Editor + Beta: Basic Needs
Say thành như vậy thì không thể nào trở về khách sạn được nên sau khi Thẩm Ngư dọn dẹp xong bàn ăn thì cô hết nhìn Trì Triệt đang nằm trên sô pha lại nhìn đến ba mình.
“Tự bản thân con quyết định đi.” Ông Thẩm chỉ ghế sô pha và phòng sách: “Nhưng mà mặc kệ ở đâu thì sáng mai ba muốn nhìn thấy nó ở một trong hai chỗ này.” Dứt lời, ông chắp tay sau lưng đi vào phòng.
Đóng lại cửa phòng của ba, Thẩm Ngư đi đến gần sô pha rồi ngồi xổm xuống nhìn bộ dáng say rượu của Trì Triệt mà vừa thấy đau lòng vừa cảm thấy đáng yêu. Thì ra tửu lại của anh lại kém hơn so với cô tưởng tượng, say đến mức ngoan ngoãn như vậy làm cô rất muốn ăn hiếp anh.
Cô không nhịn được nên cúi xuống hôn lên mặt anh thì phát hiện anh không có dấu hiệu tỉnh lại nên lại cúi đầu hôn lên môi anh, hôn xong lại vươn lưỡi liếm liếm.
Trì Triệt chuyển động, anh từ từ tỉnh lại. Sau một giấc ngủ ngắn thì cảm giác say rượu đã đỡ hơn một chút, anh mở to mắt thì thấy Thẩm Ngư đang cười tươi ngồi xổm kế bên mình.
“Xin lỗi…Anh thật là thất thố. Bác đâu rồi?” Anh sờ lên mặt cô rồi ngồi dậy bóp sống mũi do đầu anh vẫn còn hơi choáng váng. Lần đầu tiên anh uống nhiều rượu trắng như vậy đúng là có chút không quen.
Thẩm Ngư giúp anh mát xa hai bên thái dương: “Ba em đã ngủ rồi. Xin lỗi anh nha tại ba em thích uống rượu lắm. Nếu như lần sau uống không nổi thì đừng có cố gắng, ráng uống như vậy lại làm hại thân thể.” Cô lấy cốc nước mật ong ở bên cạnh cho anh uống, trong giọng nói mang theo sự oán trách và đau lòng mà ngay cả cô cũng chưa phát hiện ra.
Trì Triệt uống xong ly nước ấm áp lại nghe cô nói “Lần sau” thì cười nói mình đã biết.
Thẩm Ngư muốn giữ anh lại một đêm nhưng Trì Triệt kiên trì muốn về khách sạn.
Ở nhà cô say như vậy đã đủ mất mặt thì đừng nói tới lần đầu tiên ghé nhà cô mà đã ngủ lại, ngay cả bác trai cho phép thì không hay chút nào. Trong lòng anh đã quyết, cũng không phải vì muốn bày ra cho ông Thẩm thấy.
Thẩm Ngư không còn cách nào khác nên muốn đưa anh tới khách sạn thế mà anh vẫn từ chối; nhưng mà nếu để anh một mình trở về khách sạn thì cô lại không yên tâm. Hai người đứng một lúc lâu ở cửa, sau khi Trì Triệt nhẹ giọng dỗ cô nghe lời thì anh mới chào tạm biệt.
Tiễn người đến thang máy, cô trở về thì nghe thấy tiếng ba mình nói vọng ra từ trong phòng: “Tuổi trẻ đúng thật là tốt mà.”
Thẩm Ngư hiếm khi đỏ mặt trước mặt ông: “Ba đừng có chọc con nữa.”
“Không phải ngày mai con muốn đi họp lớp hay sao? Dù sao tiểu Trì ở hoài một chỗ cũng nhàm chán, hay là con kêu nó tới đây nói chuyện phiếm với ba đi.”
“Hai người vừa mới quen nhau thì có chuyện gì để nói cơ chứ?” Thẩm Ngư nghi hoặc nhưng vẫn nói: “Vậy để con đi hỏi anh ấy trước đã.”
Ông nhìn bộ dáng của cô thì âm thầm lắc đầu. Ông chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra tình cảm của Trì Triệt dành cho con gái mình có bao nhiêu nghiêm túc. Nó say đến độ như thế mà còn có thể tỉnh lại rồi kiên quyết đi về đã là không tồi. Nên nếu như ông gọi nó tới nói chuyện phiếm thì làm sao nó lại từ chối được cơ chứ, cũng chỉ có con gái của ông lo trước lo sau mới nói như vậy.
Ông lên tiếng dặn dò cô sớm đi ngủ rồi trở về phòng mình. Sau khi Thẩm Ngư sắp ngủ mất ở trên giường thì nhận được điện thoại của Trì Triệt. Rõ ràng vừa mới tách nhau ra chưa tới một tiếng nhưng khi nghe thấy giọng nói ở bên kia thì cô lại rất nhớ anh.
Cô nói lại lời của ba mình cho anh nghe, sau khi anh cân nhắc một tí thì đã nhanh chóng đồng ý. Hai người chỉ đơn giản nói vài câu. Vì Thẩm Ngư biết anh đang say rượu nên hối anh mau nghỉ ngơi nhưng mà cô cứ nắm điện thoại mãi, không muốn cúp máy một chút nào.
“Có phải anh sử dụng bùa phép gì không mà sao hôm nay em lại nhớ anh đến như vây?” Cô rất muốn anh, muốn nhìn thấy anh, muốn ôm anh và muốn được anh ôm lấy. Giường ngủ bỗng nhiên có chút lớn, thậm chí chỉ có một mình cô nên cô lại không quen.
Trì Triệt ngồi ở trên giường nghe được lời cô nói thì cười vui vẻ, một chút tiếc nuối trong lòng anh bị lời nói của cô hòa tan, anh vô thức đè lại khóe miệng của mình nhưng lại nhớ tới lúc này chỉ có một mình mình thì buông tay, ý cười trên mặt hiện rõ ràng trên mặt: “Rõ ràng em mới là người mỗi ngày dùng bùa phép với anh đó.”
……………
Chạng vạng ngày mai Thẩm Ngư mới tới buổi họp lớp nhưng vì lo lắng anh nghỉ ngơi không đủ nên tới giữa trưa cô mới lái xe đến khách sạn cùng với bữa sáng mà cô thích nhất. Hai người đi dạo loanh quanh trong thành phố Uyển từ công viên, trung tâm mua sắm đến danh lam thắng cảnh. Trì Triệt vì muốn đền bù việc hôm qua tới trước nhà cô quá vội vàng nên anh còn mua thêm mấy món quà nhỏ.
Thật ra lúc trước anh đã chuẩn bị quà rồi, vốn muốn tìm dịp để ghé nhà cô không nghĩ tới lại có thể tự mình đưa sớm như vậy.
Thẩm Ngư cảm thấy quá khoa trương nên mua chút trái cây là được nhưng Trì Triệt cười nói: “Đương nhiên không được.”
Chạng vạng, anh chở cô đến nhà hàng nơi tổ chức họp mặt. Xe ngừng ở trước cửa, anh vịn lên tay lái rồi quay đầu nhìn cô: “Khi nào xong em nhớ gọi cho anh để anh tới đón.”
Thẩm Ngư gật đầu, cô không yên tâm nên lại xác nhận một lần nữa: “Anh có thể nói chuyện với ba em không? Tuy rằng ông nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng mà tính tình rất tốt. Nếu như anh thấy không ổn thì cứ điện cho em, em có thể trước…”
Anh cười đồng ý. Hiếm khi cô quan tâm đến anh nhiều như vậy, cho dù những lời nói ra rất bình thường nhưng mà anh vừa muốn nghe cô nói tiếp vừa muốn hôn cô. Thế nên anh nghe theo trái tim mình, siết chặt sau đầu cô rồi in dấu lên môi cô, lưỡi anh đã quấy nhiễu những lời còn chưa nói xong của cô: “Em yên tâm, đi chơi vui vẻ nha.”
Kết quả bởi vì quá lo về hai người đàn ông trong nhà nên cả buổi Thẩm Ngư cứ thất thần.
Lần này có rất nhiều người đến buổi họp lớp nhưng Thẩm Ngư cũng không chú ý đến. Cô không có liên lạc nhiều với bạn hồi trung học trừ người tổ chức bữa họp lớp hôm nay – lớp trưởng.
Cô yên tĩnh ngồi ăn bên cạnh lớp trưởng nghe mấy người con trai lẫn con gái vô tình hoặc cố ý phô trương mình. Cô chọn làm phông nền, chỉ trả lời khái quát vài câu khi có ai hỏi đến tình hình của Khúc Dạng và cô. Cô không nói chuyện cũng không chú ý vào ánh mắt của mấy người như ẩn như hiện đang dò xét cô.
Xong bữa cơm này, mấy người bạn học còn nhiệt tình muốn đi tới quán tiếp theo thì được hưởng ứng nhưng mà Thẩm Ngư lại không có hứng thú nên vừa kết thúc liên hoan đã nhắn tin cho Trì Triệt. Cô nói vài câu với lớp trưởng, lớp trưởng biết cô đến đây vì cho mình mặt mũi nên sau khi nói mấy câu giữ lại nhưng không thành thì cười ôm lấy cô nói “Chăm sóc bản thân cho tốt nha”, cô nàng cũng không nói cho Thẩm Ngư biết lần này nhiều người tới họp lớp bởi vì nghe sẽ có cô tham dự – bao gồm cả Bành Phái.
Mấy lần tụ hội sau khi tốt nghiệp thì ngoài Thẩm Ngư và Khúc Dạng không có tham gia thì còn có Bành Phái.
Thẩm Ngư đang định rời đi, lại không nghĩ rằng mấy cô bạn lại nghe được, vì không giữ người lại được nên mấy người đó nổi lên tâm tư muốn ở lại chờ xem người tới đón Thẩm Ngư.
Những người khác thấy thế cũng ở lại. Bành Phái nhét tay vào túi quần đứng ở đằng sau. Anh ta nhìn Thẩm Ngư từ chối lời mời của người khác rồi nhẹ giọng nói chuyện với lớp trưởng thì cảm thấy kỳ quái.
Vì sao nhiều năm rồi mà cô ấy vẫn không thay đổi? Vì sao anh ta thay đổi từ một tên lông bông thành một người chững chạc như vậy mà vẫn không thu được ánh nhìn của cô? Vậy mà trải qua nhiều năm như vậy nhưng khi nghe đến tên của cô thì không suy nghĩ gì mà chạy đến đây để gặp cô?
Có lẽ chính anh ta cũng biết rõ, chắc là vì trong lòng vừa không cam lòng lại tiếc nuối.