Editor + Beta: Basic Needs
Thẩm Ngư đứng ở bên cạnh cửa nhà hàng, một bên là lớp trưởng, một bên là mấy cô bạn đang đứng nói chuyện, gần đó lại có một nhóm khác đang đứng. Tuy nói là tiễn cô nhưng cô không phải là đứa trẻ ngây thơ gì cũng không biết.
Thẩm Ngư không nghĩ tới có một ngày mình cũng trải qua tình tiết như trong phim truyền hình. Cô rất rõ ràng rằng ngoài việc Khúc Dạng cùng với cô làm mấy chuyện ngu ngốc mà không phải ai cũng biết thì cũng không hiểu vì sao tốt nghiệp rồi mà mấy người này lại chú ý quá mức đến cô như vậy.
Cô lơ đãng liếc mắt một cái thì đụng trúng tầm mắt của Bành Phái. Anh ta giống như đang chờ thời khắc này nên nhanh chóng cong khóe miệng cười với cô. Thẩm Ngư sửng sốt sau đó nhẹ nhàng gật đầu chào nhưng cũng không nhìn lại anh ta. Trong chốc lát, một chiếc xe quen thuộc đỗ lại bên trong bãi đỗ xe.
Cô quay đầu chào tạm biệt lớp trưởng bỗng một người bạn tên Hoàng Lộ nhìn người trong xe không chịu ra thì hỏi: “Thẩm Ngư, đây là xe của bạn trai cậu sao? Vì sao anh ấy tới đón cậu nhưng không ra khỏi xe cơ chứ?”
“Đây là xe của nhà tớ.” Thẩm Ngư liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Chút nữa tớ cũng lên xe thì anh ấy xuống làm gì cơ chứ.”
“Mỗi lần bạn trai tớ tới đón tớ đều xuống xe mở cửa cho tớ đó.”
Thẩm Ngư nhướng mày cười: “Vậy sao, đúng là người ga-lăng.”
Hoàng Lộ thấy Thẩm Ngư như nước đổ lá môn thì nhíu nhíu mày rồi rốt cuộc không nói chuyện nữa.
Tuy rằng Thẩm Ngư không chú ý đến ánh mắt của người khác nhưng cô lại không muốn Trì Triệt xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô biết rằng anh có thể làm mấy cô nàng này ngừng lại việc so sánh hơn thua nhưng cô không muốn người khác xoi mói anh, không muốn anh khách sáo giả dối nói chuyện với bọn họ cũng như không muốn người khác nhìn thấy anh.
Trì Triệt không xuống bởi vì Thẩm Ngư đã nhắn tin nói anh ở lại trong xe. Anh nhìn bộ dáng Thẩm Ngư như muốn chạy nhưng lại bị giữ lại nên nhướng mày, sau khi suy nghĩ thì gọi điện sang.
Người bên kia sau khi thấy anh gọi đến thì liếc mắt nhìn về phía anh một cái rồi mới đưa điện thoại lên tai thì đã nghe được tiếng cười của anh: “Em có muốn anh đi xuống rước lên xe hay không?”
“Không cần đâu,” Thẩm Ngư mím chặt miệng, cố gắng che đi khóe miệng muốn cong lên khi nghe thấy giọng nói của anh, “Xin lỗi anh mà, anh chờ em một xíu em qua ngay đây.”
Bành Phái thấy sau khi cô nhận điện thoại thì sự góc cạnh của cô bỗng hóa mềm mại thì đã biết người gọi đến là ai. Anh ta do dự trong chốc lát rồi gọi cô ngay lúc cô chuẩn bị rời đi.
Thẩm Ngư nghe được tiếng gọi thì quay đầu lại, Bành Phái đứng trên bậc thang, đút tay vào túi áo khoác, anh ta nhìn thẳng vào cô, “Thẩm Ngư, hẹn gặp lại.”
Khi xe chạy ra khỏi nhà hàng, Trì Triệt liếc nhìn đám người đang dần rời xa qua gương chiếu hậu, hỏi: “Em không muốn anh xuống xe chào bọn họ sao?”
“Không cần đâu, quá phiền toái.”
Trì Triệt muốn trêu đùa cô: “Nhưng mà anh cảm thấy cũng không sao đâu.”
Thẩm Ngư trầm mặc trong chốc lát rồi xoay đầu nhỏ giọng nói: “Anh quá ưu tú, em không muốn bọn họ thấy anh đâu.”
Thích có lẽ sẽ muốn chia sẻ cho ai đó biết nhưng yêu lại là muốn một mình giấu ở trong ngực, không cho người khác nhìn thấy hắn dù chỉ một chút.
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được. Cô quay đi nên không nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt anh.
Lời chỉ nói một nửa, có lẽ không phải đúng như những gì anh nghĩ nhưng anh lại cảm thấy mình biết nửa câu còn lại cô muốn nói cái gì.
Đây xem như là thổ lộ sao?
Hẳn là vậy rồi.
Đây là lần đầu tiên cô bày tỏ
Trì Triệt nhìn chăm chằm vào cô. Mỗi lần anh cảm thấy mình không có biện pháp để ngừng yêu cô thì cô sẽ làm anh càng yêu cô nhiều hơn nữa.
Thẩm Ngư không nghe thấy lời đáp lại nên quay đầu muốn xem anh vậy mà mắt cô bị chặn lại bởi mộ bàn tay đang duỗi ra.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Em đừng có nhìn anh.”
Thẩm Ngư đặt tay mình lên bàn tay dày rộng của anh. Sau khi suy nghĩ thì cô đã nhanh chóng hiểu được, cô cười: “Anh đang ngại ngùng sao? Em muốn nhìn xem.”
“Không được.” Trì Triệt cự tuyệt hành vi này của cô nhưng anh cũng không phủ nhận mình thật sự đang thẹn thùng.
“Một tay lái xe rất nguy hiểm.” Cô càng thêm tò mò, nên từng bước dụ dỗ anh.
“Không được.” Anh kiên trì.
Thẩm Ngư không nói mà kéo tay của anh xuống rồi hôn lên lòng bàn tay của anh như mong muốn nhận được ánh sáng.
Vì sự mềm mại và ẩm ướt ở lòng bàn tay mà Trì Triệt hốt hoảng, anh miễn cưỡng đưa tay lên. Lúc này anh không ngăn được một đôi mắt đen đang khóa chặt trên người mình.
“Em thích anh.” Cô vừa dứt lời thì nhìn thấy lỗ tai của người đàn ông luôn chững chạc trước mắt mình bỗng nhiên đỏ lên.
Bị người khác trêu chọc lại trở thành kẻ đi trêu chọc.
Tâm tình của cô rất tốt nên tuy không còn trêu chọc anh nhưng ý cười nơi khóe miệng không thể nào đè xuống được.
Ban đầu anh tính chạy về nhà cô nhưng lúc này anh lại chạy về khách sạn. Xe vừa mới dừng lại thì anh đã cúi đầu bắt được môi cô. Động tác thiếu kiên nhẫn như vậy nhưng không thể nào kiềm nén được.
“Em dám lên lầu nói một lần nữa không?” Anh ngậm lấy vành tai cô, nói bằng giọng khàn khàn mời gọi.
Cánh tay của Thẩm Ngư choàng lên cổ anh: “Được thôi.”
Kết quả là đêm nay Thẩm Ngư đã không nhớ rõ cô đã bị Trì Triệt dụ dỗ nói bao nhiêu lần “thích”.
“Vì sao…anh một câu cũng không nói…” Thẩm Ngư nghiêm trang gửi tối hậu thư một lần cuối cùng sau khi hai người kết thúc khi Trì Triệt ôm cô đi tắm. Chân cô muốn nhũn ra nên phải dựa vào anh. Nghĩ đến điều gì, cô không cam lòng hỏi anh.
Trì Triệt không nói lời nào. Sau khi tắm rửa xong, anh lau khô người, sấy tóc rồi mặc quần áo cô vào rồi mới ôm cô lên giường quấn chăn lại.
Anh đứng ở mép giường nhìn cô đang nghiêm túc nhìn mình.
Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện trong mắt cô, sự điềm tĩnh của cô cuối cùng cũng vì anh mà thay đổi rất nhiều.
Anh nâng mặt cô lên rồi đặt giữa trán cô một nụ hôn.
Lúc anh khom người xuống thì Thẩm Ngư đã nhắm mắt lại.
Tuy rằng anh đứng còn cô đang ngồi nhưng anh thành kính giống như một tín đồ sùng đạo, người đã trèo đèo lội suối để gặp được cô – vị thần linh cao quý làm anh sẵn sàng hiếng dân linh hồn của mình.
“Anh yêu em.”
Lời cầu nguyện mà anh thì thầm là tình yêu sâu đậm không giấu được trong tim mình.