Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 48: Rèn luyện trí tuệ



Cuộc sống dưỡng thai thật nhàn nhã, cả ngày lẫn đều chỉ có ăn với ngủ, Lộ Cẩn mau sách vào thư phòng đọc, ngồi nghiêng người dựa vào giá sách, một tay chống đầu một tay lật sách.

Hôm nay Mộ Trạch đến công ty, khi về nhà không thấy cô đâu, anh tưởng là cô ngủ trong phòng, không nghĩ rằng cô sẽ ở thư phòng. Anh cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô.

Thai đã được hơn năm tháng, bụng cô đã lộ rõ hơn nhiều, cánh tay cũng đã mập hơn một chút, đầy đặn đáng yêu, thỉnh thoảng cô sẽ nhắc anh phải kiểm soát chế độ ăn của cô nhưng Mộ Trạch lại hy vọng cô ăn được càng nhiều càng tốt, sau đó sinh cho anh một nhóc con bụ bẫm

Thấy cô tập trung vào trang sách, Mộ Trạch mới nhìn ra mặt bìa, , hôm anh đến hiệu sách nhân viên nói rằng quyển này rất thích hợp cho trẻ em, anh thấy thú vị nên mua về, bây giờ lại thành trợ thủ đắc lực giúp cô giết thời gian.

Mộ Trạch sát người vào quyển sách, muốn đọc qua nội dung, cô thì hệt một đứa nhóc vội vàng gấp sách lại, mở to hai mắt nhìn anh đầy cảnh giác: “Anh muốn đọc à?”

Mộ Trạch buồn cười: “Chẳng lẽ sách này giấu báu vật à?”

“Tất nhiên rồi, trong sách này có ngôi nhà vàng đấy!” Lộ Cẩn vẫn không cho anh đọc, thấy anh làm ra vẻ sao cũng được thì cô nói: “Em hỏi một câu anh trả lời một câu nhé?”

Mộ Trạch dĩ nhiên lên tiếng đồng ý tiếp chiêu.

“Câu hỏi đầu tiên, tại sao mắt thỏ lại màu đỏ?”

Mộ Trạch trầm ngâm hai giây, nghiêm túc nói: “Trên thực tế, màu mắt thỏ có liên quan đến màu lông của chúng, thỏ đen thì mắt màu đen, thỏ xám thì mắt màu xám tro, thỏ trắng thì mắt trong suốt, bình thường chúng ta thấy mắt thỏ màu đỏ vì các mao mạch trong mắt trắng phản chiếu với ánh sáng bên ngoài nên mắt trong suốt sẽ hiện thành màu đỏ.”

Lộ Cẩn nghe xong đã lớn tiếng kết luận: “Sai!” Cô cầm sách lên, he hé mở, thấy câu trả lời xong vội vã khép lại cẩn thận, sợ Mộ Trạch sẽ nhìn thấy.

Mộ Trạch nhìn vẻ mặt cô, xem ra câu trả lời nằm trong cuốn này, đáp án của anh sai rồi.

“Thế câu trả lời là gì?”

“Anh không đoán được à?”

Mộ Trạch cười lắc đầu.

“Bởi vì nó chạy thua con rùa đen nên khóc đỏ cả mắt.”

Mộ Trạch: “…”

Thấy anh không đoán được, Lộ Cẩn cười dương dương đắc ý: “Vừa rồi không phải lợi hại lắm sao? Ai ngờ ngay câu đầu tiên đã sai rồi.” Cô cố tình thở dài nói: “Ầy dà, xem ra sau này không thể để anh dạy con rồi, con sẽ thành bé ngốc mất.”

Mộ Trạch nhíu mày: “Anh ngốc?”

“Ủa thế không đúng sao?”

Mộ Trạch mím môi, nói: “Tiếp tục.” Xem ra nếu anh không trả lời được câu hỏi trong thì hình tượng khôn ngoan nhanh trí của anh sẽ bị hủy hoại mất.

“Được, câu hỏi số hai.” Lộ Cẩn cầm sách lên, tiếp tục đặt câu hỏi: “Con khỉ có thể bẻ một bắp ngô trong một phút. Xin hỏi, trong vườn cây ăn quả, một con khỉ có thể bẻ được bao nhiêu bắp ngô trong năm phút?”

Mộ Trạch trả lời không cần suy nghĩ: “Năm.”

Lộ Cẩn cười một tiếng thật to, tay ôm bụng cười điên dại: “Năm, anh nói năm à! Ha ha ha ha… Cười chết em mất… Ha ha… Trong vườn cây ăn cây lấy đâu ra bắp ngô mà bẻ?”

Mộ Trạch tỉnh ngộ, thấy cô cười như vậy mình cũng cười theo, sợ cô cười nhiều quá bụng sẽ không thoải mái nên khẽ đẩy vai cô: “Em kể tiếp đi.”

Lộ Cẩn vất vả lắm mới ngừng cười, không nghĩ Mộ Trạch sẽ trải qua khoảnh khắc chịu nhục như này, cô càng ngày càng thích quyển rồi đấy.

“Tiểu Vương là một quân nhân xuất sắc. Có một ngày, khi đang đứng gác làm nhiệm vụ, anh ấy rõ ràng nhìn thấy một kẻ địch đang lặng lẽ đi tới gần mình, tại sao anh ấy lại mắt nhắm mắt mở?”

Bấy giờ Mộ Trạch không trả lời ngay, đến cả IQ cũng bị người ta hoài nghi rồi, anh dĩ nhiên không thể xem thường được nữa, suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Bởi vì anh ta đang nhắm súng trong tay.”

Lộ Cẩn đã biết đáp án từ lâu, thấy anh trả lời vậy cũng không bất ngờ, với lại đã có kinh nghiệm từ hai lần trước nên khi gặp câu hỏi tương tự thì cũng nắm được kha khá rồi.

Lật sang trang sau, cô hỏi tiếp: “Xin hỏi loại đường nào không thể đi?”

“Đường đời.”

“Sai rồi!” Lộ Cẩn lại đắc ý: “Đường mạch điện!”

“…. Đường đời cũng không thể đi mà.”

“Nhưng đường trong đáp án là mạch điện.” Lộ Cẩn đưa sách cho anh nhìn: “Chúng ta phải lấy đáp án trong sách làm chuẩn.”

Mộ Trạch chiều cô: “Được, lấy đáp án trong sách làm chuẩn.”

“Mộ Trạch.” Lộ Cẩn đột nhiên hỏi: “Hỏi còn bé anh chưa đọc bao giờ sao?”

“Anh không đọc những thứ này.”

“Sao anh biết chứ? Hồi còn bé chắc chắn ai cũng phải có một quyển , khi còn bé em cũng đố bố mẹ như này, kết quả là cả hai người cùng đờ ra, đến khi trưởng thành em mới hiểu, thì ra mọi người đều biết đáp án rồi, chỉ vì muốn em vui nên mới cố tình trả lời sai thôi.”

Mộ Trạch cười cười: “Vậy em cảm thấy anh ngốc hay là anh như bố mẹ, tất cả đều muốn em cười?”

Lộ Cẩn không hề giữ mặt mũi cho anh: “Cái bộ dạng này của anh, nhìn qua cũng biết là ngốc rồi!”

Mộ Trạch bất đắc dĩ nói: “Ngốc rõ như vậy à?”

“Quá rõ luôn.” Lộ Cẩn nghiêng đầu hỏi anh: “Hầy, hồi còn bé anh không đọc thật à?”

“Thật.”

“Vậy anh đọc cái gì? Tam Quốc Diễn Nghĩa?”

Sàn nhà hơi lạnh, anh sợ cô ngồi lâu quá sẽ không thoải mái nên kéo cô đứng dậy: “Không nhớ.”

“Cái gì vầy.” Lộ Cẩn đặt sách sang một bên, nhón chân lên ôm cổ anh: “Mau nói cho em biết đi anh đọc cái gì?”

Mộ Trạch nhận ra càng ngày Lộ Cẩn càng nghịch ngợm, rõ ràng đang mang thai, vậy mà có những lúc lại thấy cô nhảy cẫng lên vì sung sướng một điều gì đó khiến anh sợ chết khiếp, giờ bụng to lắm rồi còn nhảy lên người anh như trẻ con.

Mộ Trạch định gỡ tay cô xuống nhưng làm mấy lần đều không thành công nên dứt khoát ôm lấy cô, đặt cô lên ghê, hơi nghiêng người nghiêm mặt nói với cô: “Mang thai thì đàng hoàng vào cho anh.”

Lộ Cẩn bĩu môi: “Anh tưởng là em thích dính anh lắm à!”

Thấy cô bĩu môi giận dỗi, còn hơi nghiêng mặt sang một bên, giằng co nhau một hồi, cuối cùng Mộ Trạch ngả kiếm đầu hàng, anh xích lại gần cô thấp giọng nói: “Vợ, anh sai rồi.”

Lộ Cẩn vẫn không nói lời nào.

Mộ Trạch cọ vào cổ cô: “Anh chỉ ước em lúc nào cũng dính anh, nhưng anh không thể để em nhảy loạn cào cào như thế được vì anh lo cho em và con.”

Sao cô không biết anh lo cho mình và con chứ, nhưng nghe chính miệng anh nói thế khiến tim Lộ Cẩn tan chảy, dù vậy mặt vẫn không biểu cảm: “Thật?”

Mộ Trạch cắn tai cô: “Chín rồi.”

Lộ Cẩn đảo mắt nhìn. Mộ Trạch vừa định nói gì đó thì điện thoại để trên bàn đã đổ chuông.

“Ông chủ à, sao cậu không nhanh về công ty đi!” Đầu bên kia Tiếu Nghị than khổ liên hồi: “Còn nhiều việc như vậy, cậu muốn tôi tăng ca trắng đêm à?”

“Thất bại trong tình yêu thì phải thành công trong sự nghiệp, đến lượt cậu phải dành thời giờ cho công việc rồi đấy.”

“Này ai bảo cậu nói tôi thất bại trong tình yêu đấy!” Chẳng lẽ Tiếu Nghị đây không thể giải quyết được Diệp Vi nhỏ bé à?

Mộ Trạch nhìn Lộ Cẩn đang nghiên cứu , cười nói: “Cũng không hẳn.”

“Thế cậu thấy tôi thất bại trong tình cảm lúc nào?

“Tôi nhìn thấy khoảng thời gian này câu rơi vào trạng thái thất vọng trong tình yêu đấy.”

“Được được, cậu nói gì cũng được hết.” Tiếu Nghị cũng không định thảo luận vấn đề này với anh. “Cậu thật sự muốn ném hết công việc cho một mình tôi à? Nghỉ trăng mật làm cậu thoải mái quá rồi đúng không?”

“Một mình cậu? Xem ra tôi nên cân nhắc đến việc cho Lâm Tử Phong và Vưu Giai Giai nghỉ phép.”

“Đừng, tôi đã khổ quá rồi, cậu còn định cho hai trợ thủ đắc lực rút lui thì tôi không muốn sống nữa!” Tiếu Nghị ai oán trong lòng, Mộ Trạch đúng là tai kiếp đời anh, mình thì nghỉ ngơi sung sướng để lại anh ở đây sống trong đau khổ.

“Nếu cậu hoàn tất mấy case đó thì tôi sẽ nói cho cậu một số chuyện liên quan đến Diệp Vi.”

Tiếu Nghị giễu cợt: “Chuyện tôi không biết mà cậu lại biết sao?”

Mộ Trạch thâm thúy đáp lời: “Tôi không biết thì A Cẩn cũng không biết à?”

Tiếu Nghị chỉ hơi chần chờ một giây đã vội nói: “Chuyện này, Mộ Trạch, cậu cứ nghỉ phép ở nhà thoải mái đi, chăm sóc vợ thật tốt, không cần lo lắng chuyện công ty đâu, tất cả đã có tôi lo rồi!”

“Thật à?”

“Dĩ nhiên rồi!” Tiếu Nghị lúc này khác hẳn với dáng vẻ kêu khổ vừa nãy: “Được rồi, tôi phải đi chuẩn bị tài liệu, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi.” Nói xong anh vẫn không quên nhắc nhở: “Nhớ lời cậu hứa đấy.”

Mộ Trạch tắt điện thoại, không nghĩ rằng Tiếu Nghị lại có lúc nghe lời như này.

Anh đi tới giành lại từ trong tay Lộ Cẩn, cúi đầu hỏi cô: “Em định ngồi nghiên cứu cả ngày à?”

“Nãy anh nói gì với Tiếu Nghị đấy? Em biết chuyện gì?”

Ngồi lâu nên mông hơi đau, Lộ Cẩn bước xuống ghế, Mộ Trạch đỡ cô rất tự nhiên: “Anh nói với là chỉ cần cậu ấy làm việc cho giỏi thì anh sẽ kể cho nghe về chuyện của Diệp Vi, giúp cậu ấy ôm được Diệp Vi về nhà.”

“Không thể tin được giờ Tiếu Nghị theo đuổi phụ nữ lại cần người khác hỗ trợ đấy.” Nghĩ đến Tiếu Nghị và Diệp Vi, Lộ Cẩn không nhịn được phì cười, hai người đúng là một đôi oan gia hạnh phúc, bây giờ bọn họ chỉ cần gặp nhau thôi thì một là bơ nhau luôn, hai là cãi nhau um cả lên.

Đi được hai bước, Lộ Cẩn sờ bụng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Trạch: “Chồng ơi, em đói rồi.”

Lộ Cẩn đột nhiên nhẹ nhàng như thế, đôi mắt trong trẻo dịu dàng như nước khiến Mộ Trạch không cầm lòng được, vội vàng quay đầu lại: “Anh đi nấu cơm.”

Anh biết Lộ cẩn cố tình, từ sau khi mang thai cô thỉnh thoảng sẽ khiêu khích anh, Mộ Trạch bực đến sái quai hàm nhưng cũng hết cách với cô, chỉ có thể ra vẻ đàng hoàng vào bếp nấu cơm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv