Lộ Cẩn không nghĩ rẳng sẽ có ngày mình đi làm muộn.
Vừa có cảm giác mình mới ngủ tới bình minh thôi nhưng lúc mở mắt thì đã là tám giờ.
Cô gạt cánh tay của người đàn ông trên tay mình ra, nhảy bật lên giường, người bên cạnh cũng tỉnh giấc vì cô.
Mộ Trạch nằm nghiêng ở đầu giường, cong môi nhìn cô, Lộ Cẩn bây giờ mới phát hiện mình đang trần truồng, vội vàng kéo chăn lên che người, đột nhiên cô ngừng lại.
Bởi vì cô cũng thấy Mộ Trạch trần truồng…
Bây giờ Lộ Cẩn mới nhận thức được, tối hôm qua bọn họ như vậy sao có thể không trần truồng được?
Cô do dự, không thèm quản anh nữa mà nhặt quần áo dưới đất lên vào phòng tắm.
Lúc đi ra thì Mộ Trạch đã mặc một bộ tây trang màu đen, nhàn nhã ngồi trên ghế dựa nhìn cô luống cuống tay chân.
Lộ Cẩn vừa thu dọn đồ đạc vừa mắng thầm: Tại sao anh lại có thể phới lới tinh thần như vậy mà cô thì lưng đau eo nhức, cả người vô lực!
Nhìn vẻ mặt cô, Mộ Trạch buồn cười nói : “Mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy, chẳng lẽ tối qua anh chưa cho em ăn no?”
Lộ Cẩn cầm gối ném vào người anh, “Tất cả là tại anh mà em bị muộn giờ!”
Mộ Trạch duỗi tay cầm lấy cái gối, “Còn 15 phút.”
“A!” Lộ Cẩn vội vàng cột tóc lên, kéo Mộ Trạch, “Nhanh lên, nhanh lên, em sắp muộn rồi!”
May mà Mộ Trạch lái xe nhanh, thời gian ngắn như vậy, cuối cùng Lộ Cẩn may mắn thoát khỏi số phận đi làm muộn.
Cô mở cửa xe chạy ra thì Mộ Trạch kéo tay cô lại, cái tay khác kín đáo đưa cho cô một ổ bánh mì và một chai sữa bò, “Anh hy vọng bạn gái anh không trở nên quá ngốc.”
“Em cũng hy vọng bạn trai em không trở nên quá ngốc, cho nên anh cũng phải nhớ ăn sáng đấy.” Lộ Cẩn không còn thời gian để tiếp tục đấu võ mồm với anh, đóng cửa xe chạy thẳng vào tòa nhà.
Cho đến khi lưng của cô biến mất ở khúc quanh, Mộ Trạch mới nổ xe rời đi.
Vừa vào bộ phận thiết kế, có nhiều gương mặt ngẩng lên nhìn cô, trên từng khuôn mặt ấy là sự ngạc nhiên và kinh ngạc, giống như việc cô đi muộn là việc hiếm lạ vậy.
Tựa như chuyện cổ quái.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói thì đúng thế thật, là đồng nghiệp với Lộ Cẩn nhiều năm như vậy, trừ hai ngày nghỉ vì ốm ra thì cô chưa bao giờ xin nghỉ, chưa từng có chuyện đi muộn.
Người làm chuyện bậy đương nhiên phải khiêm tốn chút, Lộ Cẩn ngượng ngùng gật đầu chào hỏi mọi người, vội vàng ngồi vào chỗ, mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Tiểu Huyên nhanh chóng xít lại gần cô nói: “A Cẩn, hai hôm trước cô với Mộ tổng đi đâu vậy?”
Lộ Cẩn còn chưa trả lời, A Nhuế bên này cũng xít lại, “Đúng đó, chia sẻ với chúng tôi đi, cảm giác hẹn hò với nam thần như thế nào?”
Chậc…
“Tôi bị ốm thật mà.”
“Vậy à.” Tiểu Huyên ra vẻ hiểu được, cười thâm sâu, “Vậy nam thần làm sao chăm sóc cô?”
A Nhuế nhẹ nhàng nhéo mặt cô, “Nhìn gương mặt nhỏ bé này này, vừa non vừa đỏ thắm, nam thần thật biết chăm sóc phụ nữ!”
“…” Lộ Cẩn cầm quyển tạp chí lên ném vào hai người, “Đừng nói bậy bạ!”
Tiểu Huyên cùng A Nhuế cười trộm trở về chỗ ngồi, Lộ Cẩn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào máy tính, làm ra vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà mặt cô đã sớm căng lên đỏ bừng.
Mộ Trạch bên này mới vừa bước vào phòng làm việc, thư ký Uông Giai liền ôm một đống văn kiện vào, “Mộ tổng, đây là thông tin của bên Đặng Thanh gửi tới, mời anh xem qua.”
Mộ Trạch mở ra xem một chút, hỏi, “Hôm nay còn có việc gì?”
“Lúc 10 giờ anh có một cuộc họp, 11 giờ đến 12 giờ Trương tổng muốn ăn cơm cùng anh, 2 giờ chiều Quý Nhiên muốn đến thăm anh, sau 3 giờ là phỏng vấn tạp chí.”
Mộ Trạch lại đem tài liệu đưa cho cô, “Mấy tài liệu này giao lại cho Tiếu tổng vào bữa cơm trưa.”
Tiếu Nghị đúng lúc đi tới thì nghe được câu này, anh ngồi xuống đối diện Mộ Trạch, “Mộ tổng, tôi vừa mới quay lại mà anh đã sắp xếp công việc cho tôi, thật sự là quá vô tình!!”
Mộ Trạch liếc anh một cáo, nói ám chỉ: “Tôi nhìn thấy cậu gần đây rất rảnh rỗi.”
Tiếu Nghị có tật giật mình, chấp nhận lấy tài liệu từ tay Uông Giai, “Phải, những thứ này phải giao cho tôi, Mộ tổng thật biết yêu thương người khác.”
Mộ Trạch đồng ý, “Cậu nói không sai, thật là tôi đang dành thời gian cho việc yêu thương người khác.”
Anh quay đầu lại nói với Uông Giai: “Chuyện bên Đặng Thanh sau này cứ giao cho cậu ta, còn phỏng vấn buổi chiều thì Tiếu tổng thay tôi.”
Nụ cười trên gương mặt Tiếu Nghị cứng đờ “Lão đại, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi sai rồi.” Vụ án của Đặng Thanh mà giao cho anh thì nửa năm chắc cũng không xong.
Mộ Trạch cong môi, cười như không cười, “Cô Chu cô ý dặn dò tôi phải cho cậu rèn luyện thêm, nên làm sao tôi có thể để cho cô thất vọng?”
Lúc này Tiếu Nghị đã nghĩ đến hai chữ: Phúc hắc
Thật là phúc hắc!
Anh ôm tài liệu đứng dậy, “Vậy tôi đi rèn luyện đây.” Nếu không đi thì có khi lại được thêm mấy việc khổ nữa.
Đi tới cửa, anh lại không sợ chết mà quay đầu lại hỏi, “Hai người không cãi nhau đó chứ?”
Mộ Trạch ngước mắt, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Tiếu nghi rung mình, “Bang!” một tiếng đóng cửa lại, xem ra lần này chơi lớn.
Giờ nghỉ trưa, Lộ Cẩn nhắn tin với Diệp Vi.
Lộ Cẩn: Vi Vi, cậu nói xem, sau chuyện trai gái đó thì tại sao tinh thần của người đàn ông thì lại tốt lên trăm lần mà của người phụ nữ lại uể oải chứ?
Vi Vi: Bây giờ cậu vẫn còn mệt mỏi sao? [kinh ngạc]
Lộ Cẩn: Bây giờ đỡ hơn rồi nhưng mà buổi sáng lúc tỉnh dậy thân thể tớ như muốn rời ra từng mảnh vậy.
Vi Vi: Ý cậu là muốn khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của cậu với tớ sao? [khinh thường]
Lọ Cẩn: [lau mồ hôi]
Vi Vi: Vậy chỉ có thể chứng minh là A Cẩn nhà mình mạnh mẽ, còn Mộ tổng thì thể lực tốt. [cười gian]
Lộ Cẩn: [mắng mắng]
Lộ Cẩn: Tớ nói nghiêm túc đấy
Vi Vi: Vậy cậu nghĩ tớ không nghiêm túc à? [khụ] Thì nên nói Mộ tổng phải tiết chế, nếu không A Cẩn thân thể gầy yếu nhà tớ có thể bị…. không được. [cười đểu] [cười đểu]
Lộ Cẩn: … Không nhiều lời với cậu nữa.
Vi Vi: Có ý tốt nhắc nhở là nếu có vấn đề gì cậu nên đi tìm baidu đi, lên mạng mở diễn đàn tham khảo cũng được, cư dân mạng Trung Quốc thì có cái gì mà không biết. [cười trộm]
Lộ Cẩn: … Tạm biệt.
Nói chuyện một hồi, Lộ Cẩn từ đầu đến cuối không nghĩ ra, quả thật đúng như lời Diệp Vi nói, đăng bài lên diễn đàn.
Ỷ Lan Thính Phong: Sau khi trai gái ân ái xong, tại sao tinh thần người đàn ông lại tốt lên trăm lần còn phụ nữ thì uể oải cả người?
Vừa đăng, dân mạng liền sôi trào.
Tinh tinh đến để chữa người: Nghe kiểu này chắc chắn chủ bài dăng là phụ nữ! Tinh than người đàn ông tốt lên trăm lần là vì thể lực rất tốt, đây là phúc lợi của cô đó. Hâm mộ.jpg
Trong lòng Lộ Cẩn: chậc… sao giống như Vi Vi nói vậy.
Tiếp tục nhìn xuống.
Hắc tiên sinh, tô phỉ của ngài rớt rồi: Đây là nói về người đần ông của cô chứ gì! Thật hâm mộ cuộc sống hạnh phúc của chủ bài, chúng tôi cầu mà cũng không được.
Bà vú ác độc: Chẳng lẽ là gym thủ? Cầu ảnh cầu ảnh! P.S: Thể lực thật tốt.
Có tiền tự do phóng khoáng mua que cay: Người đàn ông nhà tôi sau mỗi lần đó thì đều ngủ ngủ ngủ, ngủ một giấc đến trưa, sao người đàn ông nhà cô lại khác xa như vậy? Cho ta ăn que cay để tỉnh táo lại đã!
Xe bay và hố tiền: Chắc chắn người đàn ông nhà cô có dáng rất đẹp nên mới khoe khoang như vậy! Tút, 110 hả? Tôi muốn tố cáo! Ở đây có một người phụ nữ khoe khoang cuộc sống hạnh phúc với chúng tôi!
Lạc đà là lạc đà ăn cỏ: Đồng ý với lầu trên, nhân tiện bổ sung mọt câu, chắc chắn chủ bài cũng đẹp mới có thể khiến chồng mê mình như thế?!
Lộ Cẩn buồn rầu, cô cũng không có nói gì cả Những cư dân mạng này thật là…
Xem ra vấn đề này không thích hợp để lên mạng bàn tán. Lộ Cẩn bất lực không nhìn tiếp nữa, mới vừa xóa topic thì lại nhận được tin nhắn của Diệp Vi.
Vi Vi: Sao rồi? Tìm được câu trả lời chưa?
Lộ Cẩn trả lời: Không rảnh tìm.
Vi Vi: Đừng tưởng tớ không biết biệt danh của cậu trên mạng là “Ỷ lan thính phong”. [kiêu ngạo]
Lộ Cẩn: … Không ngờ cậu là một tâm cơ girl.
Vi Vi: Mộ tổng mà biết ý nghĩ của cậu thì sẽ chết mất [khịt mũi]
Lộ Cẩn: Vi Vi, nói chuyện chính này, trung thu này tớ muốn cùng Mộ Trạch về nhà anh ấy.
Vi Vi: Gặp người lớn hả? Xem ra chuyện tốt sắp đến rồi! [rải hoa]
Lộ Cẩn: Không phải, Mộ Trạch vốn không muốn về, là tớ xin anh ấy, cậu xem như vậy có khiến anh ấy mất hứng trong lòng không?
Vi Vi: Chậc chậc, vấn đề hơi nhiều, Tại sao Mộ tổng lại không muốn về nhà?
Lộ Cẩn: Anh ấy có chút mâu thuẫn với người nhà.
Vi Vi: Vậy tại sao cậu lại cầu mong anh ấy trở về?
Lộ Cẩn: Tớ không hy vọng giữa bọn họ sẽ tồn tại mâu thuẫn, tớ yêu anh ấy, nên muốn giúp anh ấy cởi bỏ tất cả, muốn thấy anh ấy hạnh phúc bên gia đình.
Vi Vi: Sao lại không được, anh ấy sẽ hiểu cậu.
Vi Vi: A Cẩn, bị cậu cho ăn cơm chó thế này tớ cũng muốn tìm người yêu đương.
Lộ Cẩn: Con gái lớn phải lấy chồng, ủng hộ cậu, Cố gắng lên.
Vi Vi: Lấy chồng cũng phải là cậu lấy trước! Yên tâm đi, Mộ tổng cưng chiều cậu như vậy nhất định sẽ cho cậu một hôn lễ mà mọi người phải ghen tị!
Lộ Cẩn đang định gửi: Anh ấy cưng chiều tớ chỗ nào?
Ai ngờ chưa kịp gửi thì Mộ Trạch gọi điện tới, thật là đúng lúc.
Cô vừa bắt máy, anh đã hỏi, “Hết buổi trưa hôm nay là hết thuốc, em có ăn đúng bữa không đó?”
Lọ Cẩn: “Có mà.”
Bên kia có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, nhưng vẫn uy hiếp, “Tốt nhất đừng nói dối anh, nếu không, anh sẽ trừng phạt em.”
Lộ Cẩn: “… Thật mà.”
“Nhớ anh không?”
“Không nhớ.”
“Lại nói dối.”
Lộ Cẩn không nói, anh nói tiếp: “Bây giờ suy nghĩ xem tối em muốn ăn cái gì, anh nấu cho em.”
Lộ Cẩn nhẹ nhàng trả lời, “Vâng.”
“Lúc đi làm phải nhớ tới anh.”
“Không thể làm hai việc cùng lúc được, nhớ anh sẽ không còn tâm tư làm việc nữa.”
Tiếng cười của anh truyền tới, “Sau khi tan làm chờ anh tới đón, còn nữa, lúc anh làm việc vẫn nhớ em.”
Lộ Cẩn không ngờ Mộ Trạch cũng có lúc sến súa như vậy, cô không quen.
Cúp máy, cô chống má ngây ngô, điệu thoại reo liên tục mới làm cô tỉnh táo.
Mở wechat ra, mấy phút không trả lời Vi Vi đã khiến cô nàng nổ tung.
Vi Vi: Tớ đang chờ để trở thành phụ dâu đây.
Vi Vi: Bên Mộ tổng có dấu hiệu gì với cậu không?
Vi Vi: Người như Mộ tổng làm tớ rất khó tưởng tượng được lúc anh ấy cầu hôn cậu sẽ thế nào, hôm nào anh ấy cầu hôn cậu mà không có tớ ở đấy thi phải chụp hình cho tớ!
Vi Vi: Quay video cũng được.
Vi Vi: Sao không nói gì? [nhàm chán]
Vi Vi: [mắng], [dao phay], [ôm mìn], [đầu lâu]
Lộ Cẩn chưa trả lời, lại ở đó bắt đầu ngây ngốc.
Kết hôn cùng Mộ Trạch là vấn đề sâu xa cô chưa từng nghĩ đến.
Không biết anh có ý định kết hôn với cô hay không.