Hai người lên xe, Lộ Cẩn nhẹ giọng hỏi Tô Mạc Thần, “Tiểu Thần, em muốn ăn cái gì nào?”
Tô Mạc Thần còn chưa mở miệng, Mộ Trạch liền nói tiếp, “Em hỏi nó làm gì? Dù sao nó cũng đã ăn no rồi mà.”
Lộ Cẩn liếc anh một cái, tức giận nói: “Rốt cuộc em ấy có phải là em trai ruột của anh không thế hả?”
Mộ Trạch không nói gì, anh hy vọng không phải ruột, vậy anh cũng không cần phải quản nhiều như vậy.
Nhìn hai người qua lại, Tô Mạc Thần non nớt ngây thơ nói: “Chúng ta là anh em ruột mà.”
Lời của một đứa con nít, Lộ Cẩn buồn cười nhưng vẫn nhịn được, nhìn Mộ Trạch đang lái xe, không mặn mà nói một câu, “Anh trai của em thật sự rất tệ!”
Khóe miệng của Mộ Trạch không nhịn được mà giật giật, một lớn một nhỏ vẫn chưa hết chuyện!
Dọc theo đường đi, Tô Mạc Thần đều nói chuyện với Lộ Cẩn, Lộ Cẩn rất vui vẻ, hai người xuống xe rồi cũng không ngừng lại, vừa đi vừa cười đùa.
Tô Mạc Thần liếc nhìn sau lưng Mộ Trạch, nói nhỏ, “Chị, chị thấy anh em im lặng đi phía sau có giống vệ sĩ của chúng ta không kìa?”
Lộ Cẩn bất ngờ, ngay sau đó nhìn Mộ Trạch, che miệng cười trộm, “Giống, cực giống!”Xem ra anh rất có tố chất làm vệ sĩ.
Tô Mạc Thần thở dài như ông cụ non, “Hây dà! Nhưng mà anh ấy quá đẹp trai, bắt mắt quá!”
Lộ Cẩn cười khúc khích, “Đúng thế, làm vệ sĩ thì tiếc quá!”
Nghe được đối thoại của hai người, Mộ Trạch đen mặt, hóa ra trong mắt hai người họ anh chỉ là một người vệ sĩ.
Ba người vào ngồi, gọi hai lồng bánh bao, một lồng sủi cảo với ba bát cháo thịt trứng muối, Lộ Cẩn đưa cái thìa cho Tô Mạc Thần, lại gắp một miếng sủi cảo vào trong chén cậu bé nói, “Em ăn thử đi, có thích hay không.”
Mộ Trạch nhìn Lộ Cẩn, vẫn ăn cháo, tại sao lúc cô nói chuyện với anh lại không được dịu dàng như thế.
“Ăn ngon thì tốt quá rồi.” Sợ cậu tham ăn bị đau bụng, Lộ Cẩn lại dặn dò, “Ăn no rồi thì không được ăn nữa nhé, nếu không bụng sẽ bị đau đó.”
“Dạ.” Cậu khéo léo cầm thìa múc cháo vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn dính mấy hạt cơm, Lộ Cẩn cười một tiếng, rút khăn giấy ra lau cho cậu.
Mộ Trạch nhìn lại mình, không có người nói chuyện, không có người lau miệng cho, có thằng nhóc này, Lộ Cẩn không thèm để ý đến anh. Thấy Lộ Cẩn ăn cháo còn chưa đến nửa bát, anh nói, “Đừng để ý nó nữa, em ăn cho mình đi.”
Lộ Cẩn lúc này mới chú ý là mình còn chưa ăn, cô vội vàng nhét một miếng bánh bao vào miệng mình, giọng nói không rõ ràng, “Mộ Trạch, anh làm anh mà không ra vẻ anh lớn gì cả, không hề để ý đến trẻ nhỏ.”
Mộ Trạch xem thường, bình thản nói: “Em sinh cho anh một đứa là anh biết chăm sóc trẻ nhỏ liền đấy.”
“Khụ khụ!” Lộ Cẩn bị sặc, ho khan mấy lần mới tỉnh hồn lại.
Còn chưa kết hôn sao có thể sinh con?
Đợi đã, con…
Trời ạ, lúc cô với Mộ Trạch làm chuyện ấy cũng không dùng biện pháp an toàn!
Lộ Cẩn vội vàng tính toán trong đầu, vẫn ổn, là kỳ an toàn, có lẽ sẽ không dễ trúng.
Tô Mạc Thân ngước cái đầu nhỏ lên, tò mò hỏi, “Anh với chị muốn sinh em bé sao?”
“Không đâu!”
“Đúng!”
Hai miệng đồng thanh, Mộ Trạch nhìn Lộ Cẩn, cô vùi đầu rất thấp nhưng Mộ Trạch thấy rõ gương mặt ửng đỏ của cô, môi anh cong lên hơn, anh rất hài lòng Tô Mạc Thần vì đã hỏi câu này.
Ăn sáng xong, bọn họ thuận đường đi đến khu chợ dân gần đó mua thức ăn rồi mới trở về.
Mộ Trạch đi ngủ theo lời chỉ huy của Lộ Cẩn, còn một lớn một nhỏ ngồi ở sofa xem ti vi trong phòng khách.
Thấy Mộ Trạch không có ở đây, Tô Mạc Thần hỏi Lộ Cẩn, “Chị, chị thường ăn tết trung thu với ai thế ạ?”
Lộ Cẩn ngẩn ra, đúng nhỉ, còn mấy ngày nữa là đến tết trung thu rồi, trong đầu cô hiện ra cảnh tượng lúc đón tết trung thu cùng ba mẹ như hồi xưa.
Mỗi lần đến dịp này, mẹ cô sẽ tự làm bánh trung thu, bà luôn mua đủ nguyên liệu trước một tuần, đến ngày đó, nhiều loại bánh đến mức Lộ Cẩn không biết nên ăn cái nào trước, mỗi nhân bánh mẹ cô cũng làm khác nhau, mỗi một chiếc bánh đều là một sự bất ngờ.
Một nhà ba miệng ăn cơm tối xong ngắm trăng trong sân, nói chuyện phiếm, ba luôn ôm cô vào lòng, nuông chiều nhìn cô chơi đùa, mẹ thì ngồi ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai ba con…
Sau khi ba mẹ qua đời, cô lại ăn tết trung thu với Diệp Vi, nhưng hai năm nay công việc của Diệp Vi rất bận, thường xuyên bay tới bay lui đủ chỗ, có lúc cũng chưa kịp về thì Lộ Cẩn một mình ăn bánh trung thu rồi xem ti vi qua ngày.
Cô ngừng suy nghĩ, nghi ngờ tại sao thằng nhóc Tô Mạc Thần lại hỏi cô chuyện này.
“Còn em ăn tết trung thu với ai?”
“Chị, em hỏi chị trước mà, chị trả lời em trước.”
Chậc… thằng nhóc này cũng không dễ bị lừa.
“Chị còn chưa nghĩ ra.”
Tô Mạc Thần lại hỏi, “Vậy chị có biết anh đón tết trung thu với ai không?”
Mộ Trạch?
Lộ Cẩn trả lời không cần nghĩ ngợi, “Đương nhiên là về nhà rồi.”
Ánh mắt Tô Mạc Thần tối sầm lại, giọng nói trầm thấp, có chút đáng thương nói, “Anh sẽ không về nhà ăn tết trung thu.”
Lộ Cẩn cau mày, “Tại sao?”
“Trừ khi chị bảo anh ấy về nhà.”
“Chị á?” Lộ Cẩn bị Tô Mạc Thần làm cho ngây ngốc, cái này thì có liên quan gì đến cô?
“Đúng vậy, anh chỉ thích chị, chỉ có chị nói anh ấy mới nghe theo.”
Chỉ có cô nói Mộ Tạch mới có thể nghe, à! Tô Mạc Thần cũng quá đề cao cô rồi — căn bản là cô với Mộ Trạch đối nghịch nhau.
Thấy Lộ Cẩn không nói lời nào, Tô Mạc Thần vội vã, kéo cánh tay Lộ Cẩn, “Chị, chị nhất định phải giúp em, chị đồng ý với em rồi đó, không được nuốt lời, không được lừa gạt em bé!”’
Lộ Cẩn nhức đầu, mưu kế, đây hoàn toàn là mưu kế!
“Vậy em có biết tại sao anh ấy lại không về nhà không?”
“Bởi vì anh không thích mẹ.”
Lộ Cẩn ngẩn ra, mẹ của Mộ Trạch qua đời, Tô Mạc Thần lại là họ Tô, như vậy chắc hẳn là anh em cùng cha khác mẹ. Khó trách thái độ của anh với Tô Mạc Thần lại khác lạ, cô lại không nghĩ tới điểm này.
Chớp mắt một hồi, Mộ Trạch đã tỉnh, anh không có thói quen ngủ ban ngày, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, anh đứng dậy mặc áo khoác.
Mới vừa đi tới phòng khách đã nghe thấy tiếng cười của hai người nọ, anh rót ly nước uống rồi đến gần, trong ti vi đang chiếu phim hoạt hình, là bộ phim mà dạo gần đây mấy đứa nhỏ rất thích [Bonnie Bears].
Sau khi bị tên đầu trọc đánh ngã, Hùng Đại ngoan cường đứng lên, dùng giọng nói hùng hậu nói với gấu hai: “Gấu hai, dậy đi, chúng ta không thể bị đầu trọc đánh bại! Gấu, chúng ta phải là một con gấu mạnh mẽ!”
Gấu hai miễn cưỡng nằm trên đất, uể oải nói: “Hết hơi rồi, chạy không nổi nữa!”
Hùng Đại không thể làm gì khác ngoài việc sử dụng vũ khí bí mật của mình, “Mau dậy đi, đuổi kịp đầu trọc thì ta sẽ cho ngươi hết lon mật ong kia!”
“Mật ong!” Ánh mắt gấu hai sáng lên, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo, bò dậy, vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi Hùng Đại, ta nhất định sẽ đuổi kịp đầu trọc!”
Nhưng nó nhìn phía trước, lúc này đầu trọc sớm đã chạy xa.
Đến kết phim, Lộ Cẩn cầm điều khiển lên chuyển sang tập tiếp theo, lúc này cô mới phát hiện Mộ Trạch đứng bên cạnh.
“Sao anh mới ngủ đó mà đã thức rồi?”
“Không ngủ được.”
“Có phải tụi em làm ồn đến anh không?”
Mộ Trạch hỏi ngược lại cô, “Phòng của anh cách âm kém như vậy?”
Lộ Cẩn không nói gì, Mộ Trạch rất cứng đầu, cô cũng không bắt anh đi ngủ nữa, chỉ vào ti vi nói, “Hay là xem với tụi em nhé?”
“Em xem đi, anh đi nấu cơm.”
“Để em.”
Lộ Cẩn đã đứng lên, ai ngờ Mộ Trạch còn nói, “Em mới vừa bị ốm đừng nấu cơm, khéo người khác sẽ cho rằng anh đối xử tệ bạc với phụ nữ.”
Lộ Cẩn nghe thì sửng sốt, cô phát hiện càng ngày cô không thể nói lại Mộ Trạch.
Tô Mạc Thần thấy vậy thì vui vẻ nói với Lộ Cẩn: “Em còn chưa bao giờ được ăn cơm anh nấu!”
Lộ Cẩn búng trán cậu. “Lần này là do em có lộc ăn đấy!”
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm trong phòng bếp tỏa ra, hai người không còn tâm tư xem ti vi nữa, cũng chạy vào bếp xem Mộ Trạch nấu cơm.
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Cẩn thấy anh nấu cơm, không hề mới lạ, nhưng đúng là cảnh đẹp ý vui, động tác lưu loát làm liền mạch, người không biết nhất định sẽ cho rằng anh thường xuyên nấu cơm, nhưng Lộ Cẩn biết, lúc cô chưa tới đây anh đều tự tiện ăn một mình.
Mộ Trạch rất biết chăm sóc cô, nhưng lại không biết chăm sóc chính bản thân mình.
Đảo mắt mấy món ăn đã được anh bỏ ra dĩa, Lộ Cẩn đi tới bưng, Mộ Trạch đẩy tay cô ra, “Uống thuốc trước khi ăn 30 phút.”
Lộ Cẩn vội vàng nói: “Em uống rồi.” Sợ anh không tin lại bổ sung, “Thật mà, em uống rồi!”
Mộ Trạch chưa nói tin hay không, một tay anh bưng cái mâm đến bàn ăn,
Lộ Cẩn bưng hai đĩa đi ra, mới vừa bỏ xuống, lúc ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Trạch bưng một ly nước, trong thấy là mấy viên thuốc làm cô khóc không ra nước mắt.
“Cho em hai lựa chọn, tự uống hay đợi anh?”
Tô Mạc Thần sững sờ nhìn hai người, người lớn trong thế giới của trẻ con thật khó hiểu.
Lộ Cẩn nhìn mấy viên thuốc trong tay anh, cảnh tượng uống thuốc buổi sáng làm cô nhớ như in. Có đứa ngốc mới đợi anh đút, hơn nữa, Tô Mạc Thần còn đang ở đây! Lộ Cẩn mím môi, nhận lấy ly nước với viên thuốc, cau mày nuốt từng viên một xuống.
Vốn tưởng rằng có thể ăn cơm, ai ngờ Mộ Trạch còn nói 30 phút sau mới được ăn.
Chỉ có thể nhìn, chỉ có thể ngửi, nhưng không được ăn thì mùi vị cũng chẳng là gì nữa, Lộ Cẩn vô cùng nghi ngại, có phải Mộ Trạch cố tình chỉnh cô không.