Một tháng sau, mùa thu đến.
Kinh thành cuối cùng đã khôi phục sự yên bình, triều đình cũng đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt mới.
Đợi đến năm thứ 2 khoa cử mở ra, sẽ còn có nhiều người mới hơn nữa.
Ta đang nằm trên ghế quý phi trong đình, bên trái là quả vải đã bóc vỏ, bên phải là quả nho đã lột sạch.
Bạch Hành không quen với vẻ ngoài xa hoa của ta nên đã chuyển về phủ Hữu Tướng để chuyên tâm học tập.
Ta nghĩ, đứa trẻ này ngược lại rất có phúc.
Một người cữu cữu làm quan to vừa đi, liền đến một vị còn thân hơn cha ruột với chức vị cao hơn là Hữu thừa tướng đây.
Đột nhiên, thị nữ của ta nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, có người cầu kiến."
Ôi cái cảnh tượng quen thuộc này, ta nghĩ thầm, liền biết ngay đó là ai.
Ta khoát tay:
"Đem họ vào đi!"
Quả nhiên, lại là Tiêu Vô Chu cùng Tần Nhiễm.
Ta cười như không cười nhìn 2 người họ.
"Ta bây giờ có nên đổi xưng hô không ? Nhất thống Bắc cảnh Tổng binh Tiêu Nguyên Soái cùng Lại bộ thượng thư Tần đại nhân.”
Những vị trí quan trọng do những người thuộc đại gia tộc bỏ trống đương nhiên được đảm nhận bởi những công thần, tâm phúc của Đế Trường Thanh.
Hai người này là những người đứng đầu trong số đó, chắc chắn phải có 1 phần rồi.
Hai người liếc nhau một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Tần Nhiễm nói:
“Linh Hi, chúng ta đã nói, sau khi chuyện này kết thúc sẽ đến đây nhận tội, ngươi muốn chúng ta làm thế nào, ta liền làm thế đấy.”
Ta nhìn hai người này, trong thoáng chốc tựa hồ thấy được bộ dạng của họ khi lần đầu gặp nhau.
Một người là hậu duệ của một phủ tướng quân đang suy tàn, một người là đứa con bị bỏ rơi của một gia đình giàu có.
Họ cũng từng ở tầng chót mà dãy dụa đi lên.
Chính vì vậy mà họ mới chọn đi cùng Đế Trường Giang đến bước này ngày hôm nay sao?
Nhưng nếu họ nói với ta, ta sẽ luôn giúp đỡ họ mà.
Quên đi, mọi chuyện cũng đã diễn ra, mọi thứ đã trở thành một kết cục được quyết định.
Cuối cùng, đạo bất đồng, không thể đi cùng nhau.
Ta lười biếng nói:
“ Đến đây xin lỗi, nhưng đồ của ta đều không trả lại, ta nhìn các người cũng không phải có thành ý lắm.”
Tần Nhiễm hai mắt sáng lên:
"Linh Hi, nếu như ngươi muốn, chúng ta lập tức..."
Ta ngắt lời:
“Quên đi, hai người bây giờ đều đang ở địa vị cao, ta có thể lấy lại như thế nào a?”
Tròng mắt hắn ảm đạm trong chốc lát, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn khẩn trương nói:
" Mọi thứ trong thương hội, ta đều trả lại cho ngươi, ta sẽ không bao giờ nhúng tay vào nữa."
Ta nhướng mày:
“Được, ta sẽ phái người tiếp quản.”
Đó là đồ của ta, vì sao ta lại không muốn chứ.
Tần Nhiễm gật đầu không chút do dự, có thể nhìn ra một chút bộ dáng cao hứng.
Tiêu Vô Chu yên lặng lúc lâu, khàn giọng nói:
"Linh Hi, chúng ta đều nợ ngươi, sau này ngươi muốn ta làm gì, ta cho dù liều mạng cũng sẽ giúp ngươi làm."
Tần Nhiễm đi theo lên tiếng đáp lại:
“Ta cũng vậy.”
Ta đối với mạng hai người này không có hứng thú, cũng không cần bọn họ giúp ta làm cái gì.
Ta buồn bã nói:
“Ta bây giờ không còn là Bạch Linh Hi ngày đó nữa, sau này mấy người chúng ta, coi như không quen nhau đi.”
Nếu họ lại phản bội ta một cách vô tình vô nghĩa một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Họ từng ở trước mặt ta thể hiện vẻ tàn nhẫn và hung ác, nhưng bây giờ lại mờ mịt và đầy hoang mang đứng đây.
Bọn họ có sai, nhưng tội không đáng chết.
Ta mỉm cười:
“Mười năm tình nghĩa, đến đây xóa bỏ”.
Bọn họ còn muốn nói thêm, nhưng ta đã khoát tay tiễn khách.
Nhìn hai người buồn bã rời đi, ta thở dài trong lòng.
Hệ thống vốn im lặng hồi lâu cuối cùng cũng phát ra âm thanh.
[Kí chủ, ngươi cứ thế mà tha thứ cho bọn họ à? 】
Dường như trong giọng nói của nó có chút hoảng sợ.
Tất nhiên là không có sự tha thứ nào ở đây cả, chẳng qua hận thù thì sẽ rất mệt mỏi.
Và với tính cách của hai người này, dù ta có tha thứ cho họ, thì chính họ cũng sẽ không tha thứ cho mình, và họ sẽ sống với lòng áy náy đến hết cuộc đời.
Nhưng ta cũng không có nói cho hệ thống biết điều này, ta nheo mắt nói:
"Ngươi đang sợ cái gì?"
Không biết nó có bị ta chọc trúng tâm tư hay không, nhưng nó im lặng rất lâu, khi lên tiếng lại có vẻ đe dọa.
[Kí chủ, ngươi có còn muốn về nhà không? 】