Thẩm Hi ngồi một chút lại đứng lên, lát sau lại ngồi xuống. Rốt cuộc Hầu Tửngồi cạnh cô hỏi thăm một câu: "Lão đại, cậu làm sao vậy?"
Thẩm Hi nhìn Hầu Tử: Cô muốn đi tiểu, cô muốn đi tiểu!
Hầu Tử chẳng hiểu gì cả, Hà Chi Châu ngồi cách đó không xa cũng ngẩng đầunhìn về phía Thẩm Hi đang cố gắng nhịn tiểu. Anh cảm thấy tính tình mình tốt hai mươi mấy năm trong vòng 24 giờ vừa qua đã biến mất hầu nhưkhông còn một mảnh rồi.
Anh muốn mặc kệ cô, nhưng...... Nếunhư cô không cẩn thận tè dầm ra quần...... hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Hà Chi Châu đứng lên: "Tôi muốn đi phòng vệ sinh."
Thẩm Hi chợt thấy được một tia sáng hi vọng phía cuối đường hầm, vội vàng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi."
Hai người song song rời đi, tâm tình của mấy người ở lại rất phức tạp. Bọnhọ nhìn Lâm Dục Đường không có biểu hiện gì, cũng không biết nên nói gìđể an ủi nữa.
Hà Chi Châu thật là quá đáng! Sao có thể đào góctường của anh em giữa ban ngày ban mặt như thế này. Đã vậy trước đó cònlàm ra vẻ không thích Thẩm mỹ nhân, kết quả là người ta muốn đi nhà vệsinh, cũng "hấp tấp" đòi đi theo......
Giả dối! Bất lương!
Thẩm Hi thực sự không nín nổi nữa, vừa tới cửa phòng vệ sinh thì khom gậpngười xuống. Cô nhìn Hà Chi Châu cầu cứu, ánh mắt hẹp dài ươn ướt nước:"Ối má ơi...... muốn tè ra quần luôn rồi...... Làm sao bâygiờ?"
Hà Chi Châu hít sâu một hơi: "Thẩm Hi, chuyện này tôi cũngrất muốn giúp cô nhưng không thể làm được. Nhà vệ sinh nam ở bên trái,cô vào đi."
Thẩm Hi bĩu môi, bướng bỉnh nói: "Không đi!"
Hà Chi Châu cười lạnh: "Tùy cô, xem cô nhịn được bao lâu!"
Không phải Thẩm Hi không muốn đi, mà là do cô có chướng ngại ở trong lòng. Từ nhỏ tuy có một chút tính cách của một nữ lưu manh, nhưng khi nhìn thấymấy người đàn ông từ nhà vệ sinh nam đi ra, trong đó có một bác trai còn để vương cả nước tiểu ra quần thì…... Tóm lại, hình ảnh đó thật sự rấtđẹp, cô không nhìn nổi......
Thẩm Hi vẫn không dám đi vào, sau đó cô từ bụng ta suy ra bụng người, nhìn Hà Chi Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh thì sao?"
Hà Chi Châu biết Thẩm Hi đang hỏi mình cái gì, mặc dù có chút chuyện anhđã sớm nghĩ đến, nhưng gương mặt vẫn hơi ửng hồng. Anh quay mặt sang một bên, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng trả lời: "Trước mắt tất cả đềuổn."
Trước mắt tất cả đều ổn...... Thẩm Hi muốn khóc quá rồi. Cuối cùng cô khẽ cắn răng, vọt nhanh vào nhà vệ sinh.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi quang minhchính đại được đi thăm quan nhà vệ sinh nam. Không giống như nhà vệ sinh nữ, bên trong còn có một dãy bồn dùng để tiểu tiện. Thẩm Hi chọn mộtcái vừa mắt nhất, hít sâu một hơi lấy tinh thần tiến lên.
Một lát sau, có một thanh niên trẻ tuổi bước vào, anh ta giải quyết rất nhanhgọn. Trước khi đi còn nhìn Thẩm Hi đang đứng thẳng bất động một cái, ánh mắt tò mò.
Thẩm Hi móc điện thoại di động từ trong túi ra, làm bộ như đang bấm điện thoại.
Một lát sau, lại có hai người nữa đi vào, đứng thẳng nhắm ngay vào mụctiêu, chậm rãi giải quyết. Sau đó trước khi ra ngoài cũng cùng nhau liếc nhìn Thẩm Hi. Thẩm Hi cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.
Tay côđổ đầy mồ hôi, hai chân run run. Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài mộtchút, nhân lúc không có ai vội vàng cởi thắt lưng ra. Kết quả là lúc sờtới thắt lưng, cô mới phục hồi lại tinh thần. Có cần phải cởi thắt lưngra đâu, có khóa quần rồi mà.
Thẩm Hi lại vòng thắt lưng thắt lại như cũ.
Người đang sốt ruột thì không thể có suy nghĩ sáng suốt, Thẩm Hi đứng ở trước bồn tiểu tiện suy tư một hồi. Tại sao đàn ông nhất định phải đứng để đi tiểu nhỉ? Sao lại không có người nào ngồi đi tiểu? Nhất định là bởi vìkhông có ai dẫn đầu, mà cô có thể làm người tiên phong cho mọi ngườinha.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hi "trong lòng quyết tâm" đẩy cửa phòng đơn ra......
Lúc đi ra, Thẩm Hi thấy Hà Chi Châu đẹp trai dựa vào bức tường bên ngoài,trong lòng cũng biết anh đang chờ mình. Cô giống như một đứa trẻ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có chút hưng nhìn anh ra dấu tay "OK".
Hà Chi Châu thấy cô thuận lợi đi ra ngoài thì cũng yên lòng. Nhưng tâmtình hiện giờ của anh rất bực bội, nên không đáp lại tin mừng thắng lợicủa Thẩm Hi, trực tiếp đi qua cô trở về. Thẩm Hi nghĩ có lẽ là Hà ChiChâu không được tự nhiên cái gì đó, cô đi ở bên cạnh, lên tiếng giảithích: "Cái gì tôi cũng không thấy......"
Đúng là giấu đầuhở đuôi...... Hà Chi Châu tạm thời không muốn cùng Thẩm Hi nóichuyện, nên ngay cả giọng nói của cô cũng không muốn nghe.
——**——**——
Trên máy bay, Thẩm Hi cùng Hầu Tử ngồi chung một chỗ, Hầu Tử đang chơi tròchơi. Thẩm Hi có hơi nhàm chán ghé đầu qua nhìn, lại thấy cực kỳ hấpdẫn. Trò chơi này có độ khó rất cao, trước kia cô cũng đã từng chơi thử, nhưng vì có mỗi cửa đầu tiên mà mãi cũng không qua nên từ bỏ luôn.
Thẩm Hi thấy Hầu Tử chơi trò chơi vô cùng xuất sắc, tán thưởng một câu từ tận đáy lòng: "Hầu Tử, cậu thật lợi hại!"
Được khen một câu mà Hầu Tử không những không cảm thấy vui mừng mà ngược lại hết cả hứng thú muốn chơi. Ôi cứng họng! Cái trò chơi này Hà Chi Châuđã chơi qua hết rồi, bây giờ cậu ta lại nói mình lợi hại, là đang cố ýmỉa mai mình sao?
Mặc dù Hầu Tử là một người bạn cùng phòng cựckỳ tốt nhưng cũng không thèm đùa giỡn lại, chỉ nhàn nhạt trả về một câu: "Nào có, sao có thể so được với cậu!"
Cái gì đây! Thẩm Hi sờ sờ lỗ mũi một cái, quay lưng về phía Hầu Tử nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Hơn một giờ sau, cuối cùng cũng từ Thanh Đảo về tới thành phố S. Ra khỏisân bay, mọi người gọi taxi đi về cửa nam của S đại, cũng chính là cửabắc của Học viện Sư phạm. S đại cùng Học viện Sư phạm của Thẩm Hi đốidiện với nhau, ở giữa là một khu phố buôn bán.
Từ Thanh Đảo đếnsân bay, lại quay lại cửa trường học. Trong khoảng thời gian này, ThẩmHi suy nghĩ rất nhiều, có điều tốt, cũng có điều lo lắng. Cuối cùng côtận lực khiến mình không nghĩ đến những điều không hay, chỉ nghĩ đếnnhững điều tốt đẹp thôi: Ví dụ như cô có thể cùng Lâm Dục Đường ở chungmột phòng ký túc xá này; ví dụ như cô có thể dùng thân thể của Hà ChiChâu để ăn uống thỏa thích này; ví dụ như cô có thể biết Lâm Dục Đườngrốt cuộc có làm chuyện gì có lỗi với cô hay không......
Thẩm Hi suy nghĩ miên man, kết quả là nghĩ đến những điều tốt quá nhiều,khóe miệng cũng nhếch cả lên. Tráng Hán thấy vậy liền nói, "Tâm tình của lão đại không tệ nhỉ?"
"Bình thường thôi." Thẩm Hi đã có thểthích ứng với việc Hầu Tử cùng Tráng Hán gọi cô là lão đại. Cô vui vẻnhảy xuống xe, vòng ra cốp sau lấy hành lý. Lúc cô định đem valy củamình xách ra ngoài thì một đôi tay thon dài giằng mất valy màu hồngtrong tay cô. Chủ nhân của đôi tay đó là Lâm Dục Đường.
Lâm Dục Đường còn lạnh nhạt nói với cô một câu: "Cảm ơn."
Thôi xong! Thẩm Hi nhìn xuống hai bàn tay trống trơn, lại ngước lên nhìn hành lý một chút. Nó đã không còn là của cô nữa rồi.
Lâm Dục Đường nói với mấy người Hầu Tử: "Tôi đưa Hi Hi trở về ký túc xá,các cậu cứ về trước đi." Nói xong, anh đi tới bên cạnh Hà Chi Châu.
Thẩm Hi: "......"
Hà Chi Châu: "......"
Hà Chi Châu liếc nhìn cửa nam S đại, lại đưa mắt nhìn qua cửa bắc của Họcviện Sư phạm ở bên trái, anh tận lực khiến bản thân mình không quá kíchđộng. Chỉ có điều nhìn thấy các nữ sinh ra ra vào vào qua cửa trườnghọc, thì thực sự không có cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa.
Cơn ác mộng của anh, chính thức bắt đầu!
Ngược lại với cửa bắc Học viện Sư phạm đều là các nữ sinh, khi theo Hầu Tửtrở về ký túc xá, dọc đường đi, Thẩm Hi thấy 80% bạn học gặp được đều là giống đực. Túi hành lý của Hà Chi Châu có hơi nặng, Thẩm Hi nhìn vócngười cao lớn vạm vỡ của Tráng Hán, quay sang anh ta nở nụ cười: "Này,Chu Thần, cậu giúp tôi một chuyện được không?"
Chu Thần lặng lẽnhận lấy túi hành lý mà lão đại đưa, ngoài miệng không nói gì, nhưngtrong lòng lại cảm thấy chuyến đi này lão đại hành động quả thực rất quá phận. Mới đầu là khi dễ Lâm Dục Đường, sau đó là mỉa mai Hầu Tử, bâygiờ lại đến lượt anh ta bị bắt nạt.
Thẩm Hi tâm tình phức tạp điqua con đường toàn cây hoa hòe trong khuôn viên đường, trên đầu có tiếng chim chóc vỗ cánh rộn ràng. Kỳ thực, cô đặc biệt yêu thích S đại, saukhi thi tốt nghiệp trung học, dù nằm mơ cô cũng muốn thi đỗ vào S đại,rồi cùng Lâm Dục Đường có đôi có cặp với nhau. Đáng tiếc đời không nhưmơ, cuối cùng cô dựa vào điểm thi nghệ thuật mà vào Học viện Sư phạm nằm sát vách với S đại.
Nhưng Thẩm Hi ngàn vạn lần không nghĩ tới,hôm nay bỗng dưng lại được như ước nguyện. Cô rất muốn cùng Lâm DụcĐường ở S đại có đôi có cặp, hơn nữa bây giờ còn thân thiết đến mức ởchung một phòng ký túc xá.
Cho nên mới nói, có những khi cuộc đời này thật kỳ diệu!
Nghĩ ngợi xong, Thẩm Hi khoan khoái nhẹ nhàng, bước chân cũng trở nên linhhoạt nhanh nhẹn hơn. Quanh năm học vũ đạo đã quen, dáng bước đi của côrất chuẩn; hơn nữa gần như là có thể đi trên một đường thẳng, có đoạncòn bước rón rén như mèo nữa.
Hầu Tử cùng Tráng Hán đi theo sauThẩm Hi, nhìn lão đại đang đi ở phía trước, có cảm giác là lạ. Đang nghi hoặc khó hiểu thì Thẩm Hi chợt ngoái đầu lại, nhìn bọn họ thúc giục:"Các cậu nhanh lên một chút!"
Hai người rối rít bước nhanh hơn, đuổi theo bước chân "uyển chuyển" của lão đại.
Còn ở bên kia, Hà Chi Châu được Lâm Dục Đường đưa về lầu dưới ký túc xá.Hai người một đường không hề mở miệng nói chuyện. So với Thẩm Hi líu ríu nói chuyện không ngừng lúc trước, hiện giờ Lâm Dục Đường cảm thấy rấtkhông quen: "Thẩm Hi".
Lâm Dục Đường chủ động mở miệng: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi."
Hà Chi Châu thở dài trong lòng, hiểu rõ cảm giác bị thất bại của Lâm DụcĐường, nhưng anh cũng đâu phải Thẩm Hi thực sự, lực bất tòng tâm thôi.Anh đưa tay lên vỗ vai Lâm Dục Đường: "Không cần đâu, lát nữa tôi còn có chuyện, anh cũng bận rộn mà. Hơn nữa sắp tới tôi cũng không có nhiềuthời gian rảnh, anh không cần tới tìm tôi nữa đâu. Cứ như vậy đi, điđường thong thả."
Tâm tình Lâm Dục Đường một đường tuột dốc. Anhmấp máy môi nhưng không lên tiếng. Cả quãng đường về anh dịu dàng lấylòng như vậy, thế mà một chút hiệu quả cũng không có. Ngoài cảm giácthất bại ra, còn cảm thấy hơi buồn bực nữa. Cuối cùng nặn ra một chữ“Được”, xoay người tiêu sái rời đi.
Hà Chi Châu nhìn bóng lưngcủa Lâm Dục Đường, chỉ có bất đắc dĩ. Anh cúi đầu nhìn valy hành lý màuhồng ở dưới chân, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề —— anh phải lên phòngnào của ký túc xá đây?
Thẩm Hi đi lên phòng ký túc xá của Lâm Dục Đường. Trước kia mỗi lần cô nói muốn lên xem phòng của anh thì Lâm DụcĐường luôn nói đó là phòng của đàn ông, nhất quyết không cho cô đi lên.Nhưng khẳng định là anh không thể ngờ được hiện tại cô có thể đườngđường chính chính mà ra vào phòng ký túc xá của anh rồi.
Độtnhiên, tiếng chuông điện thoại di động ở trong túi vang lên, Thẩm Hi lấy điện thoại của Hà Chi Châu ra nhìn một chút. Khi còn ở Thanh Đảo, haingười đã đổi điện thoại cho nhau. Sau đó cùng giao ước: Không được ngheđiện thoại linh tinh, không được gọi điện thoại linh tinh, cũng khôngđược đọc tin nhắn linh tinh.
Thẩm Hi nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, không bắt máy.
Một lát sau, chuông di động lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia; lúc này Thẩm Hi mới thấy dãy số này có chút quen thuộc. Nhưng vẫn vô cùng cókhí tiết, quyết không nghe máy.
Thêm một hồi nữa, điện thoại báo có tin nhắn mới: "Nghe điện thoại!"
A! Thẩm Hi khóe mắt giật giật mấy cái, cái số điện thoại này không phải là của mình sao? Sau khi nhận ra, cô lập tức bấm máy nghe điện thoại, đầubên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của Hà Chi Châu: "Phòng kýtúc xá của cô là phòng nào?"
Thẩm Hi chạy vào phòng vệ sinh,tranh thủ nói thật nhanh tầng lầu cùng số phòng cho Hà Chi Châu. Nghexong, Hà Chi Châu cũng không lập tức cúp điện thoại, mà còn nói thêm cho Thẩm Hi nghe một số vấn đề cần chú ý. Ví dụ như nói qua vài thói quencủa các cậu bạn cùng phòng.
Thẩm Hi nghiêm túc lắng nghe, Hà Chi Châu nói xong liền hỏi: "Cô có điều gì muốn nói cho tôi biết không?"
Thẩm Hi suy nghĩ một chút: "Bạn cùng phòng của tôi rất tốt."
Hà Chi Châu: "......"
Thẩm Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Còn có...... Hạ Duy Diệp thích anh......"
Hà Chi Châu: "Điều này cô đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần lắm rồi."
Gần tối, Thẩm Hi cầm phiếu ăn của Hà Chi Châu cùng bọn Hầu Tử đi ăn cơmtối. Kết quả là lúc quẹt thẻ bỗng phát hiện ra bên trong có một hơn mộtnghìn NDT. Trong lòng Thẩm Hi cảm thấy Hà Chi Châu thật khờ, sao lạingốc tới mức để nhiều tiền trong phiếu ăn như vậy.
Gần tối, HàChi Châu ở Học viện Sư phạm một mình đi tới phòng ăn ăn cơm. Anh tùytiện chỉ vài món ăn, đến lúc quẹt thẻ mới phát hiện ra bên trong phiếuăn chỉ còn đúng 3 NDT......