Edit: cơm trắng chan cà phê
Jesse chỉ học 5 năm giáo dục bắt buộc và bị rớt trong kì thi đầu vào trung học cơ sở.
Những thợ cơ khí suốt ngày cắm đầu vào óc vít ở thành phố ngầm thì cần học cao làm gì?
Người này vừa học xong được vài mặt chữ, khi trưởng thành liền tiếp quản cơ nghiệp ở bãi rác, đôi khi cũng lướt xem mạng lưới đám mây.
Trong một vài thước phim, anh ta thường thấy một số người nổi tiếng trên mạng nhờ thực hành lắp rắp các bộ phận nhân tạo bằng tay không.
Có những người lắp ráp linh kiện tạo thành một con mắt mở to, có những người lắp ráp thành những con mắt nhắm tịt.
Cho nên Jesse chưa từng nhìn thấy những bộ phận được lắp ráp trực tiếp ấy ở ngoài đời, song anh ta không hề cảm thấy xa lạ với những bộ phận giả được tạo ra từ hai bàn tay không của con người.
Tương Nam Lý cúi đầu, đeo găng tay, lục lọi trong thùng rác để tìm các linh kiện cần thiết, trong đầu hiển hiện một bảng thiết kế học được từ trong sách.
Anh toe toét cười: "Hay thật."
Vốn dĩ những linh kiện ở bãi rác không thể phù hợp với thiết kế trong sách, nhưng không sao, Tương Nam Lý có thể tự mình sắp xếp lại, chỉ cần bộ phận có thể cử động được thì anh đã thành công.
Đây là một sự cải tạo mới so với việc mô phỏng theo mẫu có sẵn. Đáng tiếc là ngoài AI vô cảm thì người đứng xem chỉ là một kẻ ngoại đạo, một người không học hành đến nơi đến chốn và hoàn toàn không có kiến thức gì về vấn đề này.
Tương Nam Lý tốn 2 tiếng để chế tạo một cánh tay máy và một chiếc chân máy từ những linh kiện gần như bị phế bỏ.
"Trông thì hơi thô nhưng sử dụng bình thường vẫn OK."
Anh ngồi xổm xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Nhìn thử nhé."
Anh cầm sợi dây thần kinh cảm ứng, hai bộ phận cơ khí rỉ sét bắt đầu chuyển động, bình sạc cũng phát ra một luồng sáng nhạt.
Giọng điệu của anh điềm nhiên, nhưng gương mặt của Tương Nam Lý lại vô cùng nghiêm túc.
Điều này gợi nhớ cho Jesse về những học sinh đứng đầu lớp khi anh ta còn đi học: vì tôi xuất thân từ một gia đình khá giả, có điều kiện nên tôi luôn có phong thái tự tin, vững chắc.
Không thể nào được, đúng không, Tương Nam Lý có gì chứ? Chỉ vì cậu ta trùng tên với một nhân vật trong sách giáo khoa ư?
Jesse kinh ngạc trước hai chi máy: "Thôi được rồi. Dù đây chỉ là những bộ phận gần như bị vứt bỏ nhưng cậu vẫn có thể nhận được 800 điểm tín dụng ở khu chợ đen... Hiển nhiên đó là mức giá dành cho tôi. Tốt hơn là cậu tự mình bán nó, chỉ cần cố gắng không bị cướp là được. Lần này Andrew không lừa tôi rồi. Vậy cậu cho tôi xin thông tin liên lạc nhé."
So với sự giảo hoạt của Andrew, Jesse là một người thật thà, chất phác hơn: "Tôi sẽ lấy hai bộ phận giả này, những linh kiện còn lại thì tặng cậu."
Người không học cao hiển nhiên có chút kính sợ đối với giới tri thức.
Jesse biết rõ giá trị lớn nhất anh ta có thể đạt được là người quản lý bãi rác này; nhưng Tương Nam Lý có tay nghề kĩ thuật như vậy thì không.
Số rác này chất lên cũng phải thành đống lớn, mang về cũng khá phiền phức.
Tương Nam Lý đá đá vào đống linh kiện bừa bãi dưới chân: "Anh có phiền nếu tôi sử dụng cụ sửa chữa của anh thêm một lát không?"
Jesse: "Không sao, nhưng nhớ làm xong trước khi bãi rác đóng cửa đó."
...
Tương Nam Lý rời đi trước khi trời tối, anh đã thu thập được những thứ cần thiết.
Một khẩu súng laser trông thật cừ.
Nó có kiểu dáng của vật phẩm an ninh của công ty Vĩnh Sinh vào 10 năm trước. Vì giá thành tương đối rẻ và chất lượng tốt nên chưa bị đào thải khỏi thị trường. Tuy chỉ là một vật phẩm cấp thấp nhưng cũng đủ để đối phó với đám lưu manh ở bên ngoài.
Không có một viên đạn nào trong khẩu súng. Đạn được bán với mức giá khác.
Dựa vào hình ảnh tham khảo trên mạng và từ kinh nghiệm học tập, Tương Nam Lý sử dụng một đống sắt vụn và thịt người 3D để tạo ra một thứ đồ chơi dùng để dọa nạt người khác.
Anh khá hài lòng về vật phẩm mình tạo ra.
Tương Nam Lý cất khẩu súng vào ba lô, nhân lúc Jesse không để ý thì nhanh tay thó mất cuộn băng màu đen của anh ta rồi vội vàng chạy ra khỏi bãi rác.
Alpha lên án: "Hành vi của ngài vi phạm đạo đức."
"Tôi sắp chết đói rồi, tôi phải lên khu mỏ quặng trên mặt đất để kiếm sống đó, còn phải quan tâm tới đạo đức nữa hả?"
Tương Nam Lý quay đầu nhìn, Jesse không biết anh vừa nói gì mà vẫn tiếp tục làm việc. Ở đâu nhận được hàng gửi đến thì cánh tay máy to lớn sẽ được điều khiển để vận chuyển các món hàng vào các thùng xe tải khác nhau. Xung quanh vang lên tiếng kim loại rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Tương Nam Lý lên xe buýt, híp mắt nhìn về phía sau: "Khoan, sau thứ kia giống khoang thu dụng của tôi vậy?"
Một khoang kim loại màu xám bạc rơi xuống đất.
Khoang thu dụng chỉ được sử dụng một lần, bởi mỗi khoang thu dụng chỉ chứa một mẫu DNA của một người, và chỉ người đó mới có thể sử dụng khoang thu dụng của mình.
Xe buýt lăn bánh, Tương Nam Lý đặt tay lên cửa kính, bất lực nhìn một cây búa to lớn từ trên trời giáng xuống đập nát khoang thu dụng vào trong một tấm sắt, sau đó, nó bị kéo lên băng chuyền, di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Anh nhắn cho Andrew: "Anh bán khoang thu dụng của tôi với giá bao nhiêu vậy?"
Andrew trả lời rất nhanh: "Hả, ý cậu là sao cơ? Đống rác đó chiếm nhiều diện tích lắm, tôi còn phải thuê người đến dọn đi đấy "
Tương Nam Lý hít một hơi thật sâu, che đi xương sườn của mình.
Không biết thuốc gien bắt đầu mất hiệu quả hay không mà hình như gần đây căn bệnh ung thư dạ dày lại tái phát khiến anh đau buốt.
Tương Nam Lý đã tìm hiểu thêm, hiện nay ung thư dạ dày có thể chữa trị được. Có ba cách tất cả.
Cách thứ nhất là thay bằng dạ dày máy, có chi phí rẻ nhất, chỉ tốn khoảng 10 ngàn điểm tín dụng là có thể mua được. Nếu mua bảo hiểm y tế thì chỉ cần trả 70%.
Cách thứ hai là thay bằng dạ dày sinh học nhân tạo. Nhà Kính đã tạo ra rất nhiều người nhân tạo với trí thông minh thấp, ngược lại sức khỏe dồi dào, khỏe khoắn...
Cách thứ ba là sử dụng thuốc để điều trị, thuốc này được phát triển dựa trên mã gien nên có giá thành đắt nhất, nhưng di chứng lại nhẹ nhất.
Tương Nam Lý xoa xao dạ dày phát đau: "Alpha, tôi mà chết thì Alpha cũng sẽ biết mất theo tôi sao?"
"Thưa, không." Hệ thống đáp: "Trên thực tế, AI như chúng tôi không có cái chết hoàn toàn, mà gọi là trạng thái ngừng hoạt động. Tôi là thứ đáng giá nhất trên cơ thể ngài, sau khi người khác phát hiện ra xác ngài thì có khả năng cao họ sẽ lấy tôi ra khỏi cổ tay ngài. Sau khi tôi được định dạng lại thì sẽ được cấy ghép vào cơ thể của người khác."
"Vô tình thật đó."
Hệ thống đáp: "Tôi chỉ là AI, ngài cũng không nên có quá nhiều hi vọng vào tôi."
...
Năm ngày sau.
Tương Nam Lý lặng lẽ bước vào trạm giao thông công cộng với vé tàu không khứ hồi cùng với một chiếc ba lô trên lưng.
Sau 600 năm phát triển, thành phố Cô Tô có dân số khoảng 80 triệu người. Mỗi ngày trạm giao thông luôn tất bật, đông đúc.
Tương Nam Lý mặc áo có mũ choàng, trên mặt quấn quăng dán màu đen như xác ướp, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Đây là phương án bảo vệ bản thân với chi phí tiết kiệm nhất, may thay có hữu dụng.
Bởi ở trạm giao thông cũng không chỉ có một mình anh là dị hợm. Trông mọi người đều đầy vẻ mỏi mệt, chán chường rảo bước thật nhanh, họ không đủ tâm trí để quan tâm đến một ai khác.
Người lên mặt đất nhiều hơn Tương Nam Lý nghĩ. Anh đứng ở trong góc lắng nghe một lúc thì nhận ra dưới thành phố ngầm còn có một loại nghề tên là "Thợ săn hoang dã".
Họ kết bạn đi thành nhóm lên trên mặt đất để săn những sinh vật biến dị hoặc tìm những thông tin hữu ích, bán cho các tập đoàn lớn... Có rất nhiều người mưu sinh bằng nghề này.
"Không phải trên mặt đất có điều tra viên sao? Mỗi công ty cũng có nhân viên bảo an của riêng mình nữa."
Hệ thống đáp: "Là lãng phí khi giết gà bằng dao mổ trâu. Mức giá của thợ săn hoang dã khá rẻ. Người đã chết thì công ty cũng không mất phí huấn luyện. Mỗi năm đều có những thợ săn hoang dã bán được những tin tức quan trọng với giá trên trời... Tóm lại nhờ có chế độ khen thưởng gì đó nên mọi người đều cảm thấy cuộc sống vẫn còn hi vọng."
Tương Nam Lý gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cơn sốt vàng ở phía Tây*."
*西部淘金热: Cơn sốt vàng (Gold Rush) là một phát hiện mới của vàng mà mang lại một cuộc tấn công của các thợ mỏ tìm kiếm tài sản của họ. Các đợt sốt vàng giúp thúc đẩy một nhập cư rất lớn mà thường dẫn đến việc định cư ổn định của các khu vực mới. Các hoạt động thúc đẩy bởi cơn sốt vàng xác định các khía cạnh quan trọng của văn hoá của biên giới Úc và Bắc Mỹ.
Hệ thống: "?"
Tương Nam Lý nhướng mày: "Ha ha, cuối cùng cũng có chuyện mà Alpha không biết. Tôi quên mất, có nhiều tư liệu ở thời đại trước đã bị thất lạc không còn được bảo quản. Alpha không biết thì cũng bình thường thôi."
Anh chống tay lên quầy hàng, tươi cười nhìn nhân viên: "Chị gái ơi, tôi muốn thuê một bộ phòng hộ~"
Tương Nam Lý mở mã QR, sau tiếng "ting" khiến anh tan nát cõi lòng, một bộ phòng hộ size M được mang ra.
Anh là người nguyên thủy, chưa từng trải qua cải tạo gien hay cải tạo cơ giới.
Nếu không có quần áo phòng hộ thì anh có thể chết vì không khí ô nhiễm ở trên mặt đất trong vòng 3 ngày.
Tiết kiệm được thì tiết kiệm, nên tiêu tiền thì tiêu tiền.
Tương Nam Lý nhận thức rõ điều này.
Quần áo bảo hộ dường như được làm từ chất liệu thuộc ngành hàng không và bó sát người với một lớp màng màu đen bên trong.
Có lẽ đây là một kĩ thuật mới, Tương Nam Lý không thể phân tích được cấu trúc thành phần, anh chỉ có thể dựa vào màu sắc để đoán ra đây là vật liệu từ nguyên tử cacbon. Bộ quần áo còn có kèm một khăn trùm đầu, phía trước bọc một lớp nhựa trong suốt để cung cấp tầm nhìn.
Hay thật, mặc bộ đồ này thì ai mà biết được anh có phải là Tương Nam Lý hay không.
Tương Nam Lý khoác ba lô, bước vào tuyến xe lên trên mặt đất.
Khoang xe có dạng hình hộp bằng sắt, mỗi người đều đứng ở vị trí của riêng mình, tránh bị ném lên trên trần nhà.
Tương Nam Lý thắt đai an toàn, tâm trạng có chút kích động.
Một cột sáng to lớn liên kết từ dưới đất lên mặt đất xuất hiện, có lẽ nguồn lực giúp xe di chuyển. Khi xe vừa vang lên tiếng khởi động thì cả xe như đang trong trạng thái không trọng lực.
Nghe nói dưới đất cách bên trên khoảng 600km, Tương Nam Lý lại chỉ ngồi trong xe khoảng nửa tiếng.
Đây là lần đầu tiên anh ngồi loại xe này, cảm thấy cả người như bị ép thành một khối, may là nhờ bộ quần áo phòng hộ đã cản bớt phần lớn lực thương tổn giúp anh.
Tương Nam Lý bủn rủn tay chân cởi đai an toàn, bám vào tường lê chân ra ngoài: "Trời ơi... Muốn kiếm tiền mà khổ quá đi."
Chỉ vừa mới xuống xe, biểu tình của anh liền đông cứng lại.
Bầu trời có màu vàng xỉn, trong không trung là vô số mảnh vụn màu đen đang lơ lửng.
Gần trạm giao thông có vài tòa kiến trúc.
Tòa nhà trông có vẻ xa hoa nhất có treo bảng "Công ty khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh / Văn phòng làm việc ở thành phố Cô Tô".
Đây là văn phòng làm việc do công ty khoa học kĩ thuật Vĩnh Sinh tự chi tiền xây dựng, là một địa điểm dừng chân tạm thời trên mặt đất và tiếp đón những nhân viên và những công dân có cấp bậc cao khi ghé đến Cô Tô.
Phòng làm việc như một cái lồng chụp bắt mắt, bên ngoài dát vàng, bên trong là chim oanh bay lượn, thậm chí còn có cả mái đình hai tầng kiểu cách Trung Quốc.
Sự phân tầng giai cấp âm thầm hiển hiện thông qua tòa kiến trúc.
Công nghệ tiên tiến không giúp cuộc sống của nhiều người trở nên tốt đẹp hơn, nhưng hầu hết đều đã quen với điều đó đến mức câm lặng không lên tiếng.
"Nhà nghỉ! Giá rẻ nhất là 80!"
"Thuê xe, 150 điểm tín dụng một ngày!"
"Lập đội không? Đi săn ở khu hoang dã."
"Không phải gần đây khu hoang dã có người biến dị sao? Vậy mà vẫn dám đi à?"
"Trời trời, chỉ đi dò la xung quanh thôi. Biết đâu mò ra thứ tốt thì sao? Chưa biết mức giá học phí của con gái tôi như thế nào nữa..."
Rất, rất, rất là náo nhiệt.
Tương Nam Lý nhìn số dư tài khoản xong thì gọi cho Andrew: "Baby, cho tôi mượn 200 điểm tín dụng với. Tôi không đủ tiền thuê phòng nghỉ."
Anh không thể buôn bán lộ thiên được, rất dễ bị bế lên đồn.
Andrew: "Baby, bây giờ cậu chưa kiếm cho tôi được một xu nào cả."
"Khoang thu dụng." Tương Nam Lý phun ra ba chữ.
Andrew im lặng một lát: "Thôi được, cho cậu mượn. Nhớ trả. Lần này không có lãi."
... Chết tiệt, rốt cuộc cái khoang thu dụng kia bán bao nhiêu tiền!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi sốt, nhưng mà chỉ 39 độ thôi, làm sao mà ảnh hưởng tới việc viết văn của tôi được?
06.01.23