Nghe thấy giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, Đường Nhiễm giật mình, sau đó hoảng loạn mà thu lại cái tay vừa đo độ ấm trên trán Lạc Trạm.
Cô biết đây là Lạc gia, Lạc gia muốn liên hôn với Đường gia. Người bên Đường gia đều không thích cô, cô sợ khiến cho "Lạc Tu" có tình trạng ở Lạc gia vốn không tốt thêm phiền toái.
Nhưng đợi vài giây, Đường Nhiễm cũng chưa nghe thấy “Lạc Tu” phía trước mở miệng.
Cô do dự, sờ theo gậy dò đường trong tay, lén túm túm ống tay áo của hắn.
Giọng cô gái nhỏ rất khẽ: “Lạc Tu, vừa nãy hình như có ai kêu anh thì phải?”
“……”
Lạc Trạm hơi nhíu mi, không có thiện ý mà đối mặt với Lạc Tu.
Trong nháy mắt khi mà thấy Lạc Tu vừa nãy, trong đầu hắn đã xẹt qua vô số phương pháp phủi sạch quan hệ với cô gái phía sau ——
Tên anh trai Lạc Tu này tươi cười có bao nhiêu vô tội tao nhã thì tâm tư càng bấy nhiêu thâm trầm, không mấy ai hiểu hơn hắn. Hắn không muốn lộ cho Lạc Tu bất cứ thứ gì có khả năng trở thành nhược điểm của mình, trong đó tất nhiên cũng bao gồm chuyện hắn với con gái riêng của Đường gia.
Nhưng cố tình, hậu quả của mỗi phương pháp hắn đều không thích.
Tay áo Lạc Trạm bị một lực nhỏ xíu kéo rồi hắn mới hoàn hồn.
Hắn cúi đầu, ngón tay trắng dài kéo quần áo hắn, đã vậy còn cẩn thận mà che giấu cái động tác nhỏ này với cái gậy dò đường ở phía sau hắn —— có lẽ là nhờ giọng của Lạc Tu mà đoán hướng rồi nhắc nhở hắn cẩn thận lảng tránh.
Tính tình cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cũng là do Đường gia “bắt nạt” nên mới thế sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Trạm không dưng mà giận đến lạnh tái.
Hắn khoanh tay cầm tay cô, sau đó đem nó đặt đến trên gậy dò đường, “Ừ, tôi nghe thấy.” Lạc Trạm tạm dừng, “Em không cần phải xen vào, cầm gậy dò đường cho tốt, đừng lộn xộn, kẻo ngã.”
Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: “Em có thể tự xuống lầu, anh kêu người đưa em qua là được…… Có phải có người tìm anh phải không, anh làm chuyện của anh đi.”
“Có người tới.”
Lạc Trạm nhìn về phía bên cạnh cầu thang.
Dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Lạc Tu, Lạc Trạm lười hỏi đến việc lợi và tác hại, chỉ đơn giản làm bộ không phát hiện người nọ.
Hắn ngoái đầu nhìn về phía sau cô gái nhở, lười biếng mà cười: “Là Lạc Trạm.”
“……”
Lạc Tu ở cạnh cầu thang khẽ nheo mắt, tay đút túi quần tây, đứng xem em trai mình làm trò trước mặt, không thèm để ý mà "diễn kịch" cho một cô gái không thể nhìn thấy.
Đường Nhiễm lộ ra một chút bất an, cô dịch về phía sau Lạc Trạm, dùng giọng nhẹ nhất có thể mà cẩn thận hỏi: “Anh ấy không thích thấy em phải không?”
Lạc Trạm nhướng mày: “Vì sao?”
“Không phải anh nói, Lạc Trạm thích người có đôi mắt đẹp sao?”
“……” Lạc Trạm không được tự nhiên mà ho nhẹ, “Vậy chúng ta không để ý tới nó.”
Đường Nhiễm nghe vậy càng lo lắng.
Thậm chí cô cảm thấy “Lạc Tu” không biết uyển chuyển như vậy, nên mới bị tiểu thiếu gia Lạc Trạm kiêu ngạo khó dạy ở Lạc gia bắt nạt.
Đường Nhiễm nhẹ giọng khuyên hắn: “Không để ý tới vậy anh ấy về sau lại càng bắt nạt anh, hay là chào hỏi một chút đi?”
Lạc Trạm lười nhác mà ngoái đầu liếc nhìn Lạc Tu.
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: "Nếu anh sợ anh ấy, vậy em với anh cùng nhau đi.”
Lạc Trạm quay người lại, “Em không sợ nó sao?”
“……”
Nhớ tới "Ác danh" của tiểu thiếu gia Lạc gia nghe từ bên ngoài, Đường Nhiễm trong lòng run run.
Sau đó cô nhấp môi, thành thật trả lời: “Có chút sợ. Nhưng hai người chúng ta cùng nhau, chắc là sẽ tốt hơn một chút…… Anh dẫn em đi hai lần, em sẽ cùng đi với anh.”
Có lẽ là bởi vì khẩn trương, cô gái nhỏ nắm gắt gao cây gậy dò đường.
Nghe cô không tự giác mà mềm lại giọng mà nói không xa tai mình là bao đáy mắt Lạc Trạm bỗng nổi lên những dòng cảm xúc xôn xao.
Hắn rũ mắt, cười, khoanh tay đặt trên cây gậy dò đường của cô.
Lạc Trạm: “Lần sau đi.”
Đường Nhiễm: “Lần sau?”
“Ừ.” Lạc Trạm dìu cô gái nhỏ đi xuống cầu thang từng bước từng bước một, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua cạnh Lạc Tu: “Lạc Trạm đã đi rồi. Chờ lần sau, tôi mang em tìm nó chào hỏi.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt cong xuống dưới.
“Được.”
“……”
Từ đầu đến cuối, Lạc Tu đều vô cùng phối hợp, không có phát ra âm thanh.
Nhìn bóng dáng một cao một thấp hai người rời đi, Lạc Tu khẽ nheo mắt ——
Nếu không phải ảo giác, thì trong mấy chục giây vừa nãy, hắn không những chính mắt thấy Lạc Trạm tự biên tự diễn một vở kịch, mà còn ở trên người thằng em trai nhà mình thấy được sự kiên nhẫn mà mười tám, mười chín năm trước chưa bao giờ lộ ra.
Đã vậy, sự kiên nhẫn đó lại không phải dành cho bất cứ một người nào sở hữu một đôi mắt đẹp có khả năng Lạc tiểu thiếu gia sẽ thích, mà là dành riêng cho một cô gái nhỏ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lạc Tu rất hứng thú mà xoay người, ngăn cản hầu gái đi từ lầu hai xuống.
“Đại thiếu gia, làm sao vậy?” Hầu gái cẩn thận xin chỉ thị.
Lạc Tu: “Cô gái mà Lạc Trạm dìu vào, chính là cô con gái nhỏ của Đường gia?”
“Hình như vậy.” Hầu gái gật đầu. “Nghe nói là lạc đường ở trong vườn, mắc mưa.”
Lạc Tu: “Lạc Trạm tự mình tìm cô ấy về?”
“Đúng vậy,” hầu gái gật đầu, đồng thời khó hiểu mà nói, “Hơn nữa lúc cô ấy tới là khoác áo khoác của tiểu thiếu gia —— đại thiếu gia ngài cũng biết, bệnh sạch sẽ của tiểu thiếu gia rất nặng, bộ quần áo kia lại bị như vậy, tôi vốn định vứt đi, nhưng tiểu thiếu gia lại không cho.”
“À, như vậy sao.”
“……?”
Hầu gái không thể lý giải "như vậy" trong miệng Lạc Tu là như thế nào, chỉ thấy Lạc Tu suy tư gì đó rồi cười rời đi.
*
Lạc Trạm kêu người dẫn Đường Nhiễm đến lầu chính, còn mình thì cả buổi trưa không dám lộ mặt ——
Đám con cháu đi theo trưởng bối tới chúc thọ Lạc lão gia, có ai mà không quen biết hắn, ai đi lên cũng tùy tiện mà hỏi một câu, làm hắn phí mất công sức nửa ngày trời.
Thấy tiệc tối càng lúc càng gần, tiểu thiếu gia họ Lạc suốt buổi chiều đều rầu rĩ một mình ở trong phòng, tự hỏi cửa ải trong buổi tối này làm sao để vượt qua.
Cô gái nhỏ xác thật là nhìn không được, nhưng lại mẫn cảm với tiếng động hơn nhiều so người thường ––– Lạc Trạm chắc chắn nếu mình nếu lấy thân phận thật sự mà mở miệng, là sẽ bị Đường Nhiễm phát hiện ra đầu tiên.
Sau khi trầm tư suy nghĩ suốt một buổi trưa, Lạc Trạm cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng.
Vì thế, trước tiệc tối, những người trẻ tuổi quay lại sân thượng đều nghe được một tin tức từ người hầu của Lạc gia ——
Tiểu thiếu gia họ Lạc, Lạc Trạm, chiều nay giọng nói không tốt, buổi tối nói không được. Dựa theo tính tình của người nọ, trong một khoảng thời gian rất lâu sau đều sẽ duy trì khí chất của Diêm Vương “Người sống chớ gần”, muốn sống tốt qua đêm nay, tốt nhất đừng ai chọc vào hắn.
Khi biết được tin, Tất Vũ San cùng Đường Lạc Thiển ngồi, được các tiểu thư của các nhà có danh tiếng vây quanh, bừng tỉnh mà vỗ tay: “Khó trách anh tớ hôm nay lạnh lùng với cậu như vậy, chắc chắn là do giọng nói không thoải mái. Lúc anh ấy khó chịu đừng ai nghĩ đến việc anh ấy sẽ cho sắc mặt tốt —— cái này tính tình cậu chủ rồi, sửa không được.”
“Ừm.” Đường Lạc Thiển thất thần mà đáp.
Tất Vũ San hỏi: “Cậu nhìn cái gì mà say mê vậy?”
“……”
Nhìn theo ánh mắt của Đường Lạc Thiển, Tất Vũ San thấy cô gái nhỏ nhắm mắt cầm gậy dò đường, yên lặng ngồi ở góc sân thượng. Tất Vũ San sửng sốt, “Cậu nhìn nó làm gì?”
Đường Lạc Thiển hoàn hồn, cau mày quay lại, “Tớ nghe nói, buổi chiều nó là được ai đó cố ý tìm về.”
“Ừ, vậy nên?”
Đường Lạc Thiển lo lắng: “Lời nói ở Lạc gia có sức nặng, được bao nhiêu người?”
Tất Vũ San ngây người vài giây, bật cười, “Cậu chẳng lẽ cảm thấy nó là được Lạc Trạm đưa về?”
“……” Đường Lạc Thiển quay đầu, lại nhìn thoáng qua cái áo khoác quen thuộc trên người cô gái trong góc, nhíu chặt mày không trả lời.
Tất Vũ San trêu ghẹo cô: “Cậu tưởng tượng thật tốt, nếu cậu đoán là anh họ Lạc Tu của tớ may ra còn có khả năng, nhưng cậu nói Lạc Trạm, cậu đùa sao?”
Đường Lạc Thiển nhíu mày, “Nhưng cậu không nhìn thấy tận mắt.”
“Không thấy tớ cũng biết —— tính Lạc Trạm như thế nào, trên đời ai không biết? Muốn anh ấy cố ý mà đưa một cô gái về, sao có thể?”
“……”
“Hơn nữa, không phải là tớ đã sớm nói với cậu sao.”
Thấy Đường Lạc Thiển vẫn không yên tâm, Tất Vũ San dựa qua phía cô, nghiêng đầu cười.
“Anh tớ từ nhỏ ở thứ viện đã ở một mình, anh ấy chỉ thích đôi mắt xinh đẹp —— giống cậu như vậy còn chưa nói làm gì—— giống người mù kia, anh ấy sao có thể nhìn trúng?”
Tất Vũ San là cháu gái mà Lạc lão gia thương nhất, tính cách cũng là bị chiều hư, ở Lạc gia ngoại trừ Lạc Trạm không ai trị được cô.
Cho nên nghe Tất Vũ San nói, Đường Lạc Thiển vẫn tin tưởng. Cô gật gật đầu, hơi thả lỏng.
Đúng lúc này, đám người trẻ tuổi quen biết Lạc Trạm để ý thấy gì đó, nhìn về phía cửa sân thượng. Theo sau có người cười rộ lên ——
“Lạc tiểu thiếu gia, tiệc tối đã sắp bắt đầu, cuối cùng ngài cũng chịu xuống rồi hả?”
-
- ----------------------------------------
Dạ, vẫn là tui cùng bộ truyện
Thực chất edit hơi gấp do tui bận xíu việc nên có lỗi gì thì mn cmt tui nha
≥﹏≤
Cơ mà hình như phải thêm một chương nữa mới đủ hẹn, tại qua vs kia thiếu 〒_〒
Thoi tui sẽ cố, có gì ko kịp thì mai nha
(。•́︿•̀。)