Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Gia Tuấn Khê để lộ biểu cảm kinh ngạc lẫn khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía Lạc Trạm để chứng thực: “Thực sự là như thế?”
“...”
“Cho nên hiện tại mối quan hệ giữa hai cô cậu là anh rể và em vợ.”
Cuối cùng Lạc tiểu thiếu gia cũng lấy lại tinh thần từ trong đả kích, cắn răng nói: “Dĩ nhiên không phải.”
Rõ ràng là Gia Tuấn Khê muốn xem bát quái đến độ không để ý phiền phức, cười như không cười nói: “Em vợ cậu cũng thừa nhận rồi còn gì.”
Lạc Trạm: …
“Tháng sau tôi sẽ dẫn cô bé đến tái khám.”
Ném lại câu này, Lạc Trạm đen mặt kéo Đường Nhiễm rời đi.
Nhìn theo bóng lưng một cao một thấp biến mất trong thang máy, Gia Tuấn Khê thu lại ánh mắt. Ông ta nghiêng người sang, gõ gõ vào bàn lễ tân: “Đã mang báo cáo kiểm tra tôi bảo đến chưa?”
Cô thư ký ngồi sau bàn lễ tân rút ra một xấp tài liệu: “Thưa viện trưởng, đây ạ.”
“Ừ. Tôi lấy về nghiên cứu thêm một chút.” Gia Tuấn Khê tiện tay nhận lấy, lật hai trang, nhìn vào kết quả xét nghiệm đơn giản.
Góc bên phải là dòng chữ: [Nhóm máu: AB]
Gia Tuấn Khê cầm tài liệu xoay người, đi về phía văn phòng: “Lại còn là nhóm máu AB, xác suất 7%, rất ít ——”
Cô thư ký trẻ ngồi sau bàn lễ tân, nhìn theo bóng lưng viện trưởng nhà mình, thấy ông đang suy tư đột nhiên đứng sững lại.
Thư ký không hiểu, lên tiếng: “Viện trưởng Gia?”
Nhưng Gia Tuấn Khê tựa như hồn lìa khỏi xác, bất động như một khúc gỗ, không nói không rằng.
Cô thư ký trẻ sợ xảy ra chuyện gì, đang định đứng lên thì đột nhiên thấy Gia Tuấn Khê nhanh chóng xoay người, bước nhanh về phía cô.
Khuôn mặt thường ngày lạnh nhạt, lúc nào cũng nửa đùa nửa thật thay bằng vẻ nghiêm túc, còn phảng phất sự chấn kinh không thể tin: “Cô điều tra thêm, lên mạng tra. Đương gia hiện tại của Nhà họ Đường - Đường Thế Tân có phải là nhóm máu O không?”
Thư ký không dám trì hoãn, lập tức ngồi xuống ghế nhanh chóng mở trình duyệt, tra thông tin: “Dựa theo profile cá nhân update trên mạng, Đường tiên sinh quả thật là nhóm máu O.”
Khuôn mặt Gia Tuấn Khê càng thêm nghiêm trọng.
Thư ký chưa từng thấy ông ta có phản ứng này bao giờ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Viện trưởng Gia, có chuyện gì không ạ?”
Gia Tuấn Khê cứng người, một lúc sau mới hoàn hồn, nóng nảy nói: “Tôi nhớ trước đây cô tốt nghiệp loại khá của viện y học, về sau mới chuyển sang mảng hành chính?”
Thư ký: “Dạ vâng.”
Gia Tuấn Khê: “Vậy cô kiểm tra giúp tôi đi. Cô còn nhớ cơ chế di truyền của nhóm máu không?”
Thư ký: “Vẫn nhớ, thưa viện trưởng.”
Gia Tuấn Khê: “Vậy cô nói xem, cha mẹ đều nhóm máu O, có khả năng con sinh ra mang nhóm máu AB không?”
Thư ký không hề nghĩ ngợi đáp: “Không thể nào. Mỗi nhóm máu thuộc hệ thống phân loại ABO (1) đều được quy định bởi các gen đặc trưng mang tính trội (gen trội) hoặc tính lặn (gen lặn). Nhóm máu A và B đều là gen trội, mà nhóm máu O là gen lặn. Cha và mẹ đều có nhóm máu O chỉ có thể sinh ra con có nhóm máu O. Nếu người "con" không có nhóm máu O thì đó không phải là con của cặp cha mẹ này. Trừ khi đứa bé sinh ra mang nhiễm sắc thể gen bị biến đổi, còn không thì không thể nào mang nhóm AB được.”
“Đúng vậy. Quả đúng là không có khả năng…”
Ánh mắt Gia Tuấn Khê thăm thẳm, xa xăm, suy tư mở miệng: “Đứa bé kia trừ đôi mắt bị mù do tổn thương thì các chỉ số khác giống hệt người bình thường vì vậy không thể là trường hợp đột biến gen. Cho nên cô bé nhất định không thể là con của nhà họ Đường.”
Gia Tuấn Khê nói xong, lại lắc đầu, càng mơ hồ hơn: “Nhưng dáng dấp cô bé đó quả thực cực kỳ giống anh em nhà họ Đường ——”
Gia Tuấn Khê đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay lại: “Không phải Đường Thế Tân có một cô em gái sao, tên là Đường Thế Ngữ, cô điều tra thử thông tin của cô ta đi.”
“Dạ vâng.” Thư ký không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo. Tra xong, cô ngẩng đầu nói: “Tiểu thư Đường Thế Ngữ nhóm máu B.”
Gia Tuấn Khê chấn động: “Vậy nếu con gái là nhóm máu AB, mẹ là nhóm máu B, vậy thì…”
Thư ký theo thói quen nói tiếp: “Người cha sẽ mang nhóm máu A hoặc AB.”
“Con của Đường Thế Ngữ, 16 tuổi, nhóm máu của người cha có thể là A hoặc AB…” Gia Tuấn Khê đau đầu đứng chết trân một chỗ, không nói thêm gì nữa.
Trong không gian im lặng, những biểu cảm trên mặt vị viện trưởng thay đổi không ngừng từ trầm tư đến kinh ngạc rồi rầu rĩ. Thư ký đợi gần 2 phút, rốt cuộc nét mặt viện trưởng nhà mình cũng đã trở về vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh ngày thường.
Gia Tuấn Khê lại mở miệng: “Nhớ xóa bỏ toàn bộ lịch sử tìm kiếm vừa rồi, chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ người nào, nhớ chưa?”
Nhìn ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cô thư ký trẻ vội vàng gật đầu: “Tôi đã hiểu thưa viện trưởng.”
Gia Tuấn Khê do dự một chút, cúi người, thấp giọng dặn dò: “Tháng sau Đường Nhiễm đến tái khám, trong lúc kiểm tra, sắp xếp lưu lại mẫu tóc hoặc da để có thể thực hiện xét nghiệm ADN.”
Thư ký kinh ngạc nhìn về phía ông, trầm tư mấy giây mới gật đầu: “Dạ vâng, tôi đã nhớ kỹ.”
“...”
Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ lao vun vút trên đường tiến thẳng về thành phố K. Tại ghế lái phụ, Đường Nhiễm im lặng nắm chặt dây an toàn, trên mặt thoáng chút bất an.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lạc Trạm hề nói chuyện với cô như mọi lần.
Anh dắt cô đến bãi đỗ xe, dìu cô lên xe, thắt dây an toàn giúp cô, khoác lên người Đường Nhiễm chiếc áo mỏng thơm mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt hòa với hương thơm ấm áp của hổ phách,... tất thảy đều như mọi khi chỉ có điều không nói lời nào.
Đường Nhiễm mấy lần lấy hết can đảm mở miệng, nhưng lại ngay lập tức nhụt chí rút lui, cuối cùng dùng hết quyết tâm quay sang nhẹ giọng hỏi: “Lạc Lạc, có phải anh đang giận em không?”
Bên tai chỉ có tiếng chập trùng của gió thổi qua.
Bên ghế lái, người kia vẫn không chịu nói chuyện.
Tất cả dũng khí đều dùng hết cho câu hỏi này. Đây là lần đầu tiên cô thân cận với một người, vì vậy lúng túng không biết làm sao cho phải.
Đường Nhiễm ủ rũ rụt đầu lại, buồn bã thu mình vào ghế. Chưa kịp quay mặt đi chiếc xe đột nhiên giảm tốc, cảm giác đầu xe hướng vào một bên.
Mấy giây sau, chiếc xe thể thao màu đỏ tấp vào vị trí đỗ xe khẩn cấp trên đường cao tốc.
Tiếng gió ngừng bặt.
Một tiếng cười lạnh nhạt, có chút buồn bực, nóng giận vang lên: “Tôi tức giận lâu như thế em cũng chỉ hỏi thăm tôi một câu?”
Đường Nhiễm giật mình ngẩng đầu: “Anh tức giận là bởi vì em nói anh là…”
“Đừng nhắc đến cái từ đó nữa.” Lạc Trạm nghiến răng ngắt ngang lời cô: “Tôi vì em làm những việc này không phải để em coi tôi là anh rể tương lai của em.”
Đường Nhiễm nhỏ giọng giải thích: “Em không nghĩ anh là anh rể tương lai… nhưng mà viện trưởng hỏi anh lấy quan hệ gì bảo lãnh phẫu thuật cho em, nên em chỉ đành lấy lý do kia ra.”
Lạc Trạm trầm tư mấy giây, rũ mắt nhìn cô: “Chỉ đơn giản là lấy cớ thôi?”
“Vâng.” Cô bé dùng sức gật đầu.
Lúc này Lạc Trạm mới cảm thấy mưa tuyết trong lòng tan ra, nắng ấm lại tràn về, tâm trạng chậm rãi buông lỏng.
Anh quay đầu.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi bên ghế lái phụ nhìn vô cùng ngoan ngoãn, lúc nói chuyện xoay mặt về phía anh, tay nắm chắc dây an toàn, đại khái là sợ anh tức giận. Trên khuôn mặt tinh xảo chứa đầy sự bất an, lo lắng, đôi mày đẹp nhíu lại tạo thành những nếp gấp nho nhỏ như một đóa hoa giữa mi tâm.
Thế là tất cả mọi buồn bực trong lòng Lạc Trạm lập tức tiêu tán.
Nhưng anh không vội vàng lên tiếng làm hòa, mà thừa dịp cô nhóc này ôm lòng áy náy với mình mà mượn cớ truy hỏi: “Trong lòng em, tôi và cậu trúc mã kia ai đẹp trai hơn?”
“...?”
Sao đột nhiên lại quay về đề tài này, Đường Nhiễm có chút không theo kịp, ngơ ngác “nhìn” anh.
Lạc Trạm nheo mắt: “Ở trong ngoài văn phòng của Gia Tuấn Khê em đã nói gì? Em quên rồi sao?”
[Rõ ràng là khen Lạc Lạc rất dễ nhìn.]
[Rất anh tuấn?]
[Hả? Anh là đẹp nhất. Đi thôi.]
[Đẹp nhất? Không phải anh bạn trúc mã “Thấy qua vô số người, vẫn là người đẹp nhất trong mắt các bạn nữ” của em sao?]
Nhớ đến cuộc nói chuyện kia, Đường Nhiễm cúi đầu, do dự hỏi: “Có thể đẹp ngang nhau được không?”
Lạc Trạm nheo mắt, nguy hiểm đáp: “Không được.”
Đường Nhiễm do dự một lát, nhỏ giọng đáp: “Vậy thì Lạc Lạc đẹp nhất.”
Tâm trạng Lạc tiểu thiếu gia lập tức xán lạn, vui vẻ, giống như là vừa nghe thấy ông anh trai quý hóa của mình tự nguyện xin thừa kế gia sản nhà họ Lạc vậy. Khuôn mặt tuấn tú không kìm được cười rạng rỡ.
Nhưng tiểu thiếu gia nào đó vẫn cố gắng nhịn xuống, cố ý nghiêm giọng hỏi: “Là thật hay nịnh để tôi vui?”
“Nói thật lòng đó.” Đường Nhiễm gật đầu, “Bởi vì Lạc Lạc đối tốt với em nhất, cho nên trong lòng em cũng là người đẹp trai nhất, giọng nói nghe hay thật hay, mùi hương trên người cũng rất dễ chịu, tính cách càng tốt hơn. Ở chung với anh em cảm thấy rất thoải mái.”
Lạc Trạm nghe thấy vậy không tự chủ được hơi vênh mặt lên.
“Đây là em nói đấy, nếu như sau này tôi tìm được cậu trúc mã kia của em, em mà đổi ý thì hậu quả sẽ cực kỳ thảm đó.”
Đường Nhiễm ngơ ngác: “Thảm như thế nào ạ?”
Lạc Trạm: ?
Khuôn mặt tươi cười của anh lập tức cứng đờ: “Em quả thực đã chuẩn bị sẵn tâm lý để hối hận?”
Đường Nhiễm lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn lắc đầu: “Không, em đâu có.”
Lạc Trạm lạnh lùng đáp: “Thôi đi, em vừa bại lộ rồi. Tôi giận rồi, khỏi nói nữa.”
Đường Nhiễm: …
Đường Nhiễm tủi thân ngẩng đầu: “Vậy anh muốn em phải làm thế nào mới không tức giận nữa, Lạc Lạc?”
Lạc Trạm im lặng mấy giây, ánh mắt thoáng dịu dàng.
Ánh nắng chiều nhè nhẹ rơi vương vãi trong xe, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của thiếu nữ. Mọi thứ đều như phủ lên một lớp men say lòng người.
Lạc Trạm không nói lời nào, cô gái nhỏ lặng lẽ nắm chặt tay chờ đợi anh. Gương mặt tinh xảo hơi ngẩng lên, làn gió nhè nhẹ thoảng qua phất những lọn tóc đen nhánh mềm mại, chạm vào chiếc cằm nhỏ, đôi môi tươi tắn, nổi bật lên sắc đỏ tươi hút hồn người đối diện.
Thần xui quỷ khiến, đến khi Lạc Trạm tỉnh táo lại, anh đã phát hiện mình tiến sát lại gần cô.
Hai bóng người gần nhau đến nỗi như hóa thành một. Anh đảo mắt qua đôi mày, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng trên cánh môi đẹp tựa đóa hoa buổi sớm.
Tiếng hít thở không biết của ai, đột nhiên rõ ràng bên tai.
Lạc Trạm thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đang đập. Từng tiếng, từng tiếng mạnh, rõ, loạn nhịp, như thể một con thú không kìm nén nổi nữa, khao khát muốn thoát ra ngoài, nhảy khỏi lồng ngực của anh.
Không biết có phải nghe được tiếng gào thét trong lồng ngực của anh hay không, cô gái hơi ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Lạc Lạc?”
Cánh môi khẽ mở.
Lạc Trạm cảm thấy huyệt thái dương của mình nảy lên một cái. Giây láy sau anh mở miệng, giọng khàn khàn: “Biết vừa rồi tôi giận em nhiều thế nào không?”
“Biết.” Cô gái chậm rãi gật đầu.
“Vậy biết cách nào dỗ tôi hết giận không?”
Cô gái do dự một chút, ngượng ngùng lắc đầu: “Không biết.”
“Rất đơn giản.” Lạc Trạm nghe thấy con thú trong lòng đang lồng lên, đòi xông ra, lý trí chẳng thể đè ép nó được nữa. Giọng nói trong không gian đầy dụ hoặc trầm khàn vang lên: “Chỉ cần em ngoan ngoãn đứng yên, tôi sẽ không tức giận nữa.”
Đường Nhiễm: “Thật ạ?”
“Ừ.”
Cô gái rũ mắt, trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ: “Được. Vậy em sẽ đứng yên. Anh đừng tức giận nữa nhé Lạc Lạc.” Ngừng một giây, cô lại hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng Lạc Lạc, anh muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Trong đầu Lạc Trạm lướt qua hình ảnh trong mộng cách đây không lâu, cảnh tượng này thật quen thuộc mà cũng đầy nguy hiểm.
Trong mộng anh ý thức được rõ ràng mình đang mơ nên không cần cố kỵ, che giấu. Mặc dù anh luôn cảm thấy đáng tiếc không thể cảm nhận, cũng không thể nghe được âm thanh chân thực khi môi kề môi. Cho nên dù nhớ đến bao nhiêu lần, anh đều không cách nào hiểu được cô gái nhỏ nhắn bị anh đè lên bàn, giam trong lồng ngực mà say mê hôn ấy, khi khóc lên nức nở sẽ động lòng đến mức nào, càng không tài nào hình dung được sự ngọt ngào, ướt át của đôi môi tươi tắn đó.
Anh muốn nghe âm thanh kia, nghe xem nó sẽ có tư vị gì, anh khao khát muốn, muốn đến phát điên.
Lạc Trạm không tài nào khống chế nổi cảm giác mãnh liệt ấy, anh nghe thấy chất giọng khàn đặc của mình vang lên đầy nguy hiểm: “Em cứ đứng yên đó sẽ biết anh định làm gì.”
“...”
Mấy giây do dự, cuối cùng sự tín nhiệm dành cho anh đã chiến thắng cái dự cảm bất an nhen nhóm trong lòng.
Cô gái chậm rãi gật đầu: “Ừ. Em không động đâu.”
Thế là trong bóng tối mịt mù bất tận, Đường Nhiễm cảm thấy hơi thở của người kia càng ngày càng đến gần.
Đến khi khoảng cách gần đến độ chỉ cần 1mm là chạm đến, Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.
“... Điên rồi.”
Giọng cười khàn khàn mang theo chút đùa cợt vang lên phía trên đỉnh đầu Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu: “Lạc Lạc?”
Giọng anh rất khàn, thanh âm đè nén sự nóng nảy: “Lần sau bị yêu cầu thế này, không được bày ra bộ dáng dễ dãi tùy tiện như thế, thẳng thắn, trực tiếp bảo đối phương CÚT là được.”
Anh rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ cách mình chưa đầy 10cm.
Đường Nhiễm ngây người một lúc: “Yêu cầu thế này là không tốt?”
Lạc Trạm: “Cực kỳ không tốt.”
Đường Nhiễm nghĩ mãi cũng không hiểu, chỉ biết gật đầu: “Vâng ạ.”
“...”
“Nhưng Lạc Lạc.”
“Ừm?”
“Tại sao giọng anh đột nhiên khàn thế?”
Lạc Trạm: …
Lạc Trạm khó chịu rời mắt đi chỗ khác, tùy tiện tìm một cái cớ: “Gió lớn, cổ họng bị lạnh.”
“A?” Đường Nhiễm phán đoán phương hướng âm thanh phát ra, đưa tay: “Vậy em che giúp anh nha.”
“?”
Người nào đó mới nổi thú tính, dẫn đến khoảng cách hai người thực sự quá gần, còn chưa kịp tránh né, từ chối, Đường Nhiễm đã vươn tay đến, vô cùng đặt lên yết hầu của anh ổn định, chính xác.
Cả người Lạc Trạm cứng đờ.
Đường Nhiễm ngừng vài giây, kinh ngạc nói: “Anh cũng có hầu kết, quả nhiên con trai đều có hầu kết sao? Rất giống robot Lạc Lạc.” Cô theo bản năng hiếu kỳ sờ lên: “Ồ kích thước cũng giống nữa ——”
Lời còn chưa dứt cổ tay đã bị người con trai nắm lấy.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nghiến răng nghiến lợi đầy nguy hiểm: “Là em ra tay trước.”
Đường Nhiễm: …?
Tiểu thiên sứ Lạc Trạm vừa dùng hết sức bình sinh đàn áp thú tính thành công nay đã bị tiểu ác ma Lạc Trạm một nhát đạp xuống, tên ác ma cầm đinh ba bay bay xung quanh Lạc Trạm cười gian trá nói: “Dù sao cũng không phải cậu “ra tay trước”, đây rõ ràng là duyên phận. Vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Lạc Trạm ấn cổ tay Đường Nhiễm về ghế da, một tay chống lên tựa lưng của cô, sau đó cúi người, từ từ tiến lại gần khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại đang ngơ ngác ngẩng lên.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hơi thở đan xen.
10 cm
5cm
3cm
2cm…
“Khực.”
Độ co giãn của dây an toàn đã đến giới hạn, giữ chặt Lạc Trạm lại, cũng kéo luôn cả ý đồ bất chính của ai đó trở về.
Lạc Trạm bị ép dừng lại trước mục tiêu chưa đầy 2cm.
Lạc Trạm: …???