Editor + Beta: Basic Needs
Khúc Dạng chào hỏi xong thì nhảy ngay đến bên người Đường Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Văn phòng anh có người như vậy mà không giới thiệu cho em!?”
Đường Xuyên cười, từ trong miệng chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Em nghĩ tốt thật.”
Đường Xuyên hẹn Trì Triệt tới nhà hàng này ăn cơm; bởi vì quen biết chủ quán nên anh đã sớm có chỗ ngồi chỉ là theo thói quen nhìn đến Khúc Dạng lại không nhịn được mà trêu chọc cô ấy.
Khúc Dạng quyết tâm lôi kéo: “Chú nhỏ!”
Đường Xuyên nghe thôi đã hiểu rõ: “Tính toán rất tốt nhưng anh chỉ đặt có hai chỗ.”
Thẩm Ngư ở bên cạnh không nói, cô cảm thấy không sao cả nhiều người thì cứ việc chờ tới lượt vậy. Trì Triệt thấy người đứng bên cạnh mình không mở miệng thì đã mở lời.
“Nếu như trùng hợp như vậy thì ngồi cùng nhau đi.”
Vì thế bốn người ngồi xuống chỗ bàn vuông; bởi vì muốn có thể quan sát Trì Triệt kỹ càng mà Khúc Dạng chọn ngồi đối diện với anh, Thẩm Ngư vì thế đành ngồi kế Trì Triệt.
“Hai người rõ ràng đang nói chuyện vậy mà không quen biết nhau?” Đường Xuyên hỏi.
“Chỉ là anh ấy giúp em một lần, vô tình gặp mặt nhau hai lần cũng không phải quen biết nhau lắm.” Thẩm Ngư mở miệng trước khiến cho Khúc Dạng cùng Đường Xuyên sửng sốt.
Khúc Dạng nhạy bén quay đầu, đôi mắt cô phát sáng lại mò lại gần Thẩm Ngư lặng lẽ nói: “Đây là vụ 2 đồng lúc trước?”
Thẩm Ngư nhẹ nhàng gật đầu thì bị cô ấy kích động mà bắt lấy tay lung lay: “Ông trời ơi tiểu Ngư nhi, các người như thế nào hữu duyên như vậy! Hơn nữa mày nhớ tao đã nói gì không, tao tin tưởng ánh mắt của mày!”
Thẩm Ngư cười bất đắc dĩ.
Trì Triệt nhìn người ngồi bên cạnh tươi cười khi nói chuyện cùng cháu Đường Xuyên thì miệng anh không tự giác cũng cong theo.
Đường Xuyên cũng tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao? Cậu cùng tiểu Ngư nhi chỉ thấy nhau vài lần, không quen biết mà còn chủ động bắt chuyện có phải có ý với tiểu Ngư nhi nhà chúng tôi không?”
Hai chú cháu nhà này một khi nhiều chuyện lên thì giống nhau như đúc.
Trong miệng Trì Triệt lặp lại mấy lần ba chữ ‘Tiểu Ngư nhi’ rồi mới nói: “Chỉ là cảm thấy rất có duyên.”
Bốn người ăn bữa tối, Khúc Dạng bởi vì ngồi đối diện Trì Triệt nên đã hoàn toàn quên mất vì sao mình lại kéo Thẩm Ngư lại đây ăn cơm, anh chàng nhỏ người ngoại quốc kia cũng vì vậy mà bị ném ra khỏi đầu.
Thẩm Ngư cảm thấy hương vị của mấy món Việt Nam cũng không tệ lắm, cô một bên vừa gật gù mà ăn cà ri một bên thì nghe không ít sự tình làm ăn của Trì Triệt.
Đường Xuyên đối với sự tích huy hoàng trước kia của đối tác thì rất hâm mộ.
Hai người là bạn đại học ở Mỹ, Trì Triệt chỉ mới học đến một nửa thì cùng một người bạn khác chạy tới Đông Nam Á làm tình nguyện viên bảo vệ động vật biển. Anh ở trên đảo nhỏ ngây người một năm, vất vả trở về lại quyết định muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới; thế là lại xách ba lô lên mà đi khắp nơi. Người thân ở nhà cứ đinh ninh rằng anh đang học đại học nên cũng không chú ý; kết quả là một năm sau trở về anh chàng còn mang theo giải thưởng lớn của giải thi đấu quốc tế về nhiếp ảnh. Cuối cùng lại dùng chỉ hai năm trời để có thể giải quyết xong nội dung học của ba năm đại học rồi sau này cùng Đường Xuyên hợp tác.
Sau khi tốt nghiệp anh vì muốn ổn định nên đã cùng với Đường Xuyên mở một văn phòng làm việc tới bây giờ.
Là cộng sự, là bạn chung trường cũng là bạn bè.
Thẩm Ngư nghe xong thì kinh ngạc, cô không nhìn ra Trì Triệt là một người thích phóng khoáng tự do như vậy.
Nhưng mà hai người cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, nói không quá hai câu nên bản thân không hiểu về anh ấy cũng là điều dễ hiểu, cô nghĩ.
Trì Triệt đối với việc Đường Xuyên kể lại chuyện thời trẻ của mình cũng không có ý kiến gì, chỉ có thể uyển chuyển nói một câu “Có thể không bàn tới không?” nhưng lại bị Đường Xuyên làm lơ nên về sau đành cười một cách bất đắc dĩ, cũng không nói lời nào mà chuyên tâm ăn cơm.
Thẩm Ngư nhìn ra sự bất đắc dĩ của anh nên ngồi sát lại gần anh thì thầm: “Anh có muốn đánh anh ấy hay không, tôi có thể giúp anh che mặt anh ấy lại.”
Nghe xong lại làm bộ an ủi như muốn trêu chọc anh, Trì Triệt bị chọc cười nên nghiêm túc nói một câu: “Thật mừng vì tôi có thể biết cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Sau khi ăn xong, Khúc Dạng nắm chặt cơ hội tự mình hỏi cách liên lạc với Trì Triệt nên thêm WeChat của anh chàng, Thẩm Ngư ù ù cạc cạc cũng được thêm vào.
Cô nhìn cái tên ‘Trì Triệt’ vô cùng đơn giản xếp đầu tiên trong danh sách bạn bè, không biết ghi thêm gì ở phần ghi chú.
Không lẽ ‘mượn tiền đi xe’?
Khúc Dạng còn muốn đi đến quán tiếp theo nhưng lại bị Đường Xuyên ra lệnh cưỡng chế bắt cô nàng về nhà sớm một chút, anh quyết định tự mình đưa cô về nhà cho chắc ăn.
Thẩm Ngư còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Khúc Dạng ném cho Trì Triệt: “Tiểu Ngư nhi không có xe, làm phiền anh đưa cô ấy về giúp tôi nhé.”
Cô có chút ngượng ngùng, đứng ở bên cạnh xe nhưng không có mở cửa: “Tôi có thể tự bắt xe mà về mà.”
Anh làm lơ mà thay cô kéo cửa xe ra hỏi: “Nhà cô ở khúc nào?”
Thẩm Ngư hết cách chỉ có thể ngồi vào trong xe, chờ anh ngồi an vị mới nói ra địa chỉ nhà mình.
“Thật ngại quá lại làm phiền anh.”
Trì Triệt khởi động xe, chiếc Audi lăn bánh vững vàng trên đường: “Tôi cũng ở gần đó.”
Cô bán tín bán nghi: “Thật sao?” Cô không biết gần đó có một căn nhà mới.
Anh chàng cười, liếc cô một cái: “Nếu là thật thì tôi có thể có thêm một chai nước Perrier không?”
Muốn chiếm tiện nghi của mình sao, nhưng ngẫm lại cũng không phải vì hiện tại mình mới là người ngồi trên xe được người ta đưa về nhà: “Anh muốn uống nước sao?” -Cô đặt câu hỏi nhưng bộ dáng vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
“Nếu có thể gia hạn yêu cầu thì tôi muốn kéo dài đến lần sau.”