* Chấp sự: Người giúp việc, phụ tá.
Mặc dù đời trước Cố Dương đã được Lục Ngôn dạy bắn súng, nhưng trọng sinh hơn hai năm, rất lâu rồi không chạm qua, lần này bắn không có bất kỳ sai phạm nào, hay là bởi vì vụ nổ sáng ở nước ngoài lần trước.
Cố Dương không biết Lục Ngôn ăn dấm chua của chính mình trong tương lai, muốn bao trùm tất cả ký ức "bản thân" khác, muốn trong mắt Cố Dương chỉ có mỗi Lục Ngôn hiện tại. Cho nên sau đó, Lục Ngôn cố ý dẫn Cố Dương đến câu lạc bộ bắn súng, dạy lại cho Cố Dương.
Cho nên, mới có thể toả sáng trong đợt quân huấn lần này, thu hút được nhiều sự chú ý.
Cố Dương trông đẹp trai tuấn tú, cũng rất dễ dàng khiến người khác sinh ra thiện cảm trong lòng, bây giờ phát hiện cậu không những đẹp trai, mà còn rất giỏi, tính cách thân thiện. Độ thiện cảm lập tức tăng vọt upupup.
Bạn cùng phòng còn hiếu kỳ hề hề hỏi: "Cố Dương, sao ông biết bắn súng? Ông là người nhà viện tưởng quân khu! Ba ba ông là tổng tư lệnh đúng không?! Mẹ ơi! Không ngờ tôi quen biết được nhân vật lớn!"
Cố Dương bật cười, "Không có, ba mẹ tôi chỉ là người bình thường, tôi học ở trường bắn."
Bạn cùng phòng tò mò: "Trường bắn? Là dùng súng thật ấy hả?"
Cố Dương gật đầu, "Phải."
Bạn cùng phòng: "Súng gì cũng có à?"
Cố Dương: "Rất nhiều, dân dụng có, quân dụng cũng có, vẫn căn cứ theo giáo dục quốc phòng."
Bạn cùng phòng kinh ngạc oa một tiếng, cũng muốn đi chơi, tưởng tượng thấy mình và Cố Dương làm tay súng thần ngầu bá cháy, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều nữ sinh. Tuy nhiên vào lúc này đương nhiên phải quan tâm giá cả hơn, tính theo số lượng phát đạn, một phát đã mười mấy gần hai mươi, còn có một lượng tiêu thụ tối thiểu, muốn chơi hơi tận hứng, thử vài loại súng, ít gì cũng phải hơn một nghìn. Nhưng đối với sinh viên bình thường mà nói, ra ngoài chơi một lần như vậy thì chi phí hơi cao.
Nhưng bắn súng, sự kích thích lãng mạn của nam nhân, tích góp tiền, lâu lâu chơi một chút nếm thử cảm giác, vẫn có thể. Cần phải luyện tập thật nhiều để đạt đến trình độ của Cố Dương, vậy thì hơi khó khăn. Phải có tài năng, thêm một huấn luyện viên giỏi, thì mới không phí tiền.
Bọn họ trò chuyện hưng khởi, nam sinh trong phòng có gia cảnh tốt nên kiêu ngạo kia, nhìn mọi người đều tới bên cạnh Cố Dương, thói quen làm trung tâm của đám đông như cậu ta không cam lòng, không phải chỉ có biết bắn tỉa thôi à? Có gì đặc biệt.
Cậu ta cố ý ngồi ngay ngắn ở bàn của mình không nhúc nhích, thực ra đang vểnh tai lên nghe trộm Cố Dương kể chuyện bắn súng, kết quả bất cẩn bị Cố Dương phát hiện, đối diện tầm mắt, lúng túng không chịu được. Cố Dương khẽ giật mình, cười cười nhìn cậu ta.
Bạn cùng phòng kiêu ngạo bối rối, trong nháy mắt lại nghĩ tới cảnh tượng cậu nằm xuống thoải mái bắn súng cự ly trăm mét. Mẹ, quá ngầu. Cậu ta không nhịn được, cuối cùng cũng tham gia cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết, huấn luyện viên siêu đỉnh dạy Cố Dương, sau đó đã hối hận muốn chết.
Cố Dương ở trường học được hoan nghênh, dĩ nhiên rất bận.
Hơn nữa cậu còn thông qua phỏng vấn, tham gia tổ chức truyền thông, thỉnh thoảng thì có nhiệm vụ làm áp phích quảng cáo, để luyện tập. Mới gia nhập sẽ dần được nâng cao, lần đầu tiên tiếp xúc học PS, nhưng người nào cũng không thành thục bằng Cố Dương, làm áp phích quảng cáo được bộ trưởng khen, lời trong lời ngoài gần như coi cậu là người nối dõi.
Sau khi quân huấn kết thúc, Cố Dương bận việc học, sau khi học xong lại phải làm áp phích quảng cáo, đi tham gia tổ chức liên hoan thảo luận. Sau đó nhìn thấy câu lạc bộ anime tuyển người mới, nhớ lại bộ phim ấm lòng xem hồi nghỉ hè, cũng kiềm lòng không đặng mà gia nhập.
Cứ như vậy, cuộc sống đại học của Cố Dương tính là nhiều vô số màu sắc, bận rộn nhưng rất vui. Đời trước cậu cũng học trong một trường đại học trọng điểm, nhưng khi đó cậu cân nhắc kiêng kỵ rất nhiều, tính cách lại tối tăm ít lời, ngoại trừ lên lớp, cái gì cũng không tham dự, đương nhiên sẽ không kết bạn với ai. Nhưng lần này trọng sinh, tính cách cũng có chuyển biến, Cố Dương càng muốn đi thử nghiệm những điều mình chưa từng tiếp xúc, mỗi một ngày đều thật mới mẻ.
Cố Dương thường thường xuất hiện trên tieba trường, một tấm hình đã gây ra bàn bán xôn xao.
Một số người có thể sẽ nghĩ rằng sinh viên trong Top đại học luôn một lòng học tập, không để ý thứ khác, nhưng thích vẻ đẹp là bản chất con người, nhìn thấy một người dáng dấp ưa nhìn tính cách cũng tốt lại là tân sinh, tại sao nhịn được tò mò? Bọn họ biết tự giác, lúc học tập thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nhưng đến khi thư giãn. Học nghiêm túc học, chơi nghiêm túc chơi, bọn họ ưu tú một phần nhờ thiên phú cũng như nỗ lực bản thân, phân rõ được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Tiểu Lệ là chị khoá trên học chuyên ngành ngôn ngữ anh trong học viện, đương nhiên cũng nghe nói học viện lần này xuất hiện một tân sinh giỏi giang, mới vừa khai giảng đã bắt đầu nổi lên.
Sau khi khoá quân huấn năm nhất kết thúc, bắt đầu lên lớp, bạn cùng phòng Tiểu Lệ hỏi nàng muốn nhanh chân đến xem tân sinh có tiếng kia không. Nàng hơi tò mò, nhưng còn chưa tới nỗi đặc biệt đến mức phải nhìn tận mắt, bởi vì bạn bè trên tieba đồn đại quá khoa trương, chỉ có hai tấm hình mờ mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ thấy vóc người, đường nét gương mặt tạm được thôi, không đến mức là nam thần. Nàng cảm thấy chỉ do mọi người bổ não quá độ, như một người đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, tùy tùy tiện tiện tưởng tượng thành minh tinh.
Cho nên, nàng một lòng hướng đến việc học, không thèm để ý. So với việc này, nàng quan tâm môn tự chọn tiếng Pháp của mình nhiều hơn, khi nghỉ hè nàng đã từng học thêm, để nắm giữ cách phát âm bản địa không dễ dàng, nhưng tân sinh nổi tiếng kia học chuyên ngành tiếng Pháp, sau này việc học không thoải mái đâu.
Nàng đang nghĩ, khoá dưới nhiều người, vừa xuất thần, bút trong tay rơi xuống mặt đất. Nàng tránh người sang một bên, khom lưng đang muốn nhặt, không ngờ có người nhanh hơn nàng.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài. Tiểu Lệ nhìn thấy một bàn tay tuyệt đẹp như vậy, tim như vừa bị lỡ nhịp.
"Đây." Âm thanh cũng rất êm tai, trong trẻo tươi sáng, như nước suối dưới ánh mặt trời.
Tiểu Lệ nhận bút, ngẩng đầu liền thấy dáng vẻ nam sinh trước mặt, sau đó, mơ màng.
Ngọa tào! Tiên tử!
Mái tóc xoăn vàng nhạt, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, da trắng như tuyết, đôi môi như cánh hoa tường vi cánh, quả thực giống như vương tử!
Ngọa tào tào tào tào tào! Đây là sinh viên nước ngoài mới tới ư?! Vẻ đẹp này! Quá nghịch thiên rồi! Một giây leo tường!
Bị ngạc nhiên, tâm tình quá mức kích động, nàng thiếu chút nữa đã quên nói cảm ơn, chờ người quay người đi, nàng mới hoàn hồn vội vàng hô một câu: "Cảm ơn!"
Nam sinh tóc vàng kia quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền đáng yêu, trong mắt đầy ngôi sao.
Tiểu Lệ sững sờ, qua một hồi lâu, mới nhớ ra người này có hơi quen mắt, hình như là tân sinh được nhắc đến tieba!
Lần này, Tiểu Lệ không nhịn được muốn mắng! Ai chụp bức hình chết tiệt kia, quả thực phá hoại nhan sắc của người ta, người ta đẹp trai gấp mấy trăm mấy ngàn lần thấy không?! Vừa nãy cũng tính là đứng gần, mẹ, không trang điểm, làn da vô cùng mịn màng, một cái lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, chân vừa nhỏ vừa trắng lại còn dài. Đệt! Có để cho nữ sinh như nàng sống nữa không? Hơn nữa, vừa tham gia quân huấn xong mà? Đáng lẽ không phơi nắng thành một cục than đen rồi chứ? Phơi nắng vẫn không đen?! Ngọa tào tào tào tào tào! Nàng xuống gốc chanh treo cổ thôi!
Sau ngày hôm đó, fan của Cố Dương trên tieba càng nhiều hơn, còn hết sức nhiệt tình.
Không sai, Cố Dương đã có một nhóm fan hâm mộ vô hình trong trường, nhưng mọi người vẫn giữ văn hoá thần tượng, mỗi ngày sau khi học tập xong, thu gom tất cả bức ảnh của Cố Dương, nhìn ngắm sắc đẹp tiên tử, lại đăng lên tieba thổi sóng cầu vồng, cứ vậy đã có tinh thần tiếp tục học tập, bảy, tám bài tập cũng không thành vấn đề!
Cố Dương không biết, chính cậu không hiểu sao mình lại trở thành Thần khí của rất nhiều người.
Cậu học tiếng Pháp một cách rất nghiêm túc, bởi vì trước đó đã có Kiều An Na dạy, cậu học rất nhanh, đồng thời ngoài việc làm áp phích quảng cáo của trường, còn có khả năng tiếp thu kiến thức tài chính trước kia, để năm hai đại học mở rộng chuyên ngành khác.
Mặt khác, cậu gia nhập câu lạc bộ anime để thư giãn sau giờ học. Thú vị nhất đương nhiên là cospy.
Sau khi thảo luận với câu lạc bộ về tiệm cà phê, quyết định hoạt động một tiệm cà phê cos, nam sinh mặc như chấp sự, nữ sinh mặc thành người hầu gái, tiếp đón sinh viên.
Hoạt động từ khâu tuyên truyền chuẩn bị đến chính thức tổ chức, đều thuận lợi ngoài dự liệu. Hơn nữa họ còn có Cố Dương như một bảng hiệu sống. Rất nhiều sinh viên vừa nghe nói tân sinh đẹp trai kia cũng có mặt, tự nhiên vô cùng tò mò cậu mặc trang phục chấp sự sẽ như thế nào.
Hoạt động lần này gây nên tiếng vang lớn khiến chủ tịch câu lạc bộ bị sốc, người người xếp hàng từ tiệm cà phê đến tận chỗ khuất.
Tuy nhiên, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Dương, cũng có thể hiểu được.
Hoạt động lần này của câu lạc bộ là cos phong cách, theo phong cách Anh, bắt chước hắc quản gia, còn đặc biệt luyện tập và dàn dựng sao cho có cảm giác trong nghi lễ trang viên, làm cho mỗi một người sinh viên đến nơi này, đều có cảm giác như xuyên đến Anh quốc ở thế kỷ hai mươi.
Để nhập vai chấp sự và người hầu gái, câu lạc bộ đã thuê quần áo, hơn nữa tỉ mỉ chọn lựa quần áo không phải kiểu plastic giá rẻ, trái lại cho thấy rất hợp thời.
Trong đó, bắt mắt nhất đương nhiên vẫn là Cố Dương.
Cậu mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người hoàn hảo, eo nhỏ chân dài, trong lúc vung tay nhấc chân, càng lộ ra khí thái tao nhã cao quý khó tả hết, khiến bao ánh mắt đều bị cậu hấp dẫn, thấy cậu như một vương tử đến dân gian rèn luyện bản thân.
Không chỉ vậy, mái tóc vàng xoăn của cậu là một ưu thế trời cho, đóng vai quản gia, một chút cảm giác bất tuân cũng không có, được cậu tiếp đón càng tăng thêm vinh hạnh, thụ sủng nhược kinh.
Ngoài sinh viên trong nước, sinh viên nước ngoài cũng tới tham gia vui chơi, tiếng Trung rất tốt thì không cần lo lắng, nhưng có những sinh viên trao đổi vừa sang Trung Quốc không bao lâu, anh ta theo bản năng nói hai câu tiếng Pháp, vội phản ứng lại, vừa muốn tìm bạn mình phiên dịch giúp. Vào lúc này, Cố Dương đứng trước bàn lịch sự mỉm cười, sau đó lưu loát nói một tràng tiếng Pháp, làm cho sinh viện trao đổi rất ngạc nhiên, hai mắt tỏa sáng, bô bô nói cực kỳ nhiệt tình.
Cố Dương không lo lắng chút nào, trả lời từng câu một, cũng chỉ vào thực đơn giải thích cho anh ta, cuối cùng thoải mái thành công chọn món, lịch sự cười cười, hơi nghiêng mình, lưng thẳng tắp, tao nhã ung dung rời đi.
Tình cảnh này, đương nhiên lại được bùng nổ trên tieba.
"Mẹ ơiii! Khí chất này! Thật sự không phải vương tử à?!"
"Vẻ đẹp thuần khiết! Nụ cười này, tôi không chịu được, truyền thái y!"
"Mới năm nhất đúng chứ? Đã thạo tiếng Pháp như vậy? Mấu chốt là ở ngữ điệu đó, tôi nghe tận tai, nghe xong muốn nổi da gà, không nhìn người, tôi còn tưởng hai người nước ngoài đang đọc diễn văn. Hơn nữa, cậu ấy không chỉ nói bằng tiếng Anh rồi đến tiếng Pháp, tôi còn nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với giáo viên tiếng Nga, tiếng Tây Ban Nha, cả Nhật Bản, tân sinh khoá này hơi đáng sợ, xuất thân từ nhà ngoại giao hả? Đừng nói là tinh thông tám quốc ngữ nha!!!"
"Ha ha ha ha ha sương sương cũng đã sáu quốc ngữ rồi, mặc dù không nhất định phải thành thạo, nhưng nhìn cậu ấy như vậy, Anh Pháp Nga đều biết hết, thành thao bốn quốc ngữ đã rất giỏi rồi! Có ai biết cậu ấy còn độc thân hay không?"
"Lầu trên, độc thân thì bồ cũng không với tới đâu ha? Đừng quên tiểu vương tử là người nước ngoài, mỹ nữ gom thành một đống lớn, nước phù sa làm sao chảy ra khỏi đồng?"
"Với điều kiện này mà nói, khả năng đã có bạn gái rồi chứ giỡn? Má ơi, tôi có thể tự bổ não tiểu thuyết ngọt sủng một triệu chữ!"
...
Tieba náo nhiệt, Cố Dương bỗng dưng có thêm một biệt danh khác ngoài tiểu vương tử, vừa giỏi vừa đáng yêu, trở thành nhân vật được yêu thích nhất trong trường.
Và rất nhiều người quan tâm tiểu vương tử đã có chủ hay chưa ——
Cố Dương mặc trang phục chấp sự, đi về hướng bàn bên cửa sổ, nụ cười dương quang xán lạn, trong mắt không che giấu được sự vui mừng, hiển nhiên người trước mắt cực kỳ quan trọng, khác xa những người khác.
Ngồi chỗ đó, dĩ nhiên là Lục Ngôn.
Hắn nghe nói Cố Dương muốn tham gia hoạt động này, đương nhiên cũng rất chờ mong thứ mà Cố Dương mặc trên người, nhanh chóng làm hết công việc, cố ý đến xem. Quả nhiên, bị dáng vẻ Cố Dương làm cho kinh ngạc.
Dáng vẻ khi Cố Dương mặc âu phục, hoàn toàn khác lúc bình thường, khuy áo cài lên tận cổ, che kín hết, trái lại có loại mị lực cấm dục, càng thêm hấp dẫn, còn không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu, dưới lớp âu phục này là mỹ cảnh thế nào.
Ánh mắt Lục Ngôn tối sầm lại, cúi đầu nhấp một hớp cà phê, rũ mắt xuống để che giấu sự thất thố của mình. Đáy lòng lại lăn lộn khống chế sự cố chấp mãnh liệt, muốn ôm Dương Dương vào trong ngực, giấu đi để không ai nhìn thấy. Người như vậy, chỉ thuộc về mình thật tốt.
Cố Dương không nhận ra, bận rộn đi tới đi lui trong tiệm cà phê, tiếp đón khách.
Chờ đến cuối tuần.
Lục Ngôn cười híp mắt, ý vị thâm trường nói: "Dương Dương, em mặc trang phục chấp sự rất dễ nhìn, chúng ta cũng thử xem thế nào?"
Cố Dương mờ mịt, không hiểu được. Nhưng rất nhanh, cậu đã hiểu.
Lục Ngôn mặc trọn bộ âu phục chính trang, áo sơ mi, áo may ô, áo khoác âu phục, vai rộng chân dài, trên tay còn đeo bao tay trắng, thật sự rất phong thái chấp sự.
Hơn nữa, Lục Ngôn đi tới trước mặt cậu, để bàn tay kề sát trên ngực, cúi người chào thật sâu, xưng hô với cậu rất cung kính —— "Thiếu gia, xin hãy để tôi thay quần áo cho ngài."
Cố Dương: "..."
Ngọa tào, tim đập hơi nhanh.
Ngày hôm sau, Cố Dương được Lục Ngôn đích thân hầu hạ, đạt tới trình độ cẩn thận rất đáng sợ.
Nhưng đến tối, danh phận chấp sự vượt mức cho phép.
Tiểu thiếu gia khóc lóc, la mắng, cuối cùng biến thành một tiếng nức nở vừa mềm mại vừa đáng thương, không thể làm gì.
____________
Tác giả có lời muốn nói: chấp sự (dịu dàng lau nước mắt): Thiếu gia, sao ngài lại khóc?
Dương Dương (đạp một phát): Hu hu hu anh cút đi!
Chấp sự (bất đắc dĩ): Nhưng tôi muốn đích —— thân —— hầu hạ thiếu gia.