Editor + Beta: Basic Needs
Không nghĩ rằng lần ngẫu nhiên gặp thứ ba lại tới nhanh như vậy.
Ngày tan tầm thứ hai, Khúc Dạng lôi kéo Thẩm Ngư cùng đi ăn ở một nhà hàng Việt Nam mà cô mới phát hiện.
Theo lời cô ấy nói thì chỗ đó có một tiểu ca phục vụ phù hợp với khiếu thẩm mĩ của mình mà hôm qua cô mới ghé đó một lần nên không thể mất mặt lại đến đó nữa, thế là cô kéo Thẩm Ngư đi cùng; thuận tiện nghe chuyện cô nàng kia dùng 12 đồng để mời một người uống nước luôn.
“Mày nói coi, lại gặp nhau lần nữa mà mày cũng không xin WeChat, cái này rõ ràng ông trời nghe được tiếng hò hét của tao mà cho mày giữa biển người mênh mông gặp được trai đẹp đến hai lần, vậy mà mày cũng không biết nắm lấy!” Khúc Dạng vừa thấy Thẩm Ngư ngay lập tức bổ nhào vào cô mà tiếc nuối vì đã bỏ lỡ hai lần xin số anh chàng đẹp trai kia.
Thẩm Ngư thờ ơ mà đọc tin tức mới trên WeChat: “Tao chỉ mới kể sơ như vậy làm sao mày biết người kia vừa trẻ tuổi lại đẹp trai?”
“Tao tin tưởng ánh mắt của mày!” Khúc Dạng ưỡn ngực mà nói ra lời son sắt.
Thẩm Ngư cười, không nói lời nào.
Hai người trò chuyện cho đến khi đến trước cửa nhà hàng lại không nghĩ đến giờ này lại đông như vậy.
Khúc Dạng có điểm khó xử, ngày hôm qua còn không có nhiều người như thế. Sợ cô không muốn chờ nên quay đầu xin ý kiến của Thẩm Ngư, Thẩm Ngư tỏ vẻ không sao cả. Khúc Dạng nghĩ dù gì cũng lỡ tới rồi, thôi thì chờ một lát cũng vì tiểu ca người ngoại quốc kia.
Hai người đứng nói chuyện trong chốc lát thì Khúc Dạng nghe được có người kêu mình.
Cô còn không kịp quay đầu thì bị một bàn tay to kéo tóc: “Con bé tiểu Dạng, lại bị chú nhỏ bắt được rồi.”
Nghe xưng hô cùng giọng nói đó Khúc Dạng đã biết là ai, cô nhéo vào tay người nọ: “Đường Xuyên, lại là anh!”
“Kêu chú nhỏ.” Kẻ ăn mặc một thân chỉnh chu – Đường Xuyên kia lại một lần nữa cười đến mức không đứng đắn mà sửa xưng hô của Khúc Dạng.
Đường Xuyên là con trai của em gái ông nội Khúc Dạng, tuy rằng chỉ kém nhau năm tuổi nhưng bàn về vai vế lại kém nhau cả một đoạn dài.
Khi còn nhỏ hai người bởi vì tuổi không kém nhau lắm nên thường xuyên chơi chung với nhau; tuy rằng người lớn trong nhà đã từng nói cho bọn họ về quan hệ xưng hô trong đó nhưng ai cũng là mấy đứa nhỏ nên dễ dàng quên hết. Đặc biệt là Khúc Dạng vào những lúc bị Đường Xuyên khi dễ thì sẽ trực tiếp gọi thẳng tên anh ấy. Cái thói quen này kéo dài cho đến khi lớn lên, trừ phi Khúc Dạng có việc muốn nhờ nếu không nhất định sẽ không kêu Đường Xuyên là chú nhỏ.
Đường Xuyên lại giơ tay xoa đầu tóc Thẩm Ngư đứng bên cạnh mà kêu nhũ danh của cô: “Tiểu Ngư nhi, đã lâu không thấy.”
Thẩm Ngư và Khúc Dạng đã chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nên cũng rất quen thuộc Đường Xuyên.
Thẩm Ngư ngoan ngoãn kêu anh: “Chào chú nhỏ” làm cho việc xoa đầu của anh ngừng ngang; cô nói tiếp chặn miệng anh ta lại “Chúng ta hình như tháng trước vừa mới gặp nhau.”
Đường Xuyên không chút nào để ý: “Phải không? Xem ra anh là người hay quên vậy sao, chuyện mới đây mà đã quên rồi ha ha.”
Khúc Dạng đối với bộ dáng cà lơ phất phơ của Đường Xuyên càng xem càng ngứa răng: “Anh tới chỗ này làm gì, ăn phân đi thì đi chỗ khác mà ăn.”
“Nếu anh tới chỗ này ăn phân vậy thì không phải em cũng tới đây ăn phân sao?” Đường Xuyên không chút nào yếu thế: “Còn mang theo tiểu Ngư nhi tới chung đúng là tỷ muội tình thâm.”
Thẩm Ngư đang chơi di động, cùng bọn họ phủi sạch quan hệ: “Nè nè, em kêu anh một tiếng chú nhỏ thì đừng gom em chung. Hai người các ngươi ăn phân ngon nha, em ăn cơm.”
Khúc Dạng thét chói tai: “Thẩm Ngư! Không công bằng! Mày không giúp tao!”
“Thật ra rất công bằng, ai tao cũng không giúp.”
Thẩm Ngư lui về phía sau một bước, lại không cẩn thận đụng phải người phía sau. Cô tiến lên một bước rồi xoay người xin lỗi “Thật ngại quá.”
Anh chàng phía sau phát ra tiếng cười: “Mỗi lần gặp được cô đều thấy cô nói ngại.”
Cô ngẩng đầu thì nhận ra một khuôn mặt quen thuộc—— người lạ mà mấy hôm trước cô mời nước.
Thẩm Ngư sửng sốt trong chốc lát rồi cong nhẹ khóe miệng: “Là anh sao.”
Anh ta cũng cười, lại nói ra câu nói y hệt lần trước: “Thật trùng hợp.”
Đường Xuyên nghe được âm thanh thì ngừng lại tư thế cãi nhau như tiểu bằng hữu với Khúc Dạng, anh hướng anh chàng kia mà nói: “Nhanh lên, chờ cậu lâu lắm rồi.”
Khúc Dạng còn muốn tiếp tục công kích nhưng khi nhìn thấy người đang nói chuyện với Đường Xuyên thì cô lập tức ngậm miệng lại, bày ra khuôn mặt tươi cười mềm mại nhưng khi quay sang Thẩm Ngư thì điên cuồng nháy mắt.
“Tao chấm anh chàng này!”
Thẩm Ngư gật đầu: “Tao biết.”
Chàng trai kia đã nói ngay: “Không xử lý chính sự cho xong lại chạy ra đây chơi làm cho tôi cùng Lăng Diệp ở lại chùi mông cho cậu.”
Đường Xuyên chuyển biến thái độ thật nhanh, không những không biết xấu hổ còn ôm chầm vai anh chàng mà cười: “Dù sao tôi cũng ở đây chờ cậu thật lâu, hay là chúng ta bỏ qua vụ này đi.”
Sau đó anh ta lại chuyển chủ để về Thẩm Ngư: “Cậu biết tiểu Ngư nhi nhà tôi sao?” Anh vừa mới nghe thấy hai người nói chuyện.
“Tiểu Ngư nhi?”
“Thẩm Ngư là bạn thuở nhỏ của cháu gái tôi,” anh nâng cằm hất về phía Thẩm Ngư cùng Khúc Dạng mà giới thiệu: “Khúc Dạng, cháu gái của tôi.”
Anh chàng nhướng mày rồi gật đầu cười thật tao nhã “Chào mọi người.”
Đường Xuyên lại giới thiệu nói: “Đây là Trì Triệt, bạn hợp tác của anh.”
Đây đã là lần thứ ba hai người gặp mặt nhưng vẫn là lần giới thiệu đầu tiên.
Thẩm Ngư cũng cười gật đầu: “Chào anh.”
__________
Trì Triệt: Rốt cuộc cũng có họ tên