Đừng Làm Phiền Tui

Chương 25: Em cũng sẽ không (Hoàn)



Lâm Cửu Cửu chỉnh trang lại quần áo, nghĩ bụng sẽ chạy xuống mở cửa nhìn thử. Cậu nhất định không thể để cho Lâm Thường biết được là mình ra ngoài tìm 'anh Lục Ngôn', bằng không anh trai cậu sẽ đuổi 'anh Lục Ngôn' đi.

Thế nhưng, đời không như là mơ!

Anh trai cậu cũng đang đi xuống lầu.

Lâm Thường đứng ở trên thang lầu như có được thần giao cách cảm, nhìn thấy em trai mình, có chút khó hiểu – "Em lén lút làm gì đó"

Lâm Cửu Cửu lập tức đứng yên, ôm theo hy vọng hỏi – "Anh muốn đi ra ngoài sao?"

Lâm Thường bước xuống cầu thang, giọng nói càng ngày càng xa – "Gần 10 giờ rồi mà còn đi ra ngoài? Anh chỉ xuống xem ti vi thôi"

Lâm Cửu Cửu –......

Lâm Cửu Cửu ra vẻ bình tĩnh bước xuống lầu, tận lực không phát ra tiếng bước chân. Nhưng vẫn bị Lâm Thường phát hiện, anh ngồi ở trên sô pha quay người lại hỏi – "Em muốn đi ra ngoài?"

Lâm Cửu Cửu bước chân đã tới gần cửa, xoay một vòng ngược về, hướng về phía tủ lạnh – "Em đi uống sữa chua"

Lâm Thường a một tiếng, cầm điểu khiển ti vi tiếp tục bấm – "Uống sữa chua, vậy là đâu có đi tìm Lục Ngôn"

Lâm Cửu Cửu:!! Ngây người.

Lâm Thường cười lạnh – "Để ổng chờ đi, dám bắt cóc em trai anh, anh phải cho ổng nếm mùi đau khổ"

Lâm Cửu Cửu –...... – Anh trai cậu đã biết.

Lâm Cửu Cửu hơi hơi nghiêng đầu, cậu liếc mắt nhìn Lâm Thường một cái, lại lén lút đi ra cửa, tận lực nín thở.

Lúc Lâm Cửu Cửu đi tới trước cửa, Lâm Thường vẫn chưa để ý thấy, thế nhưng thời điểm cậu kéo cửa mở ra, âm thanh vang lên làm cho anh trai quay đầu lại nhìn.

"Cửu Cửu em....."

Lâm Thường còn chưa dứt lời, Lâm Cửu Cửu đã phi như bay ra khỏi nhà, còn thuận tay đóng cửa lại.

Để lại Lâm Thường với vẻ mặt khiếp sợ.

Đù! Thật không ngờ tới!

Sau khi Lâm Cửu Cửu chạy ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy xe của Lục Ngôn.

Cậu vội vàng chạy qua, tự giác mở cửa ghế phụ ngồi xuống, có chút hổn hển mà nói – "Anh lái đi xa một chút, bằng không anh của em sẽ đuổi theo tới"

Lục Ngôn nhướng mày, khởi động xe, nghe Lâm Cửu Cửu thở ra hổn ha hổn hển, trong lòng tràn ngập mãn nguyện, liếc mắt nhìn Lâm Cửu Cửu một cái.

Chắc chết quá, tiểu yêu tinh mê người này từ đâu tới vậy?

Lục Ngôn không nhịn được cười thầm, thuận thế chiếm tiện nghi – "Em muốn cùng anh bỏ trốn hả?"

Lâm Cửu Cửu lập tức cứng người.

*

Lục Ngôn lái xe vòng ra phía sau nhà của Lâm Cửu Cửu rồi đỗ lại, nhưng ánh mắt của Lâm Cửu Cửu lại bị bó hoa đặt ở ghế sau thu hút. Hết lần này tới lần khác, cậu lén lút ngước mắt liếc nhìn bó hoa từ kính chiếu hậu.

Lục Ngôn hiển nhiên nhận thấy, việc đầu tiên sau khi dừng xe là đem bó hoa ở ghế sau đặt lên trên đùi Lâm Cửu Cửu.

Lâm Cửu Cửu thụ sủng nhược kinh (*) ôm lấy, có chút ngơ ngác hỏi – "Em.....em tình nguyện"

(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ.

Lục Ngôn mỉm cười – "Tình nguyện cái gì? Tình nguyện cùng anh bên nhau sao?"

Lục Ngôn bước xuống xe, hắn mở cửa cho Lâm Cửu Cửu, cậu chậm rãi bước xuống, ôm bó hoa lên ngửi, ừ một tiếng.

Lục Ngôn cười giải thích – "Tặng hoa cho người trong lòng là không thể thiếu. Cửu Cửu, chẳng lẽ em nghĩ anh tặng hoa là vì muốn bắt cóc em?"

Lâm Cửu Cửu vốn là đã nghĩ như vậy. Nhưng bởi vì, đây là hoa cậu được người trong lòng tặng.

Lâm Cửu Cửu cúi đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi – "Anh Lục Ngôn, em để anh đợi lâu rồi"

Lục Ngôn cách nhau bó hoa ôm lấy Lâm Cửu Cửu – "Anh gửi tin nhắn cho em, nhưng mà bạn nhỏ em vẫn không trả lời lại"

Bó hoa bị ôm tới biến dạng, Lâm Cửu Cửu có điểm hoảng loạn, nhưng không hề từ chối việc Lục Ngôn ôm ấp, nhanh chóng giải thích – "Anh của em cứ nhìn em!"

Lục Ngôn thấp giọng cười – "Anh biết, anh của em cố ý canh anh tới mà"

Lâm Cửu Cửu đã rõ, anh trai cậu quả nhiên là người xấu.

Trong lòng Lâm Cửu Cửu đang thầm mắng chửi cách làm của Lâm Thường, thì bỗng nhiên Lục Ngôn buông cậu ra.

Lâm Cửu Cửu ngước mắt, nhìn thấy Lục Ngôn đang nghịch một sợi dây màu đỏ, sợi dây màu đỏ kia có treo một con lão hổ nhỏ.

Lâm Cửu Cửu có chút ngẩn người – "Cái này....."

Một câu cũng chưa nói rõ, cổ liền bị lạnh.

Ngón tay của Lục Ngôn có chút lạnh, áp lên cổ Lâm Cửu Cửu lạnh. Tuy rằng lạnh, nhưng chân của Lâm Cửu Cửu vẫn mềm nhũn.

"Đây là tín vật định tình, anh không thể cứ tay không mà ôm em về nhà đúng không?"

Lâm Cửu Cửu trong lòng ấm áp, lão hổ, là con giáp cầm tinh của cậu. Thế nhưng, cậu lại chưa nghĩ tới việc chuẩn bị quà tặng.

"Anh Lục Ngôn, em không có chuẩn bị quà" – Lâm Cửu Cửu thành thành thật thật.

Lục Ngôn nói – "Bạn nhỏ không đỏ mặt đối với anh chính là quà tặng ý nghĩa nhất rồi"

Lâm Cửu Cửu lại đỏ mặt, trước mắt xem như không thể tặng món quà ý nghĩa này cho Lục Ngôn.

"Em sẽ cố gắng" – giọng nói ong ong, nhưng rất nghiêm túc.

Lục Ngôn lại cảm thấy đáng yêu – "Em phải nhanh lên đó"

Cậu đỏ mặt, không nói gì.

Lục Ngôn cười, ôm lấy cậu – "Bây giờ có phải nên để anh nhìn em một chút không? Cửu Cửu, ngẩng đầu lên nào"

Lâm Cửu Cửu hơi hơi ngẩng đầu, lông mi khẽ run.

Lục Ngôn bất đắc dĩ cười, một bàn tay che kín đôi mắt cậu – "Thật dễ thẹn thùng, đã vậy thì phải hôn nhiều hơn, đúng không?"

Lâm Cửu Cửu chớp chớp lông mi càng nhanh. Ý chí đã đầu hàng, đầu trực tiếp tựa vào lòng bàn tay Lục Ngôn, đứng cũng không còn vững nữa.

Lâm Cửu Cửu tự mình sa đọa nói – "Đúng vậy"

Đúng vậy.

Dù sao, cậu cái gì cũng không nhìn thấy.

Dù sao, Lục Ngôn cũng là bạn trai cậu.

Lục Ngôn sững sờ, trong lòng ấm lên không ít. Bị hai chữ kia của Lâm Cửu Cửu vờn vã.

"Hôn thật sao?"

Lâm Cửu Cửu mềm mại như bông, ừ một tiếng.

Lục Ngôn nhịn không được, nâng cằm Lâm Cửu Cửu lên, đối diện với ánh nhìn không phòng bị của cậu, nhẹ nhàng bao trùm lấy đôi môi cậu.

Lướt qua liền ngừng.

Nhưng lại lưu manh liếm láp một hồi, mới chịu buông cậu ra.

Lâm Cửu Cửu ngơ ngác mà mím môi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Lục Ngôn nói chuyện – "Cửu Cửu, anh trai em không nói em biết anh ở đây, bởi vì ổng đã nói với anh, nếu như về sau em không thích anh, sẽ khiến cho anh buông tay, nhưng anh lại không đáp ứng. Bởi vì anh đã muốn nói với em từ lâu, tương lai có quá nhiều thứ không thể xác định, cho nên nếu như khi đó em lại đi thích một người khác, dù anh đã làm mọi cách cũng không cứu vãn được, thì em hãy trốn ra xa một chút, đừng ở trước mặt anh ân ái với người khác, bằng không anh sẽ đem em nhốt lại"

Lâm Cửu Cửu chớp chớp mắt, ôm chặt bó hoa trong tay. Nhìn trái lại nhìn phải, đặt bó hoa ở một nơi sạch sẽ dưới đất, sau đó bất chấp ánh nhìn khó hiểu của Lục Ngôn, choàng tay ôm lấy hắn.

Eo của Lục Ngôn rất gầy, nhưng rắn chắc, ôm vào thực khiến người ta đỏ mặt.

Lục Ngôn kinh ngạc, bất ngờ nắm lại thế chủ động, ôm chặt Lâm Cửu Cửu – "Em đang chủ động nhào vào lồng ngực anh sao?"

Lâm Cửu Cửu ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói – "Anh Lục Ngôn, đừng đem những lời anh trai em nói để trong lòng, cũng đừng suy nghĩ linh tinh"

Lâm Cửu Cửu bắt đầu giáo huấn Lục Ngôn.

Lục Ngôn bật cười, một lần nữa cảm thấy bạn nhỏ lúc nghiêm túc thật đáng yêu.

"Không sợ anh nhốt em lại sao?"

Lâm Cửu Cửu lắc đầu, thanh âm rầu rĩ – "Em sẽ không bội tình bạc nghĩa"

Cho nên, trong chuyện này cậu không cần thiết phải lo lắng sẽ bị hắn nhốt lại.

"Anh Lục Ngôn, anh nỡ sao?" – Lâm Cửu Cửu hỏi.

Lục Ngôn cười một tiếng, ôm Lâm Cửu Cửu càng thêm chặt – "Anh cũng sẽ không"

Hoa hồng ngủ ở dưới chân, ánh trăng lại rơi ngay lồng ngực. Gió nhẹ vừa vặn thổi tới, Lâm Cửu Cửu ngửi thấy trên người Lục Ngôn toàn là hương hoa hồng, hoàn toàn bị "đổ gục".

Đây chính là, tặng hoa cho người trong lòng.

(Hoàn chính văn)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv