May mà hôm sau cô không phải đi làm, nếu không nhất định sẽ tới trễ, Lộ Cẩn mơ màng tỉnh lại rất sớm, phát hiện cô và Vi Vi cả đêm ngủ trên ghế sô pha như vậy, chính cô cũng sợ hết hồn, lâu rồi chưa có điên cuồng như vậy.
Hai người ở trên ghế sô pha dĩ nhiên là ngủ không ngon, cổ với cánh tay đều đau nhức, Lộ Cẩn đẩy chân Diệp Vi đang đè trên người mình, “Vi Vi, Vi Vi.”
“Ừ?” Diệp Vi cũng chưa tỉnh hắn, bị cô đánh thức, cô nàng dụi mắt, nghi hoặc nhìn về cô, “Sao thế?”
“Lên giường ngủ đi.” Lấy chân cô nàng ra, Lộ Cẩn xuống ghế sô pha, hôm qua nhảy lâu như vậy chân bây giờ đã mềm nhũn ra rồi.
“Chờ mình chút.” Diệp Vi vội vàng đi xuống, lảo đảo mấy bước tiến lên dựa vào người Lộ Cẩn, hai người híp mắt nghiêng ngã đi vào phòng ngủ.
Vô cùng mệt mỏi, hai người ngã xuống giường, định cứ ngủ như thế. Nhưng mà, được hai phút, chuông điện thoại vang lên, Lộ Cẩn lục lọi bắt máy.
“A lô!”
“Chị Vi, sao chị còn chưa tới?”
Chị Vi?
Lộ Cẩn kêu lên, “Vi Vi, điện thoại của cậu này!”
Diệp Vi híp mắt nhận lấy điện thoại, “Chuyện gì?”
“Chị Vi, chị quên rồi hả? Sáng hôm nay có cảnh quay của chị, tổ trang điểm đã sắp xếp xong hết rồi, sao chị còn chưa tới? Cũng sắp 7 giờ rồi!” Trợ lý của Diệp Vi bên kia đã gấp gáp tơi mức giậm chân, nếu cô tới trễ, thì ai là người bị đạo diễn mắng chứ.
Nghe trợ lý nói xong, Diệp Vi hoàn toàn tỉnh táo, “Tới bây giờ!”
Cúp máy, Diệp Vi vội vàng đứng lên, “A Cẩn, mình còn phải làm việc, mình đi trước.”
Lộ Cẩn ngủ mơ màng, không lên tiếng đáp lại, trở mình ngủ tiếp.
Diệp Vi sửa soạn đơn giản rồi chạy ra ngoài.
Lộ Cẩn vừa mới ngủ một chút thì điện thoại lại kêu, lúc này đúng là điện thoại của cô.
Cô cau mày bắt máy, “Ai đó?” Người bị đánh thức tận hai lần đương nhiên là cáu kỉnh.
Mộ Trạch bên kia sửng sốt nói: “Mới qua một đêm thôi mà em đã nóng tính vậy sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Lộ Cẩn kịp phản ứng là ai, mặc dù tối qua không có ở trong lòng anh có phần áy náy, nhưng bây giờ cô rất bực bội, “Hai tiếng nữa em gọi lại cho anh nhé? Bây giờ em rất buồn ngủ.”
Nói xong không chút lưu tình mà cúp máy, Mộ Trạch bên kia đứng trước cửa hận đến nghiến răng, em được lắm, rốt cuộc tối qua em chơi đến mấy giờ?
Lúc Lộ Cẩn tỉnh dậy là đã gần 10 giờ, cô nằm trên giường ngây ngẩn một hồi, sau đó móc điện thoại dưới gối ra gọi cho Mộ Trạch.
“Mộ Trạch, anh đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Ồ, anh có nhiều việc lắm à?”
Mộ Trạch nhàn nhạt đáp. “Đúng là rất bận.”
Áu… giọng điệu này, Lộ Cẩn không biết nói gì tiếp theo.
Cô dò xét hỏi thử, “Anh đang tức giận sao?”
“Bây giờ không có thời gian để giận hờn.”
Lộ Cẩn âm thầm nghĩ, đúng là đang giận thật.
Còn muốn nói thì Mộ Trạch bên kia mở miệng trước, “Còn phải họp, anh cúp máy trước.”
Sau đó, Lộ Cẩn nghe được tiếng “tút tút tút.”
Đúng là người đàn ông nhỏ mọn, Lộ Cẩn khinh bỉ trong lòng, sau đó rời giường rửa mặt chải đầu.
Sau khi thay một bộ quần áo ở nhà, Lộ Cẩn đi ra khỏi phòng ngủ, Vi Vi không có ở đây, Mộ Trạch cũng không có, ước chừng hôm nay cô sẽ không ra ngoài, dù sao trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn mà Vi Vi mua hôm qua.
Đi chưa được mấy bước, cô liền thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đọc báo, Lộ Cẩn sửng sốt mấy giây.
Mộ Trạch có chìa khóa nhà cô, anh có thể vào cũng không kỳ lạ, nhưng mà… không phải anh đang ở công ty sao?
“Anh…”
Ánh mắt Mộ Trạch rời tờ báo, nhìn cô, “Mặc đồ ở nhà, em thật không định tới chỗ anh sao?”
“Ơ, không phải.” Lộ Cẩn đi tới, “Đã lâu em không ở nhà, anh còn đang ở công ty, giờ này cũng đã muộn rồi mà.”
“Em thức khuya đến mấy giờ?”
Lộ Cẩn không biết trả lời sao, anh thật sự nghiêm túc như vậy sao?
Ngồi xuống bên người anh, Lộ Cẩn lấy tờ báo trong tay anh ra, “Kìa, Mộ tổng, đừng nói với em là anh đang ghen với một người phụ nữ đấy.”
Mộ Trạch thuận thế ép cô, “Em cảm thấy có thể sao?”
“Sao lại không, thời đại học ai cũng nghĩ em với Vi Vi là đống tính luyến ái đấy.”
“Ồ! Vậy anh phải chú ý hơn, không nghĩ rằng vợ sắp cưới của anh lại thích cả trai gái.”
“Đó là đương nhiên…”
Câu nói kế tiếp bị nụ hôn nóng bỏng nuốt vào.
Sau mấy phút dây dưa, Mộ Trạch ôm cô đi tới bàn ăn, đặt cô ngồi trên ghế, Lộ Cẩn lúc này mới phát hiện trên bàn có bánh mỳ nướng và sữa trên bàn.
Anh không hề tức giận, anh chỉ cố ý trêu chọc cô.
“Ăn sáng đi.”
Lộ Cẩn nghe lời, bỏ miếng bánh mì vao miệng, “Anh tới lúc nào?”
“Hơn tám giờ.”
Lộ Cẩn cười ngượng ngùng, “Để anh đợi lâu rồi.” Hớp miếng sữa bò, còn ấm, chắc là sau khi nói chuyện điện thoại với cô anh đã đi mua.
Mộ Trạch đi tới ghế sô pha, “Lâu thật, lúc người nào đó ngủ rất giống với động vật.”
Lộ Cẩn sắp sặc, muốn mắng thì mắng đi, còn người nào đó, động vật nào đó, thật là… trẻ con.
Ăn sáng xong, Lộ Cẩn vào bếp rửa ly, cô vừa cất ly vào tủ thì bên hông bị ôm chặt, sau đó, cái hôn của người nào đó rơi xuống, từ cổ đến gò má, rồi đến môi, tay anh không an phận, thăm dò trong vạt áo.
Lộ Cẩn nhẹ nhàng thở hồn hển đẩy anh, “Mộ Trạch…”
Môi mỏng quyến rĩ bên tai cô, “Làm sao? Em ăn no rồi không cho anh ăn sao? Anh đói suốt một đêm rồi.”
Khuôn mặt Lộ Cẩn đỏ đến mức rỉ máu, anh cái gì cũng nói được, biết mình chạy không khỏi, cô chỉ có thể cầu xin, “Đừng làm ở đây mà.”
Thấy cô lo lắng, người nọ tà ác nhẹ giọng bên tai cô, “Ở chỗ này mới có cảm giác.”
Lộ Cẩn muốn dùng sức đẩy anh ra, , nhưng lại bị anh khiêu khích khiến cô yếu thế, nhìn về phía cửa sổ hé mở cách đó không xa, cô sắp khóc, “Anh về phòng đi, đừng ở đây, sẽ bị người ta nhìn thấy.”
Người đàn ông khẽ cười, một tay nâng mặt cô lên, một tay ôm eo cô về phòng ngủ.
Khoảng trưa 12 giờ Lộ Cẩn mới thoát khỏi Mộ Trạch, vất vả đẩy anh xuống giường, mình lại ngủ sau, không bao lâu lại bị Mộ Trạch kêu dậy ăn trưa, Lộ Cẩn đột nhiên cảm thấy, mấy ngày nghỉ cô cũng chỉ có ăn với làm những việc này.
Buổi chiều Lộ Cẩn vốn định ở nhà giải quyết xong bản thiết kế hai ngày trước chưa xong, ai ngờ Mộ Trạch lại đưa cô đến công ty anh.
Lộ Cẩn ngồi trước bàn đọc sách, “Em muốn ở nhà hoàn thành bản thiết kế mà, kéo dài thì cảm giác sẽ biến mất.”
Mộ Trạch gập máy tĩnh ại, xoay người tìm túi, “Tới phòng của anh làm việc.”
Lộ Cẩn thấy xách máy tính thì muốn cướp, nhưng Mộ Trạch nhanh hơn cô, cô ảo não, “Anh đừng như vậy, đây là công việc của em.”
Đặt máy tính trong túi xách, kéo khóa, anh nói, “Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến em, việc ai nấy làm.”
Lộ Cẩn không nói, có chút giận dỗi.
Có quỷ mới tin anh!
“A Cẩn, em không đi cùng anh thì anh không có tâm trạng làm việc.”
Cuối cùng, dưới cách nói của Mộ Trạch, Lộ Cẩn đầu hàng.
Mộ tổng đưa một người phụ nữ đến công ty, chuyện này không ai là không thể chú ý.
Mấy nhân viên nữ ở quầy lễ tân đều đã gặp Lộ Cẩn, dĩ nhiên cái dòng cầu hôn của Mộ Trạch trên weibo ai cũng biết, bóng lưng của hai người vừa biến mất, mọi người liền sôi sục.
“Tôi nói đó, đó chính là “…. Là cô Lộ, trừ cô ấy ra thì ai mới có được may mắn này, được Mộ tổng nhìn trúng!”
“Lúc cô Lộ xuống xe, Mộ tổng còn che đầu giúp cô ấy, tôi không ngờ Mộ tổng lạnh nhạt mà cũng có lúc ngọt ngào như vậy!”
“Thì cũng chỉ có cô Lộ thôi, có thấy Mộ tổng đối với ai khác như vậy chưa? Đúng là một người đàn ông lý tưởng, đáng tiếc là tôi không có phúc đó.”
“Theo thế trận này thì cô ấy chính là vợ tương lai của ông chủ chúng ta!””
Theo Mộ Trạch vào thang máy riêng, Lộ Cẩn thở dài ra.
Mộ Trạch kéo tay cô, “Em sao thế?”
“Không có gì, chỉ là… làm người khác chú ý quá.”
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là năm sáu người trợ lý đang làm việc, Lộ Cẩn cảm giác mình bị nhìn chằm, không quen, nhưng người bên cạnh không chú ý đến xung quanh mà kéo cô vào phòng làm việc.
Lộ Cẩn ngồi trên ghế, “Đã nói là đừng đưa em tới đây mà…”
Mộ Trạch cưng chiều xoa tóc cô, “Đừng ngại, bà xã.”
Lộ Cẩn sửng sốt, mặt ngượng ngùng, “Anh nói bậy gì đó!”
“Anh nói không đúng à?” Một tay anh chống ghế sô pha, khom người lại gần cô, “Bây giờ thì không phải nhưng sẽ nhanh thôi.”
Cho dù ai nghe lời này cũng sẽ động lòng, huống chi lời này còn xuất phát từ miệng Mộ Trạch, Lộ Cẩn quên mất phải làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Mộ Trạch cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, anh khó khăn kiềm chế, từ từ cúi đầu xuống…
Ngoài cửa có tiếng gõ, “Cốc cốc! Cốc cốc!”
Lộ Cẩn hồi phục tinh thần, “Anh mau đi mở cửa đi.”
Lộ Cẩn cố duy trì bình tĩnh, nhưng tim đập như sấm, môi của anh sắp chạm vào cô rồi.
Mộ Trạch thở dài, thẳng người lên nói, “Mời vào.” Sau đó đi tới ghế làm việc ngồi xuống.
Abby đẩy cửa vào, đi trên giày cao gót đưa một chồng văn kiện cho Mộ Trạch, “Mộ tổng, những tài liệu này anh xem qua rồi ký tên chúng tôi mới có thể làm tiếp được, thời gian khá gấp, đối phương nói hi vọng có thể vào cuối tháng này.”
Mộ Trạch suy tư hai giây, “Tất cả cứ dựa theo lịch trình mà làm, không cần quan tâm ngươi fta nói gì, hợp tác với chúng ta là lựa chọn tốt nhất của họ, mà chúng ta, coi như dùng các thủ đoạn khác cũng chưa chắc là không thể thực hiện được.”
“Vâng, Mộ tổng.”
Abby xoay người, đi tới bên Lộ Cẩn, “Cô Lộ, uống chút gì không? Cà phê, trà sữa, hoặc đồ uống khác?”
“Cà phê, cảm ơn cô.” Cô còn chưa nói cô là họ Lộ, nhưng dường như ai ở Đông Lăng cũng biết cả rồi.
Abby còn chưa kịp trả lời, một giọng nói khác vang lên, “Cho cô ấy một ly nước chanh.”
Lộ Cẩn nhìn anh, bất mãn nói: “Lâu rồi em chưa uống cà phê.”
Mộ Trạch để văn kiện xuống, “Trước kia uống không đủ?”
Trước khi hai người bên nhau, ngày nào Lộ Cẩn cũng uống ít nhất là hai ly cà phê, điều này đã trở thành thói quen, sau khi hai người bên nhau, Mộ Trạch cố gắng giảm bớt số lượng cà phê cho cô, dù sao uống nhiều cũng không tốt, nhất là đối với phụ nữ.
Lộ Cẩn tròn mắt, hiển nhiên có chút ưu tư.
Mộ Trạch nhìn cô hai giây, bất lực thở dài, nói với Abby, “Cà phê.”
“Ơ… vâng… được.” Abby phản ứng hơi chậm, trời ạ, cô vừa thấy gì thế này? Mộ tổng thỏa hiệp vì một người con gái.