Tú nhìn chị giúp việc trẻ kia sợ đến nỗi không nói thành lời, chân tay nhão cả ra, không còn sức để chống đối gì. Bà quản gia chỉnh lại mắt kính, từ từ đi đến. Tú bất giác muốn rời khỏi chỗ này, áp lực của không khí ở đây quá lớn, nhưng cũng vì mình đâu phải là không cứng đầu. Bà giản gia cất tiếng trầm trầm mà như tiếng trời đêm mưa giông bão táp.
- Tại sao lại như thế này?
Chị giúp việc trẻ kia người run lên mạnh hơn, nước mắt bắt đầu tràn ra, khụy xuống, vừa lo dọn dẹp vừa nói.
- Con....Con....con xin lỗi!
Tú đứng đó mà tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Bà quản gia hình như biết Tú không phải người hầu trong căn nhà này vì trang phục đang mặc nên không đá động gì đến Tú, tuy vậy sự hiện diện của bà trong bầu không khí này thật khiến người dũng cảm bao nhiêu lại trở nên hèn nhát bấy nhiêu.
Tú không biết nói gì, giờ đứng đây cũng chỉ hại bản thân, hại tim mình nên có ý định rời đi. Mà lại không biết rời đi kiểu gì cho chất?!
Tú suy nghĩ trong sự lo lắng. Khung cảnh ở đây cứ muốn nghẹt thở như xem phim hành động, mặc dù hiện tại hai người bất động và một người thì đang.....nhặt chén vụn.
Tú nghĩ ra rồi. Nếu bản thân đang sợ hãi như vậy thì nên khiến bản thân độc ác.
Tú cất tiếng.
- Tôi đã bảo rồi! Lại không nghe tôi! Chị xem lại cách đối đáp của chị đi. Nhớ đem thức ăn lên cho cậu chủ!
Không phải là tôi độc ác đâu?! Do tôi cũng đang sợ thôi!
Chị giúp việc lo sợ lại càng lo sợ hơn, đâu thể đáp gì, chỉ gật đầu lia lịa. Tú liếc mắt rồi ung dung bước đi. Bước vài bước, Tú bắt đầu phóng như bay lên lầu. Đứng trước cửa phòng Thắng, Tú thở hộc hộc, mở cửa lê thân xác mệt mõi như vừa mới ở chiến trường về.
Trong thời gian ăn ở không nãy giờ đã lếch lên tới giường, ngồi dựa vào thành giường, chân bị thương duỗi thẳng ra, chân kia co lại, đầu hơi ngửa ra sau, đặt một cánh tay lên trán, vừa nghe tiếng mở cửa thì cúi xuống nhìn Tú. Tú đóng cửa, liền xô vào cái sofa ngay góc phòng, thở muốn đứt hơi. Thắng thấy lạ hỏi.
- Sao vậy?
Tú chỉ cố gắng thở, đưa đôi mắt ủ rủ nhìn Thắng không nói gì. Thắng nhìn Tú trân trân, chờ đời câu trả lời. Hít thở biết bao nhiêu là oxi, Tú mới lấy lại được thần khí.
- Anh nhìn cái gì?
Thắng chờ đợi mãi mới thấy Tú trả lời, câu nói tiếp theo bỗng dưng theo gió bay đi mất. Thấy Thắng bỗng nhiên không nói gì, Tú lại tiếp tục thở cho an tĩnh lại.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Mặc dù mệt nhưng vẫn nhớ đo lường giờ để về nhà. Tú ngóc đầu dậy nhìn Thắng, hỏi.
- Ê Thắng mấy giờ rồi?
Thắng đang nhìn Tú thì Tú hỏi, thân phản ứng nhìn xung quanh tìm một thứ gọi là đồng hồ. Đồng hồ đeo tay, đồng hồ để bàn, đồng hồ treo tường đều không có, điện thoại....
Thắng nhìn sang chỗ Tú, chỉ điện thoại trên bàn.
- Điện thoại ngay chỗ em kìa!
Tú nhìn sang bàn, Iphone vẫn ở đó, mở màn hình lên xem.
- Sáu giờ rưỡi rồi!
Tú nói thầm, ngước lên nhìn Thắng.
- Anh đến giờ thay băng rồi chứ?
Thắng giật mình.
- Băng? Băng gì? Anh là con trai làm gì có đèn đỏ mà băng?
Tú bất giác xấu hổ thay cho Thắng, hét lên.
- Anh nói không biết ngượng hả? Vết thương ở chân lan lên đến não anh à?
Thắng cười, cố ý cãi lại.
- Ai bảo em nói thay băng?
Tú thật sự là không biết nói gì với tên biến thái vừa què kia, bản mặt còn cứ như không có chuyện gì to tác.
- Tên biến thái!!!
Chị giúp việc khác mang thức ăn lên, đang định gỏ cửa thì nghe Tú hét lên “tên biến thái”, đầu óc của một thần đồng liên tưởng cực nhanh. Họ có phải đang.... Không ngờ cậu chủ là người như vậy!
Lòng e ngại không dám gỏ cửa nữa.
Thắng vẫn ung dung trước vẻ mặt đỏ bừng của Tú, thản nhiên nói.
- Chuyện bình thường mà, sao em lại như thế?
Chuyện bình thường? Cậu chủ quả là một tên chuyên nghiệp. Chậc chậc.....
END CHAP