Edit: Gà Say Sữa
Lời của Bùi Khoan thực làm ta kinh hãi.
“Ngày trước, thiên hạ loạn lạc, trưởng huynh, thứ huynh trong nhà đều lần lượt chết vì dịch bệnh, trưởng bối thương tâm quyết định đưa toàn gia về Dương Trung tránh nạn. Lúc đó, Ngô Chương yêu người tài, mấy lần đăng môn tới mời, xá đệ Quý Uyên cảm kích thành ý của Ngô Chương mới dừng chân ở Dương Châu, đồng ý phụ tá.” – Bùi Khoan nói – “Nhưng sau khi Ngô Côn kế vị, người này đương lúc khí thịnh lại sẵn tính đa nghi, dùng người không khách quan, Quý Uyên phải chịu nhiều khiển trách. Cuối năm trước, Quý Uyên lại từ chối lời đề nghị kết thân của Ngô Côn khiến cho Ngô Côn càng thêm lạnh nhạt. Lần này Ngô Côn xâm lấn, Quý Uyên từng tận lực khuyên can nhưng Ngô Côn lại khiển trách Quý Uyên mê hoặc quân tâm, dưới cơn nóng giận tước đi chức Đô đốc của đệ ấy, đuổi về Dương Châu chờ trị tội sau.”
Kết thân? Ta nghĩ tới chuyện Ngô Giảo gả đến Lương Mân, thì ra là bởi vì bị Bùi Tiềm cự tuyệt sao?
Còn những chuyện kia nữa, Bùi Tiềm chưa từng nhắc đến, ta cũng hoàn toàn không biết chút gì. Nói như thế Bùi thị ở Giang Đông chỉ có một mình Bùi Tiềm chống đỡ, nếu huynh ấy gặp phải hiểm cảnh, quả thực khó mà thoát thân…
“Lời ấy của Tiểu sử sai rồi.” – Ngụy Đàm nói – “Thất bại của Ngô Côn, chính là do Quý Uyên nhắc nhở. Quý Uyên lại cứu được Dương Châu từ trong tay Lương Mân, đây há chẳng phải đại công?”
Bùi Khoan vội vàng nói – “Đại Tư Mã có chỗ không biết, Ngô Côn là người hẹp hòi. Nếu giả như lần này thắng, xá đệ bất quá chỉ là chịu nhục một phen nhưng hiện giờ Ngô Côn bại trận, tất ghét hận xá đệ. Vả lại lúc xá đệ cứu Dương Châu, trong tay không có binh phù nhưng lại được dân chúng ủng hộ, Ngô Côn há lại không kiêng kị?”
Ngụy Đàm im lặng nhìn Bùi Khoan, trong mắt không rõ là tâm tình gì.
Bùi Khoan lo âu, khẩn cầu – “Toàn bộ thân tộc của mỗ đều ở tại Dương Châu, lúc biết được việc này trong lòng vẫn lo lắng trằn trọc khôn nguôi, chỉ còn cách đi cầu Đại Tư Mã.” – Dứt lời liền muốn hạ bái.
“Tiểu sử xin đứng lên.” – Ngụy Đàm bước lên đưa tay đỡ lấy Bùi Khoan, nói – “Mỗ và Quý Uyên là bạn cố tri, Tiểu sử đã mở lời, ta tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Lời của Đại Tư Mã là thật ư?” – Bùi Khoan dãn mày, mặt lộ ra nét vui mừng.
“Nhưng có một chuyện.” – Ngụy Đàm nhìn Bùi Khoan nói – “Công đài hẳn cũng hiểu tính nết của lệnh đệ, mỗ nhất định sẽ giúp nhưng Bùi Tiềm cũng phải nguyện ý rời đi mới được.”
Bùi Khoan hiểu rõ, vội gật đầu nói – “Mỗ có thể viết một phong thư cho xá đệ, chỉ là hiện giờ thông lộ đứt đoạn không biết phải truyền tin bằng cách nào.”
Ngụy Đàm mỉm cười – “Xin Tiểu sử yên tâm, mỗ tự có biện pháp.”
Ta vẫn luôn lo lắng về tình cảnh của Bùi Tiềm ở Giang Đông, không ngờ chưa đầy một canh giờ ngắn ngủi mà Ngụy Đàm đã đưa ra quyết định.
“Phu quân định cứu Quý Uyên như thế nào?” – Sau khi tiễn Bùi Khoan, ta hỏi Ngụy Đàm.
“À?” – Ngụy Đàm nhìn ta – “Tất nhiên là phái binh.”
Nhưng Bùi Tiềm đang ở Dương Châu… Trong lòng ta thầm nhủ nhưng không nói ra miệng, cho dù ta và chàng có thân mật đến thế nào thì chuyện của Bùi Tiềm vẫn luôn là chủ đề ít được nhắc tới. Hơn nữa kiểu người như Ngụy Đàm, chuyện mà chàng đáp ứng thì đều luôn có chủ ý từ trước, điểm này ta hoàn toàn không nghi ngờ.
Bùi Tiềm sắp trở về… Tâm tình của ta rối loạn, không biết là mừng hay là lo.
Đến khi trở lại sảnh trước, quản sự đi tới báo cho ta biết, cữu mẫu tới rồi.
“A Dung.” – Cữu mẫu cười nhẹ nhàng.
Ta bước lên trước hành lễ, cữu mẫu kéo tay ta nói – “Hôm nay ta mới từ Lạc Dương trở về, nghe được tin vui của A Dung liền vội vàng qua đây. Đến hơi muộn, A Dung chớ trách.”
Ta mỉm cười – “Khiến cữu mẫu vất vả rồi.”
Mợ nhìn về phía sau ta hỏi – “Sao không nhìn thấy cháu gái ta?”
“Con bé ngủ rồi.” – Ta đáp, hơi ngừng một chút lại hỏi – “Sao không nhìn thấy A Đề?”
Cả khuôn mặt cữu mẫu không che dấu được ý cười nói – “Tháng trước A Đề cũng đã mang thai, phải theo cô thị trở về Giang Nam.”
Ta hiểu ra, mỉm cười nói – “Chúc mừng cữu mẫu.” – Lời này là thật tâm thật ý, không nhìn thấy Kiều Đề, trong lòng ta chẳng có chút tiếc nuối nào.
Hai người hàn huyên một hồi, ta dẫn cữu mẫu đi gặp Quách phu nhân, sau lại đưa bà trở về bàn.
Sau khi dùng bữa xong, A Nguyên tới tìm ta nói A Mịch đã tỉnh. Ta gật đầu, đứng dậy quay về phòng, cữu mẫu cũng đi theo.
“A Dung tự mình cho bú sao?” – Cữu mẫu thấy ta ôm A Mịch ra sau bình phong thì kinh ngạc hỏi.
“Vâng.” – Ta cười cười.
Vẻ mặt cữu mẫu ngập tràn nghi hoặc – “Thế nhũ mẫu đâu?”
“Cũng có nhũ mẫu.” – Ta nói – “Nhưng con muốn tự mình cho bú.”
Trên mặt cữu mẫu tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ta biết bà suy nghĩ gì, từ nhỏ đến lớn, tất cả nhưng người có xuất thân quý tộc đều có nhũ mẫu nuôi dưỡng, thân mẫu không cần phải tự mình cho bú sữa. Nhũ mẫu của A Mịch là người Lũng Tây, nhân phẩm không tồi, sữa cũng đủ nhưng trước khi rời đi Vi Giao từng kể cho ta nghe rất nhiều ví dụ, phương pháp tốt nhất để nuôi dưỡng hài tử vẫn là cho bú sữa mẹ. Những lời ấy ta đều nhớ kỹ cho nên sau khi sinh A Mịch, ngoại trừ mấy ngày đầu không có sữa phải để nhũ mẫu cho bú thay ra thì về sau đều do ta tự mình cho bú.
Ta vốn là kiểu người nếu có thể bớt việc thì quyết không tự tìm rắc rối, có điều chỉ riêng với A Mịch thì lại không tiếc bất cứ thứ gì.
Cữu mẫu không nhắc tới chuyện này nữa, chờ ta cho A Mịch ăn no xong bế ra ngoài, bà hòa ái ôm lấy A Mịch, trêu đùa một hồi, khen không dứt miệng.
“Nghe nói Thừa tướng còn đang ốm bệnh.” – Một lát sau, cữu mẫu cất giọng hỏi.
Ta gật đầu – “Vâng.”
Cữu mẫu nhìn ta, hàm ý sâu sắc thấp giọng nói – “A Dung, hiện giờ Đại công tử đã là Đại Tư Mã, việc con nối dòng con phải nắm chắc.”
Những lời này, ngày hôm nay ta đã nghe không chỉ một lần.
“Phu quân là trưởng tử.” – Ta cười.
“Tuy nói là nói vậy nhưng ta nghe nói những người ủng hộ Nhị công tử cũng không ít.” – Cữu mẫu nói – “Người mà Nhị công tử cưới là công chúa, vả lại còn có một đứa con trai.”
Lương Huệ và Ngụy Trì sao? Ta nhớ lại lúc ở trên đại sảnh, dảng vẻ giả bộ nhìn mà như không thấy của Lương Huệ đối với Ngụy Trì, không khỏi mỉm cười.
Ta đang định trả lời, A Mịch lại khóc toáng lên, nhìn lại thì hóa ra tã đã ướt đẫm. Ta vội vàng gọi A Nguyên và nhũ mẫu vào thay tã cho A Mịch.
Người hầu ở bên cạnh, cữu mẫu cũng không tiện nói tiếp những lời ban nãy liền hàn huyên với ta đôi chút về chuyện sinh nở, đến khi mặt trời chênh chếch ngả về Tây, bà mới cáo từ.
Tiệc đầy tháng của A Mịch tổ chức rất lớn, hạ lễ cũng không ít. Buổi tối, ta ngồi trên giường chơi đùa với A Mịch, A Nguyên thì vô cùng hào hứng kiểm kê lại lễ vật, trong đó có cả lễ vật của Thiên tử, điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của ta.
“Phu nhân, là một miếng ngọc kỳ lân.” – A Nguyên nâng miếng bạch ngọc trong hộp gấm lên, ướm lên cổ của A Mịch, cười nói – “Thật là đẹp.”
“Đưa tới khi nào?” – Ta hỏi
“Nghe nói là lúc phu nhân trở về phòng cho nữ quân ăn.” – A Nguyên nói – “Nội thị trong cung đưa tới, là Đại công tử nghênh tiếp.”
“Nói ta cái gì đó?” – Đột nhiên âm thanh lười biếng của Ngụy Đàm từ ngoài cửa truyền tới.
A Nguyên ngậm miệng, nháy mắt với ta sau đó vội vàng đứng lên hành lễ. Thấy ánh mắt của Ngụy Đàm lia tới, A Nguyên lập tức thức thời lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ngụy Đàm vừa mới lau người, đỏi sang một bộ y phục thoải mái.
“Phu quân không ra ngoài sao?” – Ta hỏi.
“Ừ.” – Ngụy Đàm nghênh ngang ngồi xuống giường, nhìn A Mịch cười cười, đưa tay ôm lấy con bé – “Hôm nay ở đây với nữ nhi.”
A Mịch vừa mới ăn no, bắt đầu lộ ra vẻ buồn ngủ.
“Nữ nhi, cười lên xem nào.” – Ngụy Đàm đùa đùa.
A Mịch nghe không hiểu, đôi mắt nhỏ hơi híp, chân mày nhàn nhạt nhíu lại.
“Cười nào.” – Ngụy Đàm lè lưỡi trên con.
A Mịch ợ lên một tiếng.
“Cười…” – Ngụy Đàm trợn mắt nhe răng.
Ta không chịu nổi, vừa bực mình vừa buồn cười đoạt lại A Mịch khỏi tay Ngụy Đàm – “Phu quân chớ có dọa con.”
Ngụy Đàm xem thường – “Sao nào, ta thấy con bé rất thích đấy chứ, phải không A Mịch?” – Chàng vừa nói vừa lằm mặt hề với con gái, ta giận quá bèn véo vào tay chàng một cái.
Ngụy Đàm cười to, lôi lôi kéo kéo ôm ta vào trong lòng.
Ngọn nến trong phòng lẳng lặng cháy, gương đồng phản chiếu lại hình ảnh ta, Ngụy Đàm cùng A Mịch một nhà ôm lấy nhau, vừa tức cười lại vừa ấm áp.
Cả hai người đều không nói chuyện, Ngụy Đàm để đầu ta tựa lên vai chàng, hơi thở đàn ông ấm áp phả vào mặt ta. A Mịch mở miệng ngáp thật to, ta dịu dàng vỗ về con, nhìn A Mịch từ từ say giấc.
Sau khi đem A Mịch đặt xuống tháp, Ngụy Đàm lại ôm riết lấy ta, tay chân bắt đầu không an phận.
“A Mịch đang ngủ.” – Ta ngượng ngùng đẩy tay chàng luồn dưới vạt áo ra.
“Con bé ngủ say lắm, không tình lại đâu.” – Ngụy Đàm vô sỉ cắn vành tai ta, thanh âm mê mị.
“Vi Biển Thước nói sau khi sinh… trong ba tháng đầu không thể…” – Ta nghiêm ngặt phòng thủ, đem Vi Giao ra làm lá chắn.
Quả Nhiên Ngụy Đàm dừng lại.
“Hắn thực nói như vậy?” – Ngụy Đàm nghi ngờ hỏi nhưng tay vẫn không buông ra.
Ta gật đầu, mặt đỏ tới mang tai, rốt cuộc cũng bắt được bàn tay xấu xa của Ngụy Đàm.
“Phu nhân ngay cả điều này cũng hỏi…” – Ngụy Đàm như cười như không.
“Phu quân bận rộn quá, cho nên thiếp mới làm giùm.”
“Làm giùm?” – Ngụy Đàm lật tay bắt được tay của ta, âm thanh trầm thấp thô ráp – “Làm giùm như thế nào?”
Ta hơi sửng sốt, vành tai đột nhiên trở nên nóng bỏng. Không phải là bỏi vì ngôn từ mờ ám của Ngụy Đàm mà là vì chàng đang nắm chặt lấy tay ta kéo xuống bên dưới, nơi nào đó đã trở nên cứng rắn tự lúc nào.
“A Dung… Đã nửa năm rồi…” – Ngụy Đàm nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ khiến cho toàn thân ta tê dại mềm nhũn, giọng điệu ấm ức như trẻ con đòi kẹo, nhân lúc ta hít thở không thông liền lập tức chặn lấy môi ta, không để ta kịp kháng cự…
Lưu manh…
Từ sau lần Bùi Khoan tới phủ lần trước, ta không gặp lại huynh ấy nữa.
Chuyện của Bùi Tiềm ta cũng không thấy Ngụy Đàm đề cập đến, bất quá theo lời của A Nguyên nói, lúc A Mịch đầy hai tháng, Ngụy Từ dẫn theo một đám người rời khỏi Ung Đô, Công Dương Quế cũng theo cùng.
Lòng ta không ngừng phập phồng lên xuống.
Rất nhiều tin tức không ngừng được truyền tới.
Tỷ như, Ngụy Giác lại đuổi đi một vị đại phu.
Tỷ như, dược viên của Lý Thượng vẫn tiếp thục thu mua, chế thuốc, bất quá mầm cây thuốc cũng đã dần lớn, năm trước mới gieo hạt phải sau một năm mới có thể thu hoạch chế tạo thành dược liệu.
Tỷ như, trượng phu Sầm Vĩ của Kiều Đề được Ngụy Đàm bổ nhiệm làm Giáo úy bộ binh.
Đến lúc A Mịch vừa vặn tròn một trăm ngày, một tin tức từ phương nam truyền tới làm chấn động cả Ung Đô. Ngô Côn hạ lệnh giết toàn tộc Bùi thị Dương Châu, nhưng ngay lúc hạ thủ, thủy quân của triều đình lại bất ngờ đánh úp Hoài Nam. Ngô Côn vội vàng đem quân đi cứu viện, chân trước vừa đi, chân sau trạch viện Bùi thị đột nhiên hỏa hoạn, đến khi đám cháy được dập tắt thì toàn bộ tộc nhân Bùi thị bị giam giữ bên trong lại đột ngột biến mất không còn bóng dáng.
Ta vừa nghe được tin tức này, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, thở phào một hơi, cơ hồ mừng rỡ đến rơi lệ.
Nhưng còn chưa kịp chờ ta vui mừng xong, A Nguyên lại mang tới một tin tức khác.
“Phu nhân.” – A Nguyên ngập ngừng nhìn ta, nhỏ giọng nói – “Công Dương công tử truyền tin tới nói Quý Uyên công tử vừa đến Hoài Bắc liền một mình rời đi rồi.”