Dung Ngữ Thư Niên

Chương 110: Châm biếm ngầm



Edit: Gà Say Sữa

“Trưởng tẩu.” – Âm thanh Ngụy Chiêu truyền tới, ta ngẩng đầu, thấy hắn đi tới thi lễ với ta.

“Nhị thúc.” – Ta đáp lễ.

Ngụy Chiêu nói – “Trưởng tẩu định về phủ sao? Vậy để đệ đưa trưởng tẩu một đoạn đường.”

Ta lắc đầu nói – “Đa tạ Nhị thúc, thiếp còn phải đến miếu cầu phúc.”

Ngụy Chiêu hơi ngạc nhiên, nhìn ta chốc lát, lộ ra nụ cười – “Là cầu phúc cho huynh trưởng sao?”

Ta nói – “Cho cữu thị và toàn gia nữa, hôm nay là mười lăm, chính là ngày thù thần*.”

Ngụy Chiêu gật đầu – “Vậy à.” – Dứt lời hắn liền cáo từ, xoay người rời đi.

Đúng là ta phải đến miếu cầu phúc, dĩ nhiên miếu kia chính là chùa Quỳnh Hoa. Ta và Nhược Thiền đã lâu không gặp nhau, nàng ấy mời ta mấy bận nhưng vì trong phủ xảy ra hết chuyện này tới chuyện kia, không tiện ra ngoài cho nên mới từ chối.

Bây giờ Ngụy Đàm không ở đây, ta vừa vặn rảnh rỗi, đi gặp Nhược Thiền một chút cũng tốt.

Hôm nay khí trời râm mát, trên núi cũng không cảm thấy oi bức. Nhược Thiền không nấu trà, chỉ dùng nước suối lạnh ngâm trái cây, vừa bổ ra, mùi vị vô cùng thanh mát.

“Đây là A Mịch sao?” – Nhược Thiền nhìn A Mịch trong lòng ta, mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt con bé,

“A…” – A Mịch nhìn Nhược Thiền, miệng ư a hai tiếng.

“Ăn một miếng dưa lê nhé.” – Nhược Thiền cầm một miếng dưa đưa cho A Mịch.

A Mịch được đưa cho cái gì cũng không từ chối, đang muốn đưa tay ra với lại bị ta ngăn lại.

“Con bé không ăn được.” – Ta nói với Nhược Thiền.

“Vậy sao?” – Nhược Thiền có chút kinh ngạc, tiếc nuối than thở – “Đúng là đáng tiếc, mẹ con khi còn bé cái gì cũng ăn được tuốt.”

Ta trừng mắt nhìn Nhược Thiền

“Trẻ con sao phải kiêng nhiều thứ như vậy làm gì?” – Nhược Thiền để miếng dưa xuống hỏi.

“Tỷ cũng sinh một đứa thì sẽ biết ngay.” – Ta nói.

Nhược Thiền chỉ cười xem thường.

“Dạo này bận bịu chuyện gì vậy?” – Ta hỏi.

“Còn có thể bận bịu chuyện gì? – Nhược Thiền nói – “Đi Trường An một chuyến, xem xét vài tòa viện.”

Ta kinh ngạc – “Tòa viện?”

“Đúng vậy” – Nhược Thiền nói – “Đô thành sớm muộn gì cũng sẽ dời về Trường An, đợi đến lúc đó mới mua sợ rằng đã muộn.”

Ta càng không hiểu – “Làm sao mà tỷ biết?”

Nhược Thiền cười một tiếng – “Ta tự có cách của ta, Ung Đô quá nhỏ, đợi triều đình ổn định vẫn phải quay trở về Trường An.” – Dứt lời nàng ấy liếc ta một cái – “Đại công tử không nói cho muội nghe sao?”

Ta không trả lời nhưng trong lòng lại thầm rung động.

“… Phu quân sẽ xây dựng lại Trường An ư?”

“… Ừ, phu nhân có muốn cùng ta làm việc đó không?”

Âm thanh kia như gần như xa, tựa hồ như vẫn luôn cất giữ nơi đáy lòng chưa từng rời xa. Ta cúi đầu vò vò tóc A Mịch, kéo suy nghĩ về thực tại.

“Tỷ vẫn muốn khuếch trương kỹ quán ư?” – Ta đổi chủ đề, – “Công Dương công tử nói sao?”

“Quan tâm chàng làm gì?” – Nhược Thiền lườm ta một cái, khẽ cau mày.

“Tỷ và huynh ấy vẫn thế à?” – Ta thử dò xét nói, – “Tỷ không sợ có một ngày huynh ấy bị người khác cướp mất sao?”

“Mất thì mất thôi.” – Nhược Thiền tựa hồ như hoàn toàn không thèm để ý, cười nhạt, – “Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả.”

Ta không nói thêm nữa.

A Nguyên nói Nhược Thiền vẫn tránh không gặp mặt Công Dương Quế. Hai Người này tính tình quật cường y hệt nhau, ai cũng không chịu nhường ai một bước. Kỳ thực thì ta cũng chẳng muốn quản nhưng Công Dương Quế lại có ơn với ta, với hiểu biết của ta về Nhược Thiền thì nàng ấy cũng không phải là không có tình cảm gì với Công Dương Quế.

“Ta không giống muội.” – Nhược Thiền tựa hồ như nhìn thấu được tâm tư của ta, cười nhạt, – “Ta không phải kiểu người có thể ngồi yên trong hậu viện chờ đợi, mà Đại công tử cũng sẽ không đột nhiên rời bỏ muội không một câu giải thích.”

Ta đưa ngón tay trêu chọc A Mịch, nghe vậy chỉ cười nói – “Vậy sao?”

Tin tức của Ngụy Đàm cuối cùng cũng truyền về. Mười ngày sau, gia nhân tới bẩm báo nói đại quân của Ngụy Đàm vẫn đang trên đường đi, có điều quân tiên phong thì đã đến Tân An.

Sứ giả mang tin tức về là thủ thư bên cạnh Ngụy Đàm, cứ ba đến năm ngày là lại có một phong thư. Chàng dường như lúc bận lúc rảnh cho nên độ dài ngắn của thư cũng khác nhau. Thư nào dài thì Ngụy Đàm có thể lan man rất nhiều chuyện nào là hôm nay ăn gì, ban ngày làm những gì, buổi tối lúc ngủ rất muốn được ở bên cạnh ta và A Mịch, nhưng có những bức chàng chỉ viết rất ngắn gọn, báo bình an với ta.

Trừ thư của Ngụy Đàm thì cũng có những tin tức khác truyền tới. Sau khi A Nguyên về nhà thăm Lý Thượng trở về liền nói cho ta biết, tình hình trước mắt dường như có chút căng thẳng. Ngụy Đàm từ Tân An đi Thai Châu, Nhẫm Dương, Nhữ Nam để trưng quân, trưng lương, lấy danh nghĩa của quân đội đóng quân di chuyển rất nhiều hương ấp, thành trì, chuyện này khiến cho trong triều ầm ĩ một trận lớn.

Ta không thông hiểu mấy chuyện đánh giặc, đặc biệt Ngụy Đàm lại là người lắm âm mưu quỷ kế, chàng dẫn quân ở bên ngoài, hành sự tự có đạo lý của bản thân mình.

Tháng Tám tới, thời tiết cũng bắt đầu mưa nắng thất thường.

Ngày lâm bồn của Nhâm Cơ sắp sửa tới gần, Quách phu nhân sai người thu dọn một gian buồng ở thiên điện cho nàng làm phòng sinh. Vừa mới tìm được bà đỡ cùng nhũ mẫu thì ngay đêm hôm đó Nhâm Cơ kêu đau bụng, đến rạng sáng hôm sau thì sinh ra một đứa bé trai.

Ngụy Đàm lại có thêm một người đệ đệ.

Lúc ta nghe được tin tức này chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhớ lúc ta còn mang thai A Mịch, mọi người đều kiễng chân mong đợi. Ngụy Đàm cần một đứa con trai như vậy nhưng ông trời lại nhất định đem bé trai này trao cho người không cần tới nhất.

Mặc dù Ngụy Giác bệnh nặng, miệng lại không thể nói nhưng khi nghe tin mình có thêm một đứa con trai thì không cách nào che dấu được sự vui sướng.

Quách phu nhân tuy không vui mừng như lúc Hứa Cơ sinh Ngụy Trì nhưng cũng bận trong bận ngoài, chu toàn mọi việc. Mấy ngày sau, nội thị trong cung tới nói Hoàng hậu ban thưởng tơ lụa, cho mời tất cả mệnh phụ lớn nhỏ trong triều vào cung.

Ban tơ lụa là chuyện đại sự trong cung, do Hoàng hậu đích thân chủ trì, bày tỏ sự chăm sóc của hoàng gia đối với các mệnh phụ. Từ thời tiên đế còn tại vị, chuyện này đã thành lệ hàng năm, sau chính loạn Hà Quy, dân sinh suy thoái, lệ ban tơ lụa cũng không còn nữa. Bắt đầu từ năm ngoái đến năm nay, nông tang thu hoạch không tệ, lương thực dự trữ dư dả, Từ hậu tuân lại theo lệ cũ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Từ sau khi bị bệnh, Quách phu nhân rất ít tham gia yến tiệc bên ngoài, có điều cung yến dĩ nhiên là không giống với các yến tiệc tầm thường khác. Trong Ngụy phủ, ngoại trừ Quách phu nhân, ta, Lương Huệ, Chu thị cùng Mao thị thì mấy vị phu nhân khác trong tộc cũng là mệnh phụ. Ngày ban lụa, xe ngựa của Ngụy thị vào cung xếp thành một hàng dài.

Tâm tình ta không tệ, nguyên nhân là bởi vì trước khi ra cửa nhận được thư của Ngụy Đàm.

Phong thư này đưa đến rất kịp thời, ta vừa mới bước chân lên xe ngựa thì sử giả cũng vừa vặn đuổi đến nơi.

“Gia thư của Mạnh Tĩnh à?” – Quách phu nhân nhanh mắt nhìn ra.

“Vâng.” – Ta đáp.

Quách phu nhân khẽ cau mày – “Mạnh Tĩnh là người gánh vác trọng trách quốc gia đại sự, ba, năm ngày lại gửi về một bức gia thư, tác phong như vậy đâu hợp với thân phận của một Đại Tư Mã.”

Tuy những lời này có chút khiến ta mất hứng, nhưng ta cũng biết rõ tính khí của Quách phu nhân, chuyện này không gạt đươc bà ta.

“Con dâu hiểu rồi ạ, nhất định sẽ đem những lời cô thị dạy bảo nói lại với phu quân.” – Ta yếu ớt trả lời.

Quách phu nhân nhìn ta một cái, cũng không nhiều lời thêm nữa, để cho thị tỳ đỡ lên xe.

Vừa mới ngồi vào trong xe, ta đã nôn nóng mở thư ra.

Bức thư này rất khác với những bức thư trước, ta vừa mới mở ra, thấy toàn hình vẽ dày đặc thì không khỏi sửng sốt hồi lâu. Nhìn kỹ lại, thì ra đều là mấy bức tranh nhỏ, tranh nào cũng có một hình người nho nhỏ, đầu vẽ thật to, hai chấm đen làm mắt, cả người vẽ giống như chữ “Đại”, khi thì cưỡi trên một con ngựa hình thù kỳ quái, bốn vó phi nhanh; khi thì lại cầm kiếm giống như đang luyện võ với người khác; khi thì đứng ở trên thuyền, phía dưới là mấy đường ngoằn nghoèo giả làm sóng, giống như là đang ở trên sông… Cuối cùng là hình vẽ người ngồi đất, cánh tay được vẽ rất dài, trong ngực vẽ thêm hai người một lớn, một nhỏ, người lớn kia nhìn ra được là mặc váy.

Ấu trĩ!

Ta thầm mắng nhưng lại không nhịn được cười thành tiếng, trong lòng ngọt như được ướp mật.

Mệnh phụ vào cung, phục trang cũng phải theo quy định cho nên ta không cần phải lưu tâm đến việc nên mặc gì ngày hôm nay. Giữa một đám phu nhân ăn mặc quy củ, Lương Huệ lại đặc biệt nổi bật. Nàng ta vốn là công chúa cho nên không cần phải tuân theo những lễ tiết của mệnh phụ bình thường, cả người toàn lăng la gấm vóc, châu ngọc đầy tay, dáng vẻ có mấy phần như nở mày nở mặt trở về nhà mẹ đẻ.

“Nói cho cùng thì cũng là công chúa.” – Mao thị nhìn cung nhân nội thị hành lễ với Lương Huệ, có chút ý tứ thì thầm.

Ta không nói gì nhưng lại liếc về phía Quách phu nhân. Lương Huệ nhận lễ xong liền hỏi nội thị một chút chuyện trong cung, dáng vẻ tựa hồ như chủ nhân. Quách phu nhân tuy không nói lời nào nhưng nhìn ra có mấy phần không vui.

“Phó phu nhân.” – Một nội thị tới hành lễ với ta.

Ta gật đầu nói – “Không biết lễ ban lụa được cử hành ở cung nào?”

Nội thị nói – “Ngay tại Đàn cung, để tiểu nhân dẫn chư vị phu nhân tới đó.”

Ta gật đầu.

Trong Hoàng cung Ung Đô thì Đàn cung coi như là một cung khá lớn nằm ngay sát Ngự uyển, Đế hậu cùng quần thần bày yến thường tổ chức tại đây.

Mệnh phụ trong triều không ít, tuy lần này những người được ban lụa đều từ lục phẩm trở lên nhưng những quý quyến tới tới đi đi cũng đủ để ngồi kín cả Đàn cung.

Từ trước đến nay, ta vẫn luôn không thích xã giao quá nhiều với các quý phụ này, cảm thấy bọn họ lắm lời còn hơn cả hài tử, chẳng thà đi theo Lý Thượng bàn xem cách nào kiếm được nhiều tiền nhất còn thú vị hơn. Nhưng từ sau hôm gặp mặt Vương Cư, ta phải kiểm điểm lại bản thân mình.

Các phụ nhân này, gia phu của bọn họ đều là triều thần, nhà mẹ đẻ không phải hiển quý thì cũng là sĩ tộc. Hiện giờ tình cảnh Ngụy Đàm ở trong triều có chút vi diệu, ta có thể giao hảo với bọn họ thì đó tuyệt đối là chuyện tốt.

Về khoản này thì Quách phu nhân giỏi hơn ta nhiều, tuy bà ta không mấy khi ra cửa nhưng tư giao với các nữ quyến vẫn vô cùng thân thiết. Ví dụ như phu nhân Thái thường Lương Vinh, Lục thị, phu nhân Thượng thư lệnh Văn Châm, Đồng thị, phu nhân Tả quân sư Cao Dĩnh, Đường thị…v.v. Phu nhân Quách Thừa, Đổng thị nhiệt tình hơn hẳn tất cả mọi người, thấy Quách phu nhân liền cười khanh khách chào đón, hết hành lễ lại vấn an.

Lúc chào hỏi, thái độ của bọn họ đối với ta rất chu toàn, bất quá ngoài mặt vẫn có chút ngăn cách, còn đối với Lương Huệ lại nhiệt tình hơn hẳn.

Ta cũng không thấy bất ngờ, phu quân của bọn họ vốn ủng hộ Ngụy Chiêu, cho dù ta có lòng lôi kéo thì trước mặt Quách phu nhân cũng chẳng có tác dụng gì.

Khi nhìn thấy phu nhân của Vương Cư, Đỗ thị; phu nhân Trung Lang tướng Ôn Phưởng, Tào thị cùng phu nhân Tư đồ Trương Hiền, Lô thị, ta cũng lộ ra nụ cười ấm áp.

Ta chào hỏi bọn họ, nói chuyện một hồi với Đỗ thị về tin tức Vương Cư ở Tân An rồi quay sang hỏi thăm về đứa cháu gái mới sinh của Tào thị, lại tấm tắc về chiếc trâm đồi mồi mới tinh trên đầu Lô thị. Đợi đến khi đám Ngọc Oánh tới thì đã vô cùng náo nhiệt, các phu nhân túm tụm thành một nhóm, tách biệt hẳn với phía Quách phu nhân bên kia.

Không bao lâu sau, Từ hậu tới, tất cả các phu nhân đều im lặng quay về chỗ của mình, hành lễ với hoàng hậu.

Nhìn bề ngoài thì khí sắc Từ hậu hôm nay không tệ, còn chải kiểu đầu thùy cao kế, đây là kiểu tóc thịnh hành nhất Trường An lúc Tiên đế còn tại vị, váy dài phiêu phiêu, tay dắt một đứa trẻ bước đi chưa vững. Đó là hoàng tử do vị Kỳ quý nhân bị ban chết để lại, tên gọi là Lệ, vẫn luôn được Từ hậu nuôi dưỡng. Đi theo phía sau là hai vị phi tần, bọn họ là chất nữ của Ngụy Giác, năm ngoái được đưa vào trong cung, đều được phong làm Tiệp dư. Hiện nay, một trong hai người đã mang thai, phong làm Quý nhân.

Từ hậu dắt theo hoàng tử Lệ ngồi xuống vị trí cao nhất, mọi người cũng ngồi xuống chỗ của mình. Nhạc sư bắt đầu tấu nhạc, nội thị nối đuôi nhau, tay bưng tơ lụa đủ màu sắc. Tuy nói là ban lụa nhưng ở chỗ này những mấy trăm người, Từ hậu cũng không thể nào ban cho từng người một cho nên chỉ đích thân ban cho một số mệnh phụ trọng thần, còn những người khác đều là do nội thị dâng lên.

Đương nhiên, cho dù lòng ta có khúc mắc với nàng ta nhưng nhờ phúc của Ngụy thị, ta vẫn phải cúi đầu tạ ơn hoàng hậu đã ban thưởng.

Ngụy thị là trọng thần số một trong triều, tước thượng vương hầu, lụa mà Quách phu nhân, ta và Lương Huệ được ban thưởng đều là màu đỏ thẫm cao quý nhất.

“Phu nhân an khang.” – Từ hậu đem cuốn lụa đặt vào trong tay ta, âm thanh ôn hòa. Đầu ngón tay nàng ta hơi chạm vào tay ta, có chút lạnh.

“Đa tạ Hoàng hậu.” – Ta cúi đầu đáp, rũ mắt lui xuống.

Hai vị chất nữ của Ngụy Giác, Từ hậu cũng xem như cho bọn họ đủ thể diện, ban cho mẫu thân bọn họ lụa đỏ. Lụa ban cho các vị phu nhân của Ngụy thị không màu đỏ thì cũng là màu vàng, trong số những nữ quyến ở đây thì quả là độc nhất vô nhị.

Trong Ngự uyển đã bày sẵn án tịch cùng điểm tâm hoa quả, sau khi kết thúc ban lụa, mọi người liền cùng nhau dạo Ngự uyển. Các vị phu nhân rất tự nhiên tụm lại thành từng nhóm nhỏ, bên cạnh ta và Quách phu nhân cũng đã có không ít người vây quanh.

“A Dung, hôm nay hiếm hoi mơi có dịp vào cung, sao không thấy muội đưa tiểu nữ quân cùng tới?” – Ngọc Oánh cười hỏi ta.

Ta mỉm cười – “Đưa theo làm gì, tỷ không biết con bé khóc ồn ào tới mức nào đâu, nếu không thuận theo thì nhất quyết không nín, đến thần tiên cũng không chịu được.”

Các phu nhân đều cười rộ, nói đến con cái, đề tài bắt đầu trở nên xôm tụ.

“Có đưa trẻ nào mà không khóc quấy.” – Tào thị cười nói – “Tiểu nữ quân bây giờ bắt đầu học nói, biết nhận người, chính là lúc đáng yêu nhất.”

“Nghe nói Đại Tư Mã rất yêu thương tiểu nữ quân.” – Một vị phu nhân trẻ tuổi nói – “Chỉ vì đặt tên mà lật đến rách cả sách.”

Là ta lật đến rách cả sách mới đúng!

Tuy trong lòng ta thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười – “Người ta vẫn bảo con đầu cháu sớm, có ai mà không yêu chiều nhiều hơn một chút.”

“Đúng vậy.” – Đúng lúc này thì một giọng nói truyền đến, người lên tiếng là phu nhân Quách Thừa Đổng thị.

Quách phu nhân cong khóe môi nói – “Đó là nữ nhi đầu lòng của Đại công tử, tất nhiên là phải cưng chiều nhiều hơn.” – Bà ta đặc biệt nhấn mạnh chữ “nữ”.

Vị phu nhân đứng bên cạnh Đổng thị bèn dùng tay che miệng, nhìn ta một chút rồi lại quay sang Quách phu nhân – “Ta nghe nói tên của Trì công tử là do Thừa tướng đích thân đặt?”

Quách phu nhân nhìn bà ta mỉm cười gật đầu – “Đúng vậy.”

Ta biết bọn họ có ý gì nhưng cũng không giận, chỉ khẽ thở dài – “Cữu thị vốn cũng có ý muốn đặt tên cho tiểu nữ, chẳng qua là sau đó thân thể không khỏe cho nên mới do phu quân đặt giùm.”

Vị phu nhân kia còn định mở miệng nói thêm gì đó nhưng người bên cạnh lại dùng cánh tay khẽ đẩy bà ta một cái, nháy mắt.

Ta liếc sang bên kia, Lương Huệ ngồi bên cạnh Quách phu nhân đang bỏ một quả anh đào vào trong miệng, tựa hồ như hoàn toàn không nghe thấy những lời vừa rồi.

“Ta nghe nói xưa nay Thừa tướng là người thương yêu con cháu, quả đúng là như vậy.” – Có lẽ phu nhân Vương Cư, Đỗ thị cảm thấy không khí có chút khó xử liền lên tiếng hòa hoãn.

Mọi người đều gật đầu liên tục, lại khen thêm vài câu, câu chuyện tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chẳng bao lâu sau bên cạnh lại truyền tới tiếng chẹp miệng than thở, ta nhìn sang, Quách phu nhân và đám người Đổng thị nói chuyện có vẻ hăng say, tai ta loáng thoáng còn nghe thấy mấy từ như “Thai Châu”, “Nhẫm Dương”, có người còn nói “Hương ấp đều trống không.”

Trong lòng ta hiểu ra, bọn họ đại khái là đang nói về chuyện Ngụy Đàm làm ở Thai Châu, Nhẫm Dương, Nhữ Nam.

“Haizz.” – Phu nhân Lô thị của Tư đồ Trương Hiền nặng nề than một câu – “Giày vò như vâỵ, lưu dân một khi làm loạn lên có khi lại xảy ra chuyện.”

Đổng thị cười nói – “Những chuyện này nói cho cùng cũng có quan hệ mật thiết với phụ nhân trong nội đường. Đều nói cưới vợ phải cưới người hiền, trượng phu ở bên ngoài hành sự không ổn thỏa, thân là người làm thê tử không chỉ nên quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt đàn bà mà còn phải khuyên nhủ phu quân.”

Lời này nói rất lớn, ai cũng nghe thấy rõ ràng, trên mặt chúng phụ nhân đều tỏ vẻ kinh ngạc, âm thanh đàm luận dần lắng xuống.

Đỗ thị nghe ra ý tứ, nhìn về phía ta.

Những lời này rõ ràng là nói ra cho ta nghe, ta còn giả bộ bịt tai không nghe thấy thì cũng thực uổng phí cái chức phu nhân Đại Tư Mã.

Ta mỉm cười, nhìn về phía Đổng thị – “Những lời của phu nhân thực thú vị. Trượng phu hành sự bên ngoài thì có can hệ gì tới phụ nhân trong nội đường.”

Đổng thị nói – “Tại sao lại không can hệ? Thân làm thê tử người ta, thấy phu quân hành sự sai lầm, đương nhiên phải nhắc nhở đôi câu, như thế mới không phụ lại sự dạy bảo của phụ mẫu trong khuê các.”

“Thiếp hổ thẹn.” – Đáy lòng ta cười nhạt, chậm rãi nói – “Tuy thiếp không thông tuệ điển tích khuê phòng nhưng riêng Nữ giới thì vẫn ghi nhớ rất rõ, trong sách nói, điều quan trọng đầu tiên của nữ tử chính là kính thuận, lại nói nam đối ngoại nữ đối nội là lý lẽ bất di bất dịch.”

Đổng thị dường như không ngờ đến ta sẽ mở miệng phản bác, có chút sửng sốt hé miệng như định nói nhưng ta không để cho bà ta có cơ hội mở miệng.

“Đây là thứ nhất.” – Ta nghiêm mặt nhìn Đổng thị – “Thứ hai, thiếp cho rằng, phu quân của chúng ta đều là triều thần, chuyện bên ngoài quan hệ đến quân quốc. Phụ nhân chốn khuê phòng không hiểu rõ tường tận, đúng sai phần lớn đều do miệng người, sao có thể ngông cuồng nghị luận? Cái gọi là khuyên nhủ, vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Thiếp ở trong khuê phòng kính cẩn lời dạy bảo của phụ mẫu, ở phu gia được cô thị tỉ mỉ răn dạy, chưa từng nghe nói đến chuyện làm thê tử lại đi can thiệp vào chính sự của trượng phu.”

Sắc mặt Đổng thị nửa đỏ nửa trắng, đưa mắt nhìn Quách phu nhân, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.

“Trượng phu có chuyện của trượng phu, phụ nhân chúng ta có thể đàm luận ra được ý kiến gì?” – Chu thị vừa cười khanh khách nói vừa nhìn về phía Quách phu nhân – “Không phải phu nhân mới nói muốn tới hồ sen ngắm hạc hay sao? Vừa nãy nội thị tới báo nói bên đình bên kia đã bày biện sẵn chỗ ngồi, mời phu nhân qua đó.”

Thần sắc Quách phu nhân từ từ dịu xuống, vuốt cằm nói – “Vậy sao, lão phụ cũng đang muốn qua đó đây.”

Chu thị nâng Quách phu nhân dậy, nháy mắt ra hiệu với ta. Tuy trong lòng ai ai cũng rõ nguyên do lắt léo trong đó nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ đến cùng. Ta cũng bình thản như chưa xảy ra bất cứ việc gì, mỉm cười nói với đám người Đỗ thị – “Hồ sen có gió mát đưa hương, năm nay lại nuôi cả hạc, đúng dịp để thưởng thức.”

Chúng phụ nhân đều đáp ứng, tỳ nữ vây xung quanh, các phu nhân vừa nói vừa cười đi về phía hồ sen. Quách phu nhân cùng đám người Lương Huệ đi ở phía trước, ta, Đỗ thị cùng đám Ngọc Oánh thì chậm lại phía sau vài bước, vừa đi vừa ngắm cảnh nói chuyện, chỉ chốc lát, hai bên đã cách nhau một quãng khá xa.

Vào thời điểm này, thảo mộc hoa điểu trong Ngự uyển đẹp vô cùng, chưa đi được bao xa liền thấy phía trước một đám cung tỳ đang vây quanh một người, là Ngụy Tiệp dư. Ta và các phu nhân đều vội vàng hành lễ.

“Tỷ tỷ đã hồi cung nghỉ ngơi, ta tới Ngự uyển tản bộ, không ngờ vừa khéo lại gặp được phu nhân.” – Sau khi cho tất cả đứng lên, Ngụy Tiệp dư mỉm cười nói với ta – “Thiếp muốn mời phu nhân cùng tản bộ, chẳng biết có được hay không?”

Ta có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, rồi lại nhìn các phu nhân khác. Ngụy tiệp dư là phi tần, lại là thân quyến Ngụy thị, nàng ta đã lên tiếng mời, ta cũng không thể từ chối. Chúng phụ nhân cũng rất thức thời, Ngọc Oánh mỉm cười nói bọn họ tới hồ sen trước, sau đó vội vã hành lễ rời đi.

Ngụy tiệp dư mỉm cười rồi đưa ta đi về hướng khác.

Trong đám cháu trai, cháu gái của Ngụy Giác, ta tương đối quen thuộc với đám Ngụy Từ nhưng hai vị tần phi trong cung lại sinh ra và lớn lên ở Lũng Tây, ta rất ít khi gặp mặt.

Bất quá, Ngụy thị nói cho cùng cũng là sĩ tộc, giáo dưỡng nữ tử tất nhiên không tệ. Vị tiệp dư này ta đã gặp mấy lần, nói năng văn nhã, dung mạo cũng xếp vào diện xinh đẹp mĩ miều. Lần trước gặp mặt, nàng ta tựa hồ có vài phần kính sợ với người của Ngụy phủ, nói chuyện khá là câu nệ. Lần này cũng như vậy, ta hỏi nàng ta một chút về cuộc sống trong cung, rồi hỏi thăm tộc nhân ở Lũng Tây, được vài câu thì đã không còn gì để nói.

“Cung thất kia mới sửa lại sao?” – Cạnh đó có vài điện các, ta ngắm ngói đỏ mới tinh hỏi.

“Đúng vậy.” – Ngụy tiệp dư đáp – “Năm ngoái lúc thiếp và tỷ tỷ mới tiến cung, cung điện này vừa mới được tu sửa xong.”

Ta gật đầu, cung thất ở Ung Đô là hành cung được xây dựng lại, vốn không so được với cung thành Trường An trước kia, số lượng tẩm cung cũng không nhiều bằng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước khoảng chừng trăm trượng, một căn đình xây giữa mấy ngọn giả sơn, hai tên nội thị đang đứng hầu phía trước.

Thấy chúng ta đi tới, bọn họ hành lễ nói – “Người hầu không được phép tiến vào.”

Trong lòng ta kinh ngạc, Ngụy tiệp dư cười một tiếng – “Có quý nhân muốn gặp phu nhân, chờ đợi đã lâu.”

Trước mặt là một gian thủy tạ vô cùng quen thuộc, quả nhiên, đi được một quãng, suối nhỏ, lan can, cầu nhỏ, trên tảng đá cạnh bờ suối là một thân ảnh đang an tĩnh buông cần.

Thần sắc Ngụy tiệp dư tựa hồ có chút căng thẳng, nhìn ta, ngượng nghịu nở nụ cười.

Thiên tử như nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, trong nháy mắt, ánh mắt ta và Người vừa vặn chạm vào nhau.

Ta không biết vì sao Thiên tử lại muốn gặp ta, nhưng nếu đã tới rồi thì cũng không cần thiết phải tránh né.

Ta đi lên phía trước, hành lễ với Người – “Bái kiến…”

Thiên tử đặt một ngón tay lên môi, quay đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Ta không lên tiếng nhìn chiếc cần câu trên tay Thiên tử, một lát sau, Người đột nhiên kéo cần lên, nước bắn tung tóe, một con cá bị treo giữa không trung, đuôi quẫy loạn xạ. Thiên tử đứng lên, cầm con cá ở trong tay ước lượng một chút sau đó quay về phía ta.

“Nàng đoán nó bao nhiêu cân?” – Thiên tử mỉm cười nói.

Ta nhìn con cá kia, cũng mỉm cười.

“Hai cân.” – Ta nghĩ một lát, trả lời.

Thiên tử cân nhắc một chút, lắc đầu – “Là một cân mười hai lạng.” – Dứt lời, Người cẩn thận gỡ chiếc lưỡi câu từ trong miệng con cá ra, rồi lại thả nó vào trong nước.

Ta kinh ngạc – “Bệ hạ chê cá nhỏ sao?”

Thiên tử nhìn ta, cười cười rồi lại nhìn sang Ngụy tiệp dư đang đứng bên cạnh ta. – “Trẫm nghe nói, nàng và quý nhân hôm nay cũng đi theo Hoàng hậu ban lụa.”

“Bẩm Bệ hạ, vâng ạ!” – Ngụy tiệp dư cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Thiên tử gật đầu, nói – “Nàng cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi đi, trẫm và phu nhân muốn nói chuyện đôi câu.”

Ngụy tiệp dư nhìn Thiên tử rồi lại nhìn ta, cúi đầu hành lễ – “Vâng” – Dứt lời thành thực lui xuống.

Ta nhìn bóng lưng của Ngụy tiệp dư, trong lòng có chút nghi ngờ, lại quay về phía Thiên tử chỉ thấy Người đã đem mồi móc vào lưỡi câu, ngồi xuống tảng đá cạnh suối.

“Phu nhân cùng trẫm thả câu một lát, có được không?” – Thiên tử chậm rãi nói.

Ta không có lý do gì để từ chối, đành nói – “Kính vâng.” – Dứt lời liền tìm một khối đá xanh hơi thấp ngồi xuống.

Nước chảy róc rách, trong rừng vang lên từng hồi chim hót, bốn phía vô cùng thanh tĩnh. Ta nhìn ra đằng xa, nơi này ngoại trừ ta và Thiên tử thì chỉ còn lại hai tên nội thị đứng chờ hầu cách đó không xa.

“Từ đầu năm tới giờ, ta và nàng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với nhau.” – Thiên tử vung cần câu, âm thanh bình tĩnh – “Sao thế? Không vui à?”

Bị Người nói trúng tâm tư, ta cong môi, nói – “Không phải, cô thị thiếp vẫn còn ở trong Ngự uyển, chờ thiếp cùng bà thưởng hồ sen.”

Thiên tử liếc nhìn ta, cười nhạt, quay đi – “Yên tâm đi, không có nàng ở bên cạnh, Quách phu nhân càng tự tại.”

Ta ngượng ngùng.

Không phải do Thiên tử có hỏa nhãn kim tinh là mà do chuyện của Ngụy thị chỉ cần hơi gió động cỏ lay là ai cũng biết.

“Dạo gần đây bệ hạ thế nào?” – Một lát sau, ta phá vỡ sự im lặng lên tiếng hỏi.

Thiên tử chăm chú nhìn mặt nước, nhàn nhạt nói – “Tốt lắm.”

Đây là lời nói thừa, bởi vì nếu như Thiên tử không tốt thì Ngụy phủ chính là người biết đầu tiên.

“Bệ hạ thường tới đây câu cá sao?” – Ta hỏi.

“Ừ.” – Thiên tử nói – “Dù sao cũng là kẻ nhàn rỗi, câu cá chung quy vẫn tốt hơn là uống rượu tìm vui.”

Ta nhìn dòng suối, làn nước trong suốt, giữa những gợn sóng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng mấy con cá bị mồi câu dẫn dụ tới.

Không bao lâu sau lại có cá cắn câu, Thiên tử thu cần, nhìn một chút rồi lại đem cá thả vào trong nước.

“Bệ hạ vẫn luôn thả chúng đi như vậy sao?” – Ta không nhịn được hỏi.

“Ừ.” – Thiên tử nói

“Vì sao?”

Thiên tử vừa móc mồi vào lưỡi câu vừa nói – “Bọn chúng chẳng qua chỉ là bị mùi thơm dẫn dụ tới, chịu đau một lần, lần sau có lẽ sẽ khôn hơn.” – Dứt lời Người lại cười với ta – “Vả lại những con cá này đều là cá được người thả nuôi, rất ngốc, ăn không ngon.”

Ta nghe những lời này, cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không cười nổi, trong lòng không khỏi nhớ tới người thiếu niên nhiều năm trước cùng ta trốn trong cung của Thái Hậu. Tính tình Người mềm yếu, trên mặt luôn mang vẻ u buồn nhưng lại rất hiền lành, hay vụng trộm giấu thức ăn thừa mang tới góc đình viện đút cho đám mèo hoang nhỏ mới sinh.

Người như vậy có lẽ thật sự không thích hợp với cung điện này. Nó cần một vị chủ nhân cường đại, tình tình bền bỉ, thủ đoạn tàn khốc.

Ngụy Đàm là hạng người như vậy sao?

Ta nhìn về phía hai tên nội thị đứng cách đó không xa, bọn họ lẳng lặng đứng thẳng tựa như những pho tượng.

Cho tới bây giờ, Ngụy Đàm chưa từng nói cho ta biết chàng làm những gì ở bên ngoài, ngay cả trong trận chiến Kỳ Lăng, bại trận tháo chạy, chàng cứu ta ra khỏi Giang Đông, những điều mà ta biết phần lớn chỉ là kết quả. Nhưng trong lòng ta tin rằng, từ khi Lương Mân tiến công Nhữ Nam đến lúc Ngụy Giác bệnh nặng, lại tới bây giờ, bàn tay của Ngụy Đàm có lẽ đã vươn tới mỗi ngóc ngách trong triều đình này.

Chàng hành sự tựa hồ đều luôn ổn thỏa như vậy, biểu hiện giống hệt như một tên lưu manh, như thể trên đời này chẳng có chuyện gì là ghê gớm cả.

Nhưng điều làm ta lo lắng nhất lại chính là điều này.

Trong thời loạn thế, có thể có một mái hiên giúp mình che mưa chắn gió, sống bình an vô ưu đúng là thứ mà người đời cầu cũng không được. Nhưng ta lại là kẻ không biết thỏa mãn với những gì trước mắt, luôn lo lắng biểu hiện của người khác sau lưng mình, lại lo không biết mái hiên có đủ bền chắc hay không, thậm chí còn muốn bào vệ mái hiên kia, để nó cũng có thể bình an… Như vậy, là tự chuốc lấy phiền toái, không biết lượng sức mình ư?

“Sao lại không nói gì nữa?” – Thiên tử lên tiếng – “Nói chuyện với trẫm vô vị vậy sao?”

Ta hồi hồn, cười một tiếng nói – “Thiếp đang nhớ tới mấy con mèo hoang nhỏ trong cung Thái hậu trước kia.”

Thiên tử hơi sửng sốt nghiêng đầu, tự giễu cười một tiếng.

“Nàng còn nhớ sao?” – Người nắm cần câu nói – “Ngu ngốc đúng không? Đến bản thân mình còn không biết ngày mai có cái ăn hay không, vậy mà còn nghĩ đến chuyện nuôi mèo.”

“Sao lại ngu ngốc?” – Ta bật cười.

Thiên tử không trả lời, lại gỡ một con cá bị mắc vào lưỡi câu thả xuống suối nói – “Lúc đó, trẫm luôn nghĩ nếu mình là Thiên tử thì tốt rồi, có thể không cần sợ phụ thân, không cần sợ Biện hậu. Sau này mới biết, Thiên tử chính là được tạo thành từ sợ.”

Ta không biết phải nói gì.

Bắt đầu từ năm ngoái, khi Ngụy Giác thẳng thừng bức cung trước mặt quần thần, ta vẫn luôn tránh mặt Thiên tử. Thứ nhất đương nhiên là vì lúng túng, thứ hai, cho dù không lúng túng thì chúng ta có thể nói gì đây?. Một chút tình cảm góp nhặt trước kia cũng chỉ đủ để xúc động hồi tưởng, nếu như thả vào trong sóng to gió lớn nơi triều đường thì nháy mắt cũng tan biến không còn tăm tích. Ta đương nhiên là trốn tránh, không trốn tránh thì còn có thể làm sao? Ta không giúp được Thiên tử nhưng nhất định phải ở bên cạnh Ngụy Đàm.

Lúc này, chợt truyền đến một tràng cười trong trẻo, ta quay đầu nhìn lại, hoàng tử Lệ đang loạng choạng chạy tới, vây xung quanh là một đám cung nữ, Từ hậu đi theo đằng sau.

“Phụ… thân…” – Đứa trẻ thấy Thiên tử lập tức giang hai tay ra, cung nữ khẩn trương vội vàng đỡ lấy người hoàng tử Lệ.

Khóe miệng Thiên tử cong lên thành một nụ cười hiền từ, Người buông cần câu xuống, đứng dậy đi về phía đứa trẻ, ôm nó lên.

“Ngủ dậy rồi à?” – Thiên tử hỏi nhi tử – “Đã ăn chưa?”

Đứa trẻ há miệng bập bẹ – “Ăn…” – Đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nón lá trên đầu Thiên tử, tựa hồ như hết sức tò mò, đưa tay ra kéo.

“Không được kéo!” – Từ hậu vội vàng bắt lấy tay đứa trẻ, tươi cười nhìn Thiên tử nói – “Đã ăn rồi, ăn hết một bát cháo với một bát thịt, bụng no căng rồi.”

Thiên tử nhìn Từ hậu, trong mắt toàn là dịu dàng.

Từ hậu nhìn sang ta, ta hành lễ với nàng – “Bái kiến Hoàng Hậu.”

“Phu nhân.” – Từ hậu gật đầu, ánh mắt có chút suy xét như thể kinh ngạc vì sao ta lại ở chỗ này.

Ta có ý tránh mặt liền hành lễ với Thiên tử – “Cô thị vẫn còn ở trong Ngự uyển, thiếp xin cáo lui.”

Thiên tử nhìn ta một chút, vuốt cằm nói – “Đi đi.”

Ta đáp một tiếng xoay người lui xuống, vừa đi được mấy bước, lại nghe thấy âm thanh của Từ hậu từ sau lưng truyền tới – “… phải ngoan một chút, đừng làm phiền phụ thân câu cá.”

“Cá..cá…” – Âm thanh non nớt của trẻ con vang lên khiến cho Thiên tử cười khẽ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv