6 năm, một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, mỗi ngày chúng ta đều sẽ được gặp gỡ thêm rất nhiều người, hoàn hảo có, tài giỏi có, vậy thử hỏi sao anh lại vẫn yêu em lâu đến vậy?
Diệp Ngọc Y, cái tên đã thật sự khắc sâu vào tim tôi từ 6 năm trước rồi, có lẽ em đã ghét tôi rất nhiều, vì sao lại vội vàng bước vào cuộc đời em rồi lại nhanh chóng rời đi như thế?
Có lẽ số thời gian hạnh phúc tôi dành cho em quá ít ỏi, nó không đủ cho em hiểu hết về tôi, và cũng không đủ để em có thể tin tưởng tôi. Chính cái ngày tôi thật sự rời xa nơi có em, em có biết không, trái tim tôi đau lắm, nó muốn nhìn thấy em, nó muốn bên cạnh em, nhưng nó không thể đấu lại lý trí của tôi để rồi hai ta phải chịu đựng những đau khổ như vậy.
Sau những ngày tháng cố quên đi hình bóng em vì nghĩ rằng hiện tại chắc bên cạnh em đã có ai khác rồi, tôi ngày ngày lao mình vào việc học, rồi lại chống chọi lại những lời gièm pha ngoài kia để gánh vác công ty đang trên bờ vực sụp đổ. Có lẽ ông trời sinh ra tôi là để trừng phạt thì phải, ông ấy buộc tôi phải buông bỏ em, lại lấy đi tình thương của ba dành cho tôi rồi.
Nhưng....thật may mắn vì biết được em vẫn đang còn độc thân, em giờ đã trở thành một người con gái tài giỏi, vững bước trên con đường sự nghiệp của em. Thật ngại khi tôi luôn không thích gọi em là chị, vì tôi muốn che chở cho em, mỗi lần nhìn thấy em, em lại khiến tôi muốn trở thành một người đàn ông tốt hơn.
Mỗi đêm qua đi, hay mỗi lần thức giấc, tôi đều sợ rằng em quên mất tôi, quên người tên Lâm Gia Kiệt này rồi. Thế là tôi lại một mực cho người âm thầm theo dõi em, việc tôi làm có lẽ sẽ làm em cảm thấy khó chịu, nhưng đó lại là cách duy nhất khiến tôi đỡ nhớ em hơn, xin lỗi em!
Hôm nay, đối với em chắc nó cũng chỉ như bao ngày khác, một ngày bình thường. Nhưng đối với tôi, hôm nay là ngày rất đặc biệt, là ngày tôi chính thức quay về để tìm lại em, người con gái tôi chưa từng quên được!
Rồi khi nhìn thấy em đang sánh bước bên Đỗ Nam, trái tim tôi lại dâng lên cảm giác vô cùng lo sợ, sợ em sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Tôi lại một lần nữa không dám đối mặt với em, tôi tìm đến anh ta và biết được, bao nhiêu năm qua em đã phải chống chịu những vất vả thế nào mới có được ngày hôm nay.
Anh ta hỏi tôi rằng, nếu tôi thật sự yêu em vậy có biết em thích nhất là thứ gì không?
Giây phút đó tôi như chết lặng, đúng thật là tôi không biết em thích gì nhất cả, đến cả việc nhỏ bé như thế về em tôi còn không nắm bắt được vậy lấy tư cách gì để yêu em, phải không?
Tôi thề là tôi đã rất tự ti khi đối diện với em.
Ngày chúng ta gặp lại nhau, em rất khác!
Khác từ cách nói chuyện, cách em thể hiện thái độ ra bên ngoài, và cả gương mặt quen thuộc đó, bây giờ đều khác.
Được ở gần em như thế, việc tôi muốn làm là bước đến ôm em vào lòng và nói lời xin lỗi chân thành với em thôi, nhưng bấy nhiêu đó làm sao đủ để xoa dịu nổi đau khổ trong em, em tỏ ra chán ghét tôi, em quay lưng đi, lòng tôi đau như ai cắt vậy.
Lúc biết em gặp nguy hiểm, dù có bắt tôi phải bỏ mạng sống này để cứu lấy em tôi cũng mãn nguyện. Tôi mặc kệ sự an toàn của bản thân để chạy đi tìm kiếm em. Giây phút nhìn thấy em xanh xao, tiều tuỵ đứng đó, tôi chỉ muốn ngay lập tức giết chết hắn ta, người đã gây ra đau đớn cho em.
Đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tôi được nghe em nói yêu tôi, muốn ở bên cạnh tôi và xoá hết mọi uất hận. Tôi vui lắm, rất vui!
Đột nhiên lúc đó tôi buồn ngủ đến lạ, tôi không mở mắt ra được, bên tai tôi tiếng khóc của em càng lúc càng nhỏ đi, tôi còn nghĩ mình sẽ không vượt qua được. Trước mắt tôi hiện ra hai hình bóng mờ ảo một trắng một đen, họ nói rằng muốn bắt tôi đi, tôi mặc kệ lời nói lạnh lẽo của họ mà chạy đi tìm em, nhưng trước mắt tôi chỉ toàn là một màu đen không nhìn thấy gì cả.
Tôi cố hết sức mà chạy, dần dần một cánh cửa màu đỏ chói loá xuất hiện ngay trong tầm mắt. Từ bên trong cánh cửa đó, tôi nghe được giọng nói của em, nghe tiếng em thút thít trái tim tôi càng nôn nao bước đến gần và vội vàng mở cánh cửa đó ra. Một dòng âm thanh khó nghe cứ kêu lên trong tâm trí tôi, kèm theo một dòng ánh sáng lọt vào khe mắt, chợt nhìn thấy em vẫn ngồi ngay bên cạnh, tôi mừng và hạnh phúc vì có thể tiếp tục bù đắp và yêu em!
Bù đắp bằng cả cuộc đời này, nhưng....cũng thật lo vì chính bản thân tôi còn không biết căn bệnh của mình có thể thật sự chữa khỏi hay không?
Em tình nguyện cùng tôi đi trị bệnh, em nói sau khi tôi khỏi bệnh tôi và em sẽ tổ chức đám cưới. Chính lúc đó, lúc em nói mình sẽ đám cưới, cũng là lúc tôi cảm thấy chưa bao giờ bản thân sợ chết đến vậy! Không phải do bản thân yếu đuối mà là do tôi vẫn còn muốn được mãi mãi yêu em đến trọn đời trọn kiếp mà thôi.
Sau khoảng thời gian chúng ta cùng chịu sóng gió, thật biết ơn vì cuối cùng may mắn cũng đã chịu chấp nhận chúng ta. Tôi được trị khỏi căn bệnh những tưởng sẽ cướp đi mạng sống. Tôi chẳng còn lúc nào nôn nóng hơn lúc này, tôi muốn nhanh chóng cầu hôn em, chính thức cưới em về.
Khoảnh khắc được nhìn thấy em trong bộ váy cưới màu trắng, cầm trên tay bó hoa đi vào cùng ba Diệp, cảm xúc trong tôi đột nhiên bị đảo lộn, niềm hạnh phúc tột cùng lấn át tâm trí, đây chính là 'tương lai' mà tôi hằng ao ước, một 'tương lai' có em!
Lại 5 năm nữa trôi qua, năm đó em sinh cho tôi một cặp long phụng, dù lúc đó đang đứng bên cạnh nắm chặt tay em cùng vượt cạn nhưng trái tim tôi vẫn không thể thoát khỏi sự lo lắng, trong lòng luôn thầm cầu mong ba sẽ phù hộ cho mẹ con em được bình an. Rồi lần lượt Tiểu Quân, rồi đến Tiểu Tịch chào đời, chúng nó vừa ra khỏi bụng em đã khóc quấy lên, lúc đó tôi quên cả việc nhìn mặt con, tôi vẫn đứng khư khư ở đó lau mồ hôi cho em, tôi biết lúc đó là lúc em cần tôi nhất.
Tình yêu là vậy, không thể cưỡng cầu cũng không thể ràng buộc, thứ gì thuộc về mình từ lâu đã định sẵn là của mình. Tình yêu là thứ không đòi hỏi phải xuất phát từ hai phía, nhưng nó cần có sự vun đắp và tình nguyện giữa hai người.
Rốt cuộc thì sau bao nhiêu khó khăn, chỉ cần ta còn chờ đợi nhau thì chắc chắn ta vẫn thuộc về nhau!
Diệp Ngọc Y, anh yêu em!