Bị giữ chặt tay, Phúc nhìn lên đối phương, ai lại có thể hành động như vậy. Định buông miệng chửi thề nhưng thấy Tú trông rất nghiêm túc lại thôi. Tú thấy Phúc đã nhìn mình, tỉnh táo, không nói lời gì, chỉ nắm tay rồi kéo đi thôi. Thân thể Phúc không chống cự gì, đôi chân chỉ răm rắp làm theo. Hai người họ trong im lặng nhưng lại được chứng kiến bởi tất cả những ai còn trong lớp, cả Giang Thanh và Di Uyển.
Nói không có gì quan trọng cũng không đúng, hành động này chính là điều li kì nhất từ trước đến nay. Người con gái như Tú, không cần làm gì cả, chỉ ngồi yên một chỗ liền có hai ba anh chàng đến tỏ tình. Lần này, không biết ngọn ngành thế nào, người con gái nghìn người hâm mộ lại kéo tay một anh chàng đi. Không lẽ có ẩn tình!
Lớp xôn xao một lúc. Di Uyển không suy đoán được gì, định quay sang tám chuyện với Giang Thanh một chút, lại thấy mặt Giang Thanh tối sầm lại, ánh mắt chăm chú vào những trang giấy trước mặt lại tỏ vẻ tức giận. Nhìn một lúc, Giang Thanh liền đẩy ghế đứng phắt dậy bỏ chạy đi, khiến Di Uyển giật mình một phen.
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra! Giang Thanh đi một bước chạy ba bốn bước đuổi theo.
Sân sau, Tú mặt đối mặt với Phúc, nói chuyện thật rõ ràng, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, muốn làm gì phải làm cho ra lẽ. Tú nhìn Phúc chăm chăm, nhưng anh lại nhìn lãng lãng đi nơi khác.
"Phúc." Tú nghĩ ngợi một lát không biết nên bắt đầu từ đâu, rồi bản thân vô thức gọi tên đối phương. Phúc im lặng.
"Tạ Gia Phúc." Gọi hết cả họ cả tên, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra xa xa đó. Đang đùa hay sao vậy? Tú bắt đầu nỗi điên lên.
"Được, nếu cậu cứ im lặng thì tôi sẽ nói. Mấy ngày trước cậu vừa nói với tôi, cậu yêu tôi, cậu sẽ ở bên tôi. Rồi giờ là sao? Tôi đứng trước mặt cậu, cậu cũng không dám nhìn tôi sao? Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì? Đang nghĩ cái gì vậy hả?" Câu cuối, Tú hơi cao giọng, thể hiện sự bực tức trong lòng. Đối phương dường như bị điểm huyệt, im lặng, đứng trơ ra. Tú chịu đựng, bản thân tự kiềm nén cảm xúc lại. Được một mình tôi nói cũng không sao!
"Đêm đó, cậu hôn tôi, cậu trèo lên giường tôi ngủ. Sáng hôm sau cậu nói cậu yêu tôi. Tất cả chỉ là một trò chơi cậu dựng lên đúng chứ? Tại sao cậu không nói gì đi hả?" Tú dường như hét lên, cô đẩy người Phúc một cái, ánh mắt Phúc liền chuyển hướng nhưng vẫn không có hình ảnh Tú trước mặt. Tú tức muốn phát khóc.
"Mấy đêm rồi tôi không ngủ. Tôi không nghĩ cậu lại lạnh nhạt với tôi như vậy! Nhưng không ngờ..." Mắt Tú đỏ lên, ngấn nước, nhìn đi hướng khác một chút, Tú cố kiềm lại bản thân. Hít một hơi sâu, Tú nói tiếp.
"Không sao. Cũng tốt. Chỉ là chơi cho vui. Do tôi, do tôi hy vọng quá nhiều. Có lẽ hôm đó chỉ là một giấc mơ! Một giấc mơ mà bản thân tôi tham lam dựng nên." Tú gạt nước mắt, định bỏ đi thì cả người cô liền va đập mạnh về trước.
"Xin lỗi!" Hai chữ nhẹ nhàng thốt ra, len lõi vào tâm trí Tú, cô hơi bất ngờ. Cảm giác thân thuộc này trở lại, hơi ấm từ từ truyền sang, vòng tay siết chặt mạnh mẽ. Tú im lặng, chờ đợi những lời tiếp theo. Nhưng một lúc lâu Phúc cũng không nói lời nào. Tại sao lại im lặng như thế? Không lẽ có cả chuyện không thể nói cho Tú biết. Dù gì hai người cũng đã quyết định trở thành một nửa của nhau. Hay do tình cảm này quá mới, chưa sâu đậm? Cũng phải!
Tú chợt cảm nhận bàn tay ấy đang vuốt mái tóc của mình, cô ngập ngừng ngước mặt lên. Ánh mắt Phúc hơi trùng xuống, đôi hàng mi dài khẽ run run, hơi thở không gấp gáp, dường như rất bình thường nhưng sao lại toát lên một nỗi buồn miên man vậy?
END CHAP