Sự xuất hiện đột nhiên của Hạ Tịch, đã quấy rầy kế hoạch ban đầu của Kỷ Tùy Châu.
Để tránh bị người khác phiền nhiễu, anh định đi trước. Lúc đi anh chàng họ Lục đến để tiễn họ, lại kéo Kỷ Tùy Châu nói về tình hình của Truy Phong.
Lớn tuổi, thường bị bệnh, cậu ta muốn đưa nó ra nước ngoài điều trị kiêm dưỡng lão.
Lúc trước Kỷ Tùy Châu cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng có hơi luyến tiếc khi nó đi. Tuy rằng hàng năm anh thường xuyên bay tới bay lui, đi đâu cũng rất dễ dàng, nhưng Truy Phong ở lại trong nước, anh sẽ thấy tiện hơn.
Nhưng vì tuổi thọ của nó, anh không thể không buông tay.
Trên đường về, Kỷ Tùy Châu có hơi lặng lẽ. Khi xe chạy được nửa đường, anh đột nhiên nói với lão Tần chuyển hướng. Doãn Ước vừa nghe địa chỉ liền biết anh định đi đâu, cô hỏi:
– Đang yên lành, sao lại muốn đến trường cũ của em?
Kỷ Tùy Châu không đáp, chỉ đưa tay vuốt tóc cô. Năm đó khi họ cùng nhau ngồi trên xe, anh cũng vuốt tóc cô như vậy. Anh vuốt Doãn Ước lại thấy yên tâm, cái gì cũng không hỏi, chỉ để lão Tần lái xe đến đó.
Hôm nay là cuối tuần, người trong trường không nhiều lắm, giờ này sinh viên không phải đi chơi, thì cũng ở trong ký túc lên mạng chát chít. Có người giờ này có lẽ còn chưa thức dậy.
Thỉnh thoảng có vài sinh viên lưng đeo ba lô đi về hướng thư viện, trông có vẻ là những sinh viên ưu tú thích học tập.
Doãn Ước ngồi trong xe nhìn những sinh viên này, nhớ đến bộ dạng trước kia của mình. Khi đó bận yêu đương, suốt ngày cúp học không đọc sách, vừa đến kỳ thi lại gấp đến độ nhấp nhổm.
– Còn nhớ có lần trước khi thi cuối kỳ, anh lại kéo em ra biển, hại em không có thời gian học bài- Cô hỏi Kỷ Tùy Châu- Trước đêm thi em lại phải kéo bạn cùng phòng giúp em học thêm, suýt nữa bị nước bọt của đám bạn dìm chết đuối.
– Mấy cô ấy mắng em thế nào?
Doãn Ước nhớ lại tình cảnh lúc đó. Trong ba cô bạn cùng phòng, trưởng phòng chính là người chín chắn và tỉnh táo nhất, sau khi nghe nói cô vì yêu đương mà chưa làm bài vở, chỉ hận không thể “cải tạo” mà hỏi cô một câu:
– Tên họ Kỷ đó rốt cuộc tốt thế nào, đáng để cậu như vậy?
– Thì vì yêu mà đầu óc mụ mị thôi.
– Không có chí tiến thủ, mê trai mà lầm lạc.
– Lúc cậu ăn tôm hùm, cũng không nói vậy mà- Doãn Ước đập cây bút xuống bàn.
Ông chủ Kỷ nhiều tiền tiêu không hết, thường xuyên sai người đưa các món ngon đến ký túc xá của cô, lấy thứ này thu phục lòng người. Lần tặng tôm hùm quả thật chấn động, ăn đến ba cô bạn rơi lệ vui mừng. Cô bạn giường đối diện liền hỏi:
– Chủ tịch Kỷ có em trai không?
Lúc ấy Doãn Ước không biết, sau mới biết anh thật sự có một người em trai. Chỉ là người em này và anh không hợp nhau, nghe nói còn khó hơn cả anh. Mấy cậu chủ tính tình kiêu căng lắm.
Thấy Doãn Ước giận dỗi, trưởng phòng lập tức đổi giọng, cầm sách của cô bắt đầu dạy cô giải đề:
– Cậu này đơn giản lắm, trong sách có ví dụ mẫu mà…
– Cậu Ước này, cậu nói xem chủ tịch Kỷ có thể hôm nào đó thấy lẩn quẫn trong lòng, lại tặng cho chúng ta một bữa giống vậy nữa không- Bạn đối diện giường lại nhắc chuyện tôm hùm lần trước.
– Cũng có khả năng, dù sao con người anh ấy thường xuyên lẩn quẫn trong lòng mà.
Vì theo đuổi cô, Kỷ Tùy Châu tốn không ít tiền, đôi khi lại tiêu rất nhiều, Doãn Ước còn xót thay anh.
Cô bạn cùng bàn đang “nấu cháo” điện thoại với bạn trai, nghe nói vậy cũng không nhịn được chồm đến:
– Mình cũng muốn ăn, tôm hùm thật sự quá ngon. Chủ tịch Kỷ đúng là đàn ông đích thực, mình yêu anh ấy.
Lời này vừa nói ra, có hai người lập tức biến sắc. Một là Doãn Ước, giả bộ tức giận trừng mắt với cô bạn:
– Không ngờ cậu là người như vậy, uổng công mình xem cậu là bạn thân, cậu lại có thể vì một con vật giáp xác, phản bội lại tình bạn của chúng ta. Cậu chính là phản đồ của tình cảm!
Hai người khác lại cảm thấy cô đáng yêu, nhào đến nhéo mặt cô, “chà đạp” cô một phen.
Con người Doãn Ước luôn thích nói đùa, người thật sự muốn chết chính là anh bạn trai của cô ấy. Điện thoại còn chưa ngắt, từng câu nói của cô bạn đều bị anh ta nghe hết. Đáng thương cho chàng trai ấy, nghe nói vậy liền như vũ trụ nhỏ đụng vũ trụ to, hồi lâu không thể nói nên lời.
Anh ta không nói lời nào, cô bạn lại quên béng bạn trai, còn ở đó cao giọng thảo luận chuyện Kỷ Tùy Châu với các bạn. Bạn trai của người khác ở trong miệng cô quả thật được khen thành một đóa hoa.
Mỗi câu cô nói, như dao cứa qua người bạn trai cô, nhưng họ lại cách thiên sơn vạn thủy, anh cũng không có cách lập tức bay qua đó giáo huấn cô bạn gái của mình. Vì thế chỉ có thể vò đầu bứt tai, tức giận đến sắp khóc.
Vẫn là Doãn Ước cảm thấy sai sai, hảo tâm nhắc nhở bạn:
– Hình như điện thoại của cậu chưa cúp kìa.
Trong ký túc xá im lặng khoảng nửa phút, sáu đó chợt nghe một tiếng thét như xé toạt không trung. Ngay sau đó chính là một cô gái cầm điện thoại trốn ra ban công, bắt đầu lải nhải dỗ dành bạn trai.
Vì thế, tất cả mọi người đã biết được một sự thật, bạn trai của cô bạn này, đúng là một người tâm lý mỏng manh.
Doãn Ước chưa từng kể chuyện này với Kỷ Tùy Châu, nhiều năm trôi qua cô lại miêu tả chuyện này với đối phương thật sảng khoái, nghe đến Kỷ Tùy Châu cũng vui vẻ.
– Sau đó họ thế nào?
– Tốt lắm, sau khi tốt nghiệp bạn trai cô ấy đến thành phố B, cuối cùng kết thúc thời gian yêu xa.
– Có kết hôn không?
– Nghe nói vẫn chưa- Vừa nói đến chuyện này Doãn Ước lại có lời muốn nói- Giá nhà ở đây đắt đỏ, hai người bán mạng kiếm sống, tiết kiệm chi tiêu đã nhiều năm, vẫn không đủ tiền mua. Lần trước em vô tình nghe nói, nếu còn không tiết kiệm đủ tiền, họ định về quê sống. Vậy thì sau này gặp mặt cũng khó khăn.
– Mấy năm nay tụi em đã gặp lại nhau chưa?- Kỷ Tùy Châu đồng ý gật đầu, lại hỏi.
Rất hiếm, phải nói là gần như không có. Có lần trên đường Doãn Ước gặp phải trưởng phòng, đối phương nhận ra cô đến chào hỏi với cô, cô nhận ra giọng nói lại nhanh chân chạy mất.
Khi đó cô bị mù, không muốn để các bạn thấy cô như vậy.
Cũng bởi vì bị mù, điện thoại của cô vẫn là kiểu nhấn phím, lúc bạn bè thêm nhau trên WeChat, cô lại không thêm cùng các bạn. Cho dù hiện tại đã dùng điện thoại thông minh, cô vẫn không có ý định kết bạn với họ.
Cô biết tính cách các bạn, nhiều năm như vậy phớt lờ họ, ba người họ khẳng định rất hận cô. Nếu thật sự liên lạc lại, chắc chắn không tránh khỏi bị đánh. Sau khi đánh cô xong sẽ lại ôm cô khóc lóc, nước mắt nước mũi lau hết lên người cô.
Doãn Ước tuy là phụ nữ, lại rất sợ đối mặt với tình cảnh thương cảm này. Vẫn là không cần thiết.
Xe dừng lại gần bãi đỗ, Doãn Ước dẫn Kỷ Tùy Châu xuống xe. Cô còn nhớ nơi này, là khi đó Kỷ Tùy Châu theo đuổi cô, luôn đỗ xe ở đây. Ban đầu cô còn tưởng anh là người cuồng theo dõi, đã từng muốn mua vũ khí để phòng thân.
Hiện giờ nơi đây đã xây dựng thêm, rộng hơn trước rất nhiều. Trong sân trường các sinh viên lái xe đi học ngày càng nhiều, trường học cũng là thuận theo thời thế.
Ngoại trừ bãi đỗ xe ra, ký túc xá cũng được xây lên không ít. Doãn Ước chỉ ở đây học đến năm hai, nhìn cảnh tượng trước mắt này, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô nắm tay Kỷ Tùy Châu, chậm rãi tản bộ trong sân trường.
Khi không về cũng không thấy thế nào, khi đặt mình trong nơi này, trong lòng lại thấy như cách mấy đời. Thời sinh viên đẹp nhất trong hồi ức đều ở nơi này, cũng đã trải qua năm sáu năm rồi, lại có thể cảm thấy mình như già hơn rất nhiều.
Quả nhiên không có đối lập sẽ không có thương tổn.
Hai người đi vòng quanh thư viện, đi đến sân thể dục phía sau. Có sinh viên ở đó đánh bóng chuyền, từng đợt hoan hô cổ vũ liên tục vang lên. Doãn Ước nhìn những chàng sinh viên trẻ trung đang chạy trên sân bóng chuyền, nhìn lại Kỷ Tùy Châu bên cạnh, cảm thấy anh không kém họ chút nào.
Nếu anh có thể nhìn thấy, khẳng định đánh bóng còn đẹp trai hơn.
Qua sân thể dục chính là tòa nhà ký túc, dì quản lý ký túc vẫn không đổi, vẫn là dì đó. Chỉ là nhìn qua hơi già một chút, nhưng vẫn thích cười như xưa.
Khi bọn họ đi ngang qua đó, đúng lúc có bạn nam đưa bạn gái về, muốn cùng nhau lẻn vào trong, lại bị dì tinh mắt ngăn lại. Hai người làm nũng cả buổi, dì lại nhất định không cho, cuối cùng anh chàng chỉ có thể xám mặt ra về.
Thấy cảnh đó Doãn Ước thật ngạc nhiên, hỏi Kỷ Tùy Châu:
– Năm đó rốt cuộc anh làm cách nào để có thể ra vào ký túc của em như chỗ không người thế?
Kỷ Tùy Châu chỉ trưng ra nụ cười hoàn hảo, không nói gì.
Dì quản lý thấy họ dường như hơi kinh ngạc, không biết có phải đã nhận ra Kỷ Tùy Châu rồi không. Doãn Ước có hơi ngượng, mau chóng kéo Kỷ Tùy Châu đi khỏi.
Sau khi đi được một đoạn mới nghe đối phương nói:
– Em chậm một chút, chiếu cố ông bác lớn tuổi lại không thấy đường này đi.
– Anh chẳng già chút nào. Đổi quần áo chải lại tóc, anh có thể đến sân thể dục “thả thính” mấy em sinh viên phải mê mệt. Thật đó, tin em đi.
– Cám ơn đã quá khen.
– Không cần khách sáo, người có thể khiến Hạ Tịch nhìn trúng, chắc chắn có chỗ hơn người.
– Lại sặc mùi dấm rồi- Kỷ Tùy Châu không nể nang ôm vai cô- Hôm nay rốt cuộc em đã uống mấy thùng dấm vậy?
Anh vừa nói vừa sờ xương quai xanh của cô, hại cô liều mạng tránh né. Hai người cười đùa chốc lát, đi đến cạnh bồn hoa ngồi xuống. Doãn Ước định hỏi anh có khát không, nói còn chưa thành lời, một cô gái nhỏ đối diện chạy đến, trong tay cầm chai nước đưa cho họ.
Doãn Ước ngẩn người, cô không quen cô gái này.
Cô gái có lẽ mới học trung học, mỉm cười ngọt ngào với cô, nói:
– Chị ơi, em mời chị uống nước.
– Không không, cám ơn em.
– Không cần khách sáo, không phải em dùng tiền của mình để mua đâu.
– Vậy là ai mua?
– Chị họ của em. Hôm nay em đến chơi với chị ấy, thuận tiện đi xem trường cũ của chị ấy thế nào. Chị ấy nói sau này em cũng nên thi vào đây.
– Trường học này không tồi đâu, cũng không dễ thi vào, em phải cố gắng nhé- Nói xong Doãn Ước lại tò mò hỏi cô gái- Vậy chị họ của em là ai?
– Chị họ em cũng học trong trường này, chị ấy học nghiên cứu sinh. Chị ấy vừa mua thôi, kêu em mang đến cho chị uống.
Doãn Ước ngẩn ngơ, cô cẩn thận quan sát cô gái này, phát hiện gương mặt nó có hơi quen thuộc.
Trông cô rất giống cô bạn cùng phòng. Doãn Ước nhớ lại một số chuyện về cô bạn ấy. Nghe nói sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học thì đậu nghiên cứu sinh, cho nên vừa rồi có phải cô ấy đã nhìn thấy họ. Nhưng sao cô ấy lại không chào cô chứ?
– Chị, chị có WeChat không?- Cô gái hỏi.
– Có.
– Vậy em thêm chị được không?
Doãn Ước là lần đầu tiên bị một cô gái nhỏ đến gần hỏi xin WeChat. Cô biết chắc chắn không phải là ý của cô gái đó, mà là bạn cô cần.
Nghĩ đến đây sống mũi Doãn Ước cay cay, lấy điện thoại thêm WeChat với đối phương. Cô gái nhỏ cười hì hì đi khỏi, để lại Doãn Ước ngồi đó trầm ngâm.
– Có phải nhớ bạn rồi không?- Lát sau, cô nghe Kỷ Tùy Châu hỏi.
– Ừm.
– Có muốn gặp lại các bạn không?
Muốn chứ, chỉ là không dám gặp, gặp rồi phải nói gì đây. Tất cả mọi người đều không còn như trước, còn có thể nói chuyện hợp nhau không?
Đây cũng là nguyên nhân cô bạn nhờ em họ đến xin cô WeChat đúng không, khoan mặt gặp mặt vội, chỉ liên lạc qua điện thoại. Nếu họ vẫn còn như xưa, thì gặp mặt cũng không muộn.
Nếu đều đã thay đổi, coi như bạn bè bình thường cũng rất tốt. Thêm bạn vẫn tốt hơn không có bạn.
Nghĩ vậy tâm trạng Doãn Ước lại tốt hơn, cô đứng lên khỏi bồn hoa, đưa tay kéo Kỷ Tùy Châu:
– Đi, em mời anh đi ăn.
– Đừng nói ăn trong căn tin trường em nhé- Kỷ Tùy Châu vốn muốn đi cùng cô, nghe nói vậy dừng bước lại.
– Là nhà ăn, sao vậy, mùi vị không thể so sánh với căn tin công ty à.
Kỷ Tùy Châu vô cùng không muốn, lại không thể lay chuyển được cô, chỉ có thể đi theo.
– Vệ sinh an toàn thực phẩm trong căn tin trường em thế nào?
– Bình thường mà, căn tin trường đại học sạch sẽ bao giờ.
– Trong đồ ăn không có gián chứ.
– Không có, cho dù có anh cũng đâu nhìn thấy, em sẽ gắp ra giúp anh.
Kỷ Tùy Châu: … … …