím lên, xong xuôi liền leo lên giường nằm mà ngắm nhìn nó.
Nhìn mãi nhìn mãi, hắn bỗng cảm thấy phiền muộn. Lúc này, Hoắc Khởi Dương gõ cửa bước vào, tay bưng chén thuốc:”Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi”.
“Cứ để đó đi, lát nữa ta sẽ uống”.
Hoắc Khởi Dương đặt chén thuốc lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nói: “Phải nắn bóp huyệt Hoạt mạch, cử động bắp chân bàn chân”.
“Đợi Tiếu Tiếu trở về, bảo nàng ấy giúp ta làm”. Nhiếp Thừa Nham rầu rĩ, có chút không vui, giờ đã không còn sớm nữa, nha đầu kia sao vẫn chưa về? Nàng rốt cục là nô tỳ của ai? Của ai hả?
Hoắc Khởi Dương cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu thuận theo rồi lui ra ngoài. Một lát sau lại có người đến gõ cửa, tiểu bộc tiến vào thay nến, Nhiếp Thừa Nham hỏi: “Mấy giờ rồi?”.
“Sắp qua giờ Tuất rồi, thưa chủ tử”.
Nhiếp Thừa Nham dềnh dàng ngồi dậy: “Trễ thế này rồi à, cô ta gan phì thật, không quay về nữa có phải không?”. Ngữ khí của hắn cực kì nghiêm khắc, dọa tiểu bộc sợ tới mức nói lắp: “Nô tài… nô tài đi gọi Hoắc ca”.
Hoắc Khởi Dương nhanh chóng tiến vào, bẩm báo:” Vừa sai người đi hỏi Tử Minh, Hàn cô nương hôm nay nghiên cứu cách giải độc, đến bữa tối còn chưa ăn nữa, đã bảo Tử Minh đi hối thúc rồi. Hàn cô nương biết giờ không còn sớm, nói lát nữa sẽ về”.
“Ta có hỏi những chuyện này không? Ta cũng chẳng sai các ngươi đi giục nàng ta”.
“Vâng, là thuộc hạ nhiều chuyện”, Hoắc Khởi Dương sảng khoái dứt khoát nhận lỗi. Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng, quay về giường nằm, không nói năng gì. Hoắc Khởi Dương lui ra ngoài, sai tiểu bộc đến viện Tập Chẩn giục thêm lần nữa.
Đến khi Hàn Tiếu gấp gáp từ viện Tập Chẩn quay về, người cảm thấy thời gian dài đằng đẵng là hắn – Nhiếp Thừa Nham đã không còn tức giận nữa. Hắn nghe thấy động tĩnh của nàng, lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ. Kết quả Hàn Tiếu căn bản không hề đến gần nhìn hắn, bước vào phòng liền hỏi:” Chủ tử sao lại chưa uống thuốc?”.
Nhiếp Thừa Nham vẫn nhắm mắt, không lên tiếng. Nhưng Hàn Tiếu dường như căn bản chẳng trông chờ hắn trả lời, cũng chẳng thèm nhìn hắn, trực tiếp đem chén thuốc lạnh ngắt kia ra ngoài giao cho tiểu bộc, dặn dò hâm nóng lại rồi mang đến. Tiểu bộc thấp giọng hỏi nàng có cần dùng bữa không, nàng nói để xem chủ tử có đói không đã, đến lúc đó sẽ dặn làm món gì.
Nhiếp Thừa Nham nghe xong, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng nhất định là đã biết hắn đi ăn cơm với lão đầu, sợ hắn cũng chưa ăn no. Nghĩ thế nên Nhiếp Thừa Nham không định làm ầm lên nữa, mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Hàn Tiếu đang tiến về phía mình. Nàng khẽ mỉm cười với hắn, không lên tiếng, trực tiếp bắt tay vào kéo kéo chân hắn, sau khi nhẹ nhàng nắn bóp thì bắt đầu điểm huyệt xoa bóp. Nhiếp Thừa Nham cũng chẳng nói gì, lẳng lặng nhìn nàng.
Hàn Tiếu xoa bóp xong, hỏi: “Sao hôm nay chủ tử không nói năng gì?”.
“Hôm nay à, ngươi vừa sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu, đến giờ đi ngủ rồi mới chịu mò về, ngươi làm sao mà biết được ta hôm nay không nói năng gì?”. Giọng điệu ai oán đến mức khiến hắn nghe xong chỉ muốn cắn vào lưỡi mình, hắn bị làm sao thế này, sao lại dễ kích động đến thế?
Hàn Tiếu nhíu mày, không hiểu hắn không vui vì chuyện gì, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay thần y tiên sinh giao cho nô tỳ phụ trách việc trị liệu của Lâm cô nương, nô tỳ nhất thời hưng phấn nên mới quay về chậm trễ, xin chủ tử chớ trách”.
“Ừm”, Nhiếp Thừa Nham rốt cục cũng kiềm chế được, không để lộ nỗi hờn giận, bình tĩnh, phải có khí thế của một chủ nhân.
Tiểu bộc bưng chén thuốc vào, Hàn Tiếu cầm muỗng đút cho Nhiếp Thừa Nham, lần này hắn không đẩy ra, ngoan ngoãn uống thuốc vào. Hàn Tiếu lại nói: “Ngày nào chủ tử cũng phải uống thuốc đúng giờ mới tốt. Nhạc Nhạc lúc uống thuốc khồng hề cáu kỉnh đâu”.
“So sánh ta với tên tiểu quỷ đó?”, giờ không kiềm chế được cũng chẳng trách hắn, tuyệt không phải hắn hẹp hòi.
“Không so sánh, chủ tử hiển nhiên là người lớn, vậy nên càng phải biết uống thuốc thật tốt”, Hàn Tiếu dễ dàng đem hỏa mà hắn phát ra phải rút về. Nàng thu lại chén thuốc, đặt chân hắn ngay ngắn, lại hỏi: “Chủ tử có đói không? Có cần bày bữa ăn khuya không?”.
“Một bụng tức* căng cứng, nuốt không trôi”.
“Vậy để nô tỳ kê thang thuốc cho người, phóng khí ra sẽ ổn thôi, không thối lắm đâu”.
*Trong tiếng Trung, “气” vừa có nghĩa là “khí”, vừa có nghĩa là “bực bội (tức)”.
Kê đơn để hắn đánh rắm? Nhiếp Thừa Nham quay đầu trừng nàng: “Ngươi hoặc là không về, cứ về cái là lại chọc tức ta”. Nhưng tại sao nàng vừa trở lại hắn liền cảm thấy thật dễ chịu, thực ra hắn hiểu được, nhưng càng hiểu được hắn lại càng phiền não.
“Nô tỳ sai rồi”. Thái độ nhận sai của nàng rất giống Hoắc Khởi Dương, mà hắn vẫn thế chẳng vui lên nổi, giọng điệu ban nãy của hắn lại trở nên ai oán rồi thì phải?
Hàn Tiếu tuy cảm thấy có hơi quái lạ, nhưng nàng cho rằng đây chính là kết quả của việc tích tụ buồn phiền sau khi Nhiếp Thừa Nham gặp Vân Vụ lão nhân. Vả lại, tâm tư của nàng bây giờ còn đang quay mòng mòng quanh cuốn sách cổ về giải độc, thế nên không để ý vỗ về hắn. Sau cùng, vất vả lắm mới xác định được hắn sẽ cùng nàng ăn vài thứ, ăn xong thì rửa mặt lau người và thu dọn hết thảy, rốt cục cũng có thể đi ngủ.
Kỳ thực, một ngày này Hàn Tiếu quả thật rất mệt mỏi, nhưng nàng nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để giải độc Lục Tuyết. Nhiếp Thừa Nham cũng không ngủ được, ban ngày hắn đã suy nghĩ rất lâu, có một số việc hắn đã hiểu ra, nhưng những việc mà hắn đã rõ ràng này lại đưa cho hắn một vấn đề nan giải. Hắn không biết phải làm sao, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy nhấc không được mà bỏ cũng không xong.
Năm đó là do Tạ Cảnh Vân ngoan ngoãn nhu thuận, nên hắn không mảy mảy có áp lực, hay là vì bây giờ hắn đã què chân, nên mới không còn phấn chấn hăng hái như xưa? Hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy đều không phải. Hắn và Hàn Tiếu là hai con người hoàn toàn khác nhau, nàng khiến hắn băn khoăn trước phương thức hành sự xưa nay của mình, hắn thực sự lo lắng, lo Tiếu Tiếu sẽ thất vọng về hắn, lo sẽ nhìn thấy sự không tán thành trong ánh mắt của nàng.
Từ trước tới giờ hắn rất hiểu nàng, nàng yêu thích sự nhân đức của Tiết đại phu, nàng tán thưởng sự dũng cảm quên mình của Thạch Nhĩ, nàng kính phục sự tận lực tận trung của Mục Viễn đối với nước nhà. Trước đây, nàng ngưỡng mộ hắn, cũng là vì hắn xây dựng nên thành Bách Kiều, nàng tưởng rằng hắn mang trong mình trái tim ao ước cứu chữa mọi bệnh tật cho thiên hạ mà dựng nên thành này. Nhưng bọn họ ở chung với nhau lâu dài, chuyện có tính chất giống như số mệnh thử độc của phận tôi tớ chắc chắn sẽ có, e rằng bộ mặt thật của hắn không thể che đậy được nữa. Nếu nàng coi thường hắn thì phải làm sao? Nếu như hắn là chủ tử còn nàng là nô tỳ, hắn có thể không cần phải kiêng dè gì, nhưng hiện giờ như vậy, hắn chẳng những kiêng dè mà còn để ý. Hắn nên làm sao đây?
“Tiếu Tiếu!”, hắn không nhịn được lên tiếng gọi.
“Vâng, chủ tử, nô tỳ đây”.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại mở miệng hỏi: “Ngươi, sau này ngươi muốn gả cho một người như thế nào?”.
Hàn Tiếu giật mình, đầu óc tỉnh táo lại, nàng đúng là đã tới tuổi thành gia thất rồi, chủ tử không phải muốn đem nàng gả đi chứ? Hôn sự của nha đầu bán thân đều do chủ tử sắp đặt, chẳng lẽ, có người đã đề cập với chủ tử rồi? Hàn Tiếu bật người dậy: “Chủ tử, nô tỳ còn phải chăm sóc đệ đệ, bên cạnh chủ tử cũng không thể thiếu người chăm sóc. Nô tỳ có thể không xuất giá không?”.
Không xuất giá? Nói vậy nghĩa là, nàng sẽ mãi ở bên hắn sao? Nhiếp Thừa Nham bỗng nhiên có phần thông suốt, mặc nàng thích chính phái thiện lương hay là anh dũng nhân đức gì đó, hắn có thể khiến nàng không xuất giá. Thật tốt, hắn là chủ tử, hắn có quyền định đoạt, nói không được gả thì nhất định không được gả. Nhiếp Thừa Nham vui vẻ hẳn lên, cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tiếu đợi mãi mà không nghe thấy hồi âm, bèn gọi một tiếng: “Chủ tử?”.
Nhiếp Thừa Nham mang theo thanh âm buồn ngủ truyền đến: “Ừ, mau ngủ đi, không gả, không gả”. Hàn Tiếu nhẹ nhàng thở ra, quay ngược về chiếc giường nhỏ, đây rốt cục là chuyện gì nhỉ?
Mấy ngày sau đó, Hàn Tiếu bận rộn nghiên cứu chứng độc, quên bẵng đi chuyện này của Nhiếp Thừa Nham. Công việc của nàng có chút tiến triển, độc mà Lâm Chi trúng rốt cục cũng đã xác định được không phải là Lục Tuyết. Mặc dù hình dáng viên thuốc hoàn toàn giống nhau, triệu chứng cũng rất giống, nhưng vẫn có chỗ sai biệt. Khác biệt lớn chính là loại độc này khiến con người ta bị lão hóa, sự cay độc còn cao hơn Lục Tuyết một bậc. Nó làm cho con người từ từ già đi, dần dần đau đớn đến chết, mức độ tàn nhẫn thực khiến người ta căm phẫn. Hàn Tiếu gọi độc này là Lục Sương.
Vân Vụ lão nhân sau khi biết chuyện thì sắc mặt xanh mét, ông tự nhốt mình trong phòng luyện đan suốt ba tháng liền. Hàn Tiếu nghe nói ông đang nghiên cứu thành phần và phương pháp luyện chế của Lục Sương thì vui lắm. Nàng cho rằng Vân Vụ lão nhân mà nghiên cứu ra được kết quả thì sẽ biết cách giải loại độc này, chỉ cần đem phương pháp đó ra công bố với mọi người thì độc này sẽ không thể nào hại người được nữa. Nghĩ theo hướng đó nên nàng càng cố gắng đi sâu nghiên cứu, nàng tự nhủ bản thân nhất định phải làm cho Lâm Chi chống đỡ đến cùng, cho tới ngày Vân Vụ lão nhân xuất quan giải độc.
Giống như kỳ tích, nàng đã làm được. Nàng mạnh dạn áp dụng phương pháp chưng thuốc, bảo vệ tim và trông coi mạch cho kiên cố, đồng thời tăng tốc độ phát tác của độc tính, hun đốt trên nhiệt độ cao, làm Lâm Chi đổ mồ hôi với lượng lớn để bài độc ra. Nàng bỏ vào mấy liều thuốc phiện trong thuốc của Lâm Chi, lấy độc khắc độc, rồi lại nhanh chóng bài xuất tất cả ra ngoài. Lâm Chi không còn bị lão hóa nữa, nàng ta mở mắt, đã có sức lực mà giãy dụa, gào thét.
Có lẽ là vì Vân Vụ lão nhân bế quan, trên núi chẳng có người cai quản, cũng có thể là vì phương pháp trị liệu của Hàn Tiếu đã vượt quá sức tưởng tượng, nên càng ngày càng có nhiều vị đại phu đến trưng cầu ý kiến, đến thảo luận. Mới đầu, có người mang tư tưởng muốn thăm dò ngọn ngành đến, còn chuẩn bị gặp xong rồi thì sẽ làm mặt lạnh hoặc là cười khẩy với Hàn Tiếu.
Nhưng không ngờ rằng Hàn Tiếu lại rất hào phóng nói rõ đầu đuôi, hơn nữa còn khiêm tốn xin cho ý kiến, mạch suy nghĩ của nàng rất lớn mật nhưng không phải là không thể làm được. Có muốn cười khẩy cũng cười không ra, lại thêm công tử Nhiếp Thừa Nham đích thân đến trấn giữ viện Tập Chẩn. Hắn ngồi bên cạnh Hàn Tiếu, dùng ánh mắt lạnh lẽo lại vẻ như đã thấu tỏ nhìn chằm chằm bọn họ. Các đại phu cho dù làm bộ cũng phải thảo luận vài câu. Cứ thế xin ý kiến xin thỉnh giáo nhiều rồi, y lý y học vốn dĩ là sở trường của bọn họ bỗng nhiên lại trở thành cái mà mọi người nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi, cùng nhau nghiên cứu. Thậm chí mấy lần trong quá trình trị liệu hun đốt, sử dụng phương pháp chích máu động dao,làm công việc chuẩn bị, sắp xếp các dụng cụ dùng để chữa trị, khống chế nhiệt độ và lượng thuốc an toàn, rất nhiều vị đại phu đều tích cực tham gia bàn bạc và xác định.
Cảnh tượng nỗ lực và đoàn kết xưa nay chưa từng có ở núi Vân Vụ dẫn đến sự nghị luận khắp núi, hơn thế còn kích động tinh thần học tập của tất cả mọi người từ nông bộc cho đến đại phu. Có người nói đùa rằng núi Vân Vụ e là “trở trời”* rồi.
*Nguyên văn là “变天(biến thiên)”, nghĩa là thời tiết thay đổi hoặc là biến đổi về chính trị.
Hàn Tiếu nhìn thấy bệnh của Lâm Chi có chuyển biến tốt thì vui mừng khôn xiết, nàng đã không phụ sự ủy thác của thần y tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được đến ngày ông xuất quan chữa trị cho Lâm Chi. Thật không nghĩ đến, ngày mà Vân Vụ lão nhân ra ngoài, Hàn Tiếu lại bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.
Ông ấy nhìn tình trạng của Lâm Chi, nói một câu lạnh như tiền: “Cô ta thế mà cũng chưa chết à”.
Hàn Tiếu kinh ngạc hỏi: “Thần y tiên sinh chẳng phải đã đi nghiên cứu thành phần và phương pháp điều chế của độc Lục Sương, nhằm tìm ra cách cứu người ư?”.
“Luyện độc và cứu người đương nhiên là hai chuyện khác nhau”, Vân Vụ lão nhân nói như lẽ dĩ nhiên. Lời này của ông rất dễ lý giải, ông đương nhiên chưa từng nói rằng ông nghiên cứu độc này là vì cứu người bị trúng độc. Ông nhìn Hàn Tiếu một lát, rồi đi ra khỏi phòng, thản nhiên phân phó Tiết Tùng đem cuốn ghi chép thuốc dùng và phương pháp trị liệu cho Lâm Chi đưa đến phòng ông. Lời mà ông vẫn chưa nói ra miệng chính là việc mà ông chưa hẳn có thể nhanh như vậy đã làm được, thế nhưng Hàn Tiếu lại làm được, ông phải xem xem, rốt cục là thế nào.
Nhiếp Thừa Nham nghe tin liền vội vàng đến, nhìn thấy Hàn Tiếu đang nắm chặt tay thành quả đấm đứng thẳng bất động ở đó, trên mặt hiện rõ sự thất vọng cùng đau xót. Hạ Tử Minh ghé vào bên tai Nhiếp Thừa Nham khẽ nói lại tình cảnh ban nãy cho hắn hay, nghe xong trong lòng hắn chợt co thắt lại.
Hắn đẩy ghế qua chỗ Hàn Tiếu, nắm lấy tay nàng. Hàn Tiếu run lên, lấy lại tinh thần nhìn Nhiếp Thừa Nham, rốt cuộc cũng nhếch môi lộ ra dáng vẻ chịu ủy khuất, nàng nhào vào lòng Nhiếp Thừa Nham, không khóc, nhưng lại dựa sát vào lồng ngực hắn.
“Chớ thất vọng, Tiếu Tiếu, đừng tức giận, ta nhất định sẽ không như ông ta”, hắn thầm nói trong lòng, đôi tay dịu dàng ôm lấy nàng.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Huhu, tôi vốn đã nghĩ ra tình tiết vô cùng lãng mạn, nhưng ngoảnh lại liền quên mất tiêu, làm cách nào cũng không viết ra được cái cảm giác của lối suy nghĩ ban đầu, quá đau lòng! Đại não ơi, trả tình tiết lại cho tôi ~~~~~