Dùng Hết Đời Để Yêu

Chương 66: Quan hệ với người



“Triệu Cương, vừa rồi có một tiểu thư xinh đẹp tuổi trẻ gọi em ‘ Lâm tỷ tỷ ’, làm em sợ hãi.”

Triệu Cương nhìn Lâm Miểu thất hồn lạc phách đi tới, còn tưởng rằngxảy ra chuyện đại sự khó lường gì, làm cho lòng của hắn đều giống như bị nắm chặt. Nguyên lai là vì chuyện này, nữ nhân nha, nữ nhân.

Tiếng cười cởi mở của Triệu Cương rơi vào tai Giang Tu Nhân bên này,mọi người thấy bộ dạng Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào, đều rấtbuồn bực. Chuyện ba người tại trong tiệm CD trong vòng luẩn quẩn mọingười đều biết, nhìn thấy ba người bọn họ bộ dạng không hề khúc mắc, đều ở trong nội tâm âm thầm bội phục thủ đoạn của Lâm Miểu nữ nhân này.

Triệu Cương không che dấu chút nào ý nghĩ – yêu thương của mình đốiLâm Miểu, Lâm Miểu cũng luôn thản nhiên tới gần hắn. Triệu Cương rót cho Lâm Miểu một chén rượu, sủng nịch nói: “Tới, đè nén lại. Anh nói nữnhân các người thật sự là kỳ quái, đối với tuổi thọ của mình vĩnh viễnkhông hài lòng. 15 tuổi không nên sắm vai 17 tuổi, giờ 17 tuổi còn nóichính mình 20 tuổi, đợi tới thời điểm 20 tuổi, vừa hận mình không thểmới 17 tuổi. Nữ nhân các người tới cùng muốn làm gì?”

Nghe được Triệu Cương nói được sinh động như thế, Lâm Miểu cùng Chung Thấm bị chọc cho cười ‘ khanh khách ’ đến cười run rẩy hết cả người,hai người đều tựa ở trên người Triệu Cương, làm cho tất cả mọi người mởrộng tầm mắt. Chung Thấm tầm mắt so với lỗ kim lớn hơn không được baonhiêu, không nghĩ tới cô ấy rõ ràng có thể khoan dung Lâm Miểu tới gầnnam nhân của cô ấy như thế, hơn nữa biểu lộ sung sướng rõ ràng khôngphải làm bộ . Đừng nói người bên ngoài, chính là Cù Hà cũng lại cànghoảng sợ. Cái Lâm Miểu này, thật sự là không nói được.

Bọn người Lưu Đông Phương nghiêng mắt nhìn qua Giang Tu Nhân vài lần, nhìn xem bộ dáng hắn như lão sinh bình tĩnh, người người con mắt đềutrừng đến trượt tròn.

Đặc biệt Cốc Ân, không nghĩ tới vợ Giang Tu Nhân là người có quan hệnhư thế được, chẳng những tại trước mặt chồng cùng đối thủ mập mờ, tựahồ cùng các nữ nhân quan hệ đều rất tốt. Chung Thấm cũng đi tìm cô ấy,chính là cô ấy lúc đó đem Chung Thấm nghẹn nói không ra lời, cái nữ nhân này hoàn toàn có cơ sở không nghĩ tới còn bị Lâm Miểu giải quyết.

Không cần người thông minh cũng có thể nhìn ra Triệu Cương đối với nữ nhân này bất đồng.

Giang Tu Nhân nhìn thấy thê tử tựa ở trên người Triệu Cương, lòng của hắn lại yên ổn . Lâm Miểu đối với Triệu Cương chỉ là một loại thiếu nữôm ấp tình cảm, còn có chính là cô ấy không biểu hiện lòng hư vinh. Hắnnguyện ý thành toàn thê tử, bởi vì cô ấy đúng là người kia.

Trên đời này nếu có một người như vậy, tổng đã ở ngươi muốn nhớ thìcó thể hiểu ý cười lời nói kia…, thì phải là đối chính là cái kia ngườia? Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp, vì sao gió thu buồn bức tranh. Cái kia mới gặp gỡ cô ấy sau giờ ngọ, cái người kia đứng ở trong quang ảnh, làm cho cô ấy ngượng ngùng cười mặt đỏ như vậy, hữu tình không cần sống quãng đời còn lại, hoa mai vừa mới di động, vô tình chưa hẳn chính làquyết tuyệt, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ: mới gặp gỡ đối lẫn nhau mỉmcười. . . . . .

Vì say rượu Lâm Miểu rút vào trong ngực Giang Tu Nhân, như si như con trai say nhìn xem cái nam nhân này anh tuấn đến quá phận, cô vuốt vekhuôn mặt tuấn tú đồng dạng đao khắc của chồng, thì thào nhỏ nhẹ: “Cáicực phẩm nam nhân này tại sao phải yêu em . . . . .”

Giang Tu Nhân ôm chặt thê tử, cười không ngớt: “Quá khứ là lịch sử,tương lai là một câu đố, mà bây giờ là lễ vật. Em, chính là lễ vật đẹpnhất của anh . . . . . .”

Một tuần lễ này chồng đi công tác, Lâm Miểu trôi qua thập phần thoảimái, mỗi ngày tiết mục an bài được tràn ngập. Cô cảm giác mình tiến vào ở bên trong một cái dòng nước xoáy, mà cái dòng nước xoáy do Giang TuNhân chế tạo. Lâm Miểu bắt đầu sợ hãi, cái gọi là ô dù rõ ràng, ăn khẩuphần chuẩn bị. Cô sợ hãi tương lai không cách nào giống như trước nhưvậy có thể thừa nhận Giang Tu Nhân đối hôn nhân mà phản bội, trong taycủa cô không hề có lợi.

Cô muốn chứng minh chính mình vẫn cùng từ trước đồng dạng, chính làlòng của cô bàng hoàng như vậy. Cô bắt đầu lo được lo mất, cũng rốt cụchiểu được lời Giang Tu Nhân đã từng tiên đoán đều ở trong lòng bàn taycủa hắn. . . . . . Lâm miểu biết vấn đề của mình ở đâu. Cô chưa bao giờlà nữ tử lạc quan, cô đối với tương lai có cách nhìn luôn u ám và mêmang.

Bộ Yên một mình lén chạy đến Bắc Trữ thị tìm Lâm Miểu, Lâm Miểu đemcô ấy an bài tại khách sạn Khắc Lai Đăng, trong này người ngoại quốcchiếm đa số, nhận thức Bộ Yên chưa bao lâu.

Bộ dạng Bộ Yên làm cho Lâm Miểu biết rõ Bộ Yên nghiễm nhiên cũng đãtrở thành ‘ sóng trước ’, báo chí cùng internet bày ra đều là Chu VĩnhHạo ra sức truy cầu ngôi sao mới lên Tiền Ngữ đồng dạng xuất thân nhàgiàu có .

Lâm Miểu đem cô kéo: “Không có tu thành chính quả mà khoái hoạt, cuối cùng nhất đều biến thành vết thương trí mạng. Không có vì cô dự vàotương lai của nam nhân, cô không đáng vì hắn thừa nhận nhục nhã. Cô xem, báo chí, TV hình ảnh, internet bày ra. Tôi không tin cô có thể chịuđược, cô đã cũng nói mình không có hi vọng, còn không bằng sớm chấm dứtđi, miễn cho cuối cùng lại hại người hại mình. Vĩnh Hạo đối với cô cũngxem là tốt, tôi nghĩ điểm ấy hẳn là cô có chuẩn bị.”

Bộ Yên bắt lấy cổ tay Lâm Miểu : “Miểu Miểu, hôm nay tôi hiểu rõ,nhưng mà tôi thương tâm chính là hắn vì sao không thể đi xa một chút.Tôi thực hối hận không có nghe cô từ vừa mới bắt đầu liền phủ nhận cùnghắn cùng một chỗ, tôi hẳn là so với hắn còn muốn sợ hãi người khác biếtrõ quan hệ của bọn tôi. Hiện tại tôi mới biết được, cô cũng là vì tốtcho tôi, không phải ghen ghét tôi.”

Lâm Miểu bật cười: “Tôi tìm không ra lý do ghen ghét của cô.”

“Bởi vì, bởi vì dù nói thế nào, hắn đều là con cháu thế gia.” Bộ Yênnhìn Lâm Miểu cũng không có tức giận, tức thì yên tâm nói ra: “Cùng hắncùng một chỗ, xác thực rất có thân phận.”

“Tương lai cô có tính toán gì không?” Lâm Miểu thay đổi chủ đề, côkhông muốn đả kích Bộ Yên, cái gọi là loại thân phận này, không cần cũng được. Loại này thân phận Đàm Hoa Nhất Hiện (phù dung sớm nở tối tàn)giống như thời hạn rau dưa giữ tươi như vậy là ngắn ngủi như thế, hơnnữa cho tới bây giờ đều là người đời chê cười. Lâm Miểu thấy rất rõràng, cho nên mặc dù bắt đầu một chút cảm tình kia đều đã thăng hoatrong tình hữu nghị lẫn nhau. Có lẽ, loại hữu nghị này có thể duy trìliên tục cả đời, có lẽ, sẽ tiêu vong trong năm tháng dài dằng dặc vàngắn ngủi . . . . . .

“Đương nhiên là tiếp tục việc học. Còn có một năm tôi sẽ tốt nghiệp,tôi không có lý do gì buông tha. Lâm Miểu tôi so ra lại kém cô, dù không bằng, nhưng có một chút tôi học được mười phần.”

Lâm Miểu cười hỏi: “Là cái gì?”

“Theo tôi biết đến một khắc này, tôi liền không có gọi điện thoại cho hắn. Tôi tự động biến mất trước mắt hắn.”

Lâm Miểu khen ngợi nói: “Làm tốt lắm! Biết mình là ai, điều này rấtquan trọng. Kỳ thật ngẫm lại, cô nhận được cô muốn, Vĩnh Hạo cũng nhậnđược hắn muốn. Cho nên thái độ của cô đúng, không phải nữ nhân chúng tatuyệt tình, mà là nam nhân để cho nữ nhân chúng ta không thể không tuyệt tình.”

“Cám ơn cô, Lâm Miểu. Nghe xong lời của cô, trong nội tâm thoải máinhiều hơn. Kỳ thật tôi so với đại đa số nữ hài cùng tuổi không biết làmay mắn nhiều hay ít!”

Lâm Miểu gật đầu: “Ngàn dặm để có một ngày lâu dài, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Náo nhiệt qua, cũng không uổng quen biết mộthồi. Chắc chắn qua ngày sau, cô sẽ may mắn lựa chọn hôm nay. Cô có thểtự nói với mình, ta mặc dù thua, nhưng cái giá của ta vẫn còn, tư thếcũng không tệ lắm, cho nên tuy bại nhưng vinh.”

Lâm Miểu đột nhiên cũng muốn thông, nguyên lai cái gương tác dụngtinh diệu như thế, hắn làm chúng ta càng thấy rõ chính mình. Có một ngày chính là một ngày, lúc ngày nào đó tình yêu không còn, vậy hãy yêu hếtlòng. . . . . . Cũng không uổng yêu nhau một hồi. Đời người phong cảnhhai bên đường thường làm cho người dừng chân, giữa con đường đời ngườicũng có vô số ngã rẽ. Khi ngươi bị bụi gai ven đường hoặc hoa hồng đâmtrát đến đầu rơi máu chảy thì lúc bên người bầu bạn quay đầu rời đi thìngươi dừng lại chỉ có thể tiếp tục làm cho vô tình mà tiếp tục đâm xuyên qua thân thể của ngươi, bụi gai biến thành nước mắt mà chết.

Bộ Yên đi, nhìn qua bóng lưng lạnh lẽo của cô ấy, Lâm Miểu biết rõvết thương của cô vẫn còn . . . . . . vết thương có thể khép lại cũngkhông phải vết thương. Chính là chúng ta không cách nào thao túng ý nghĩ của người khác, chỉ có thể tự chúng ta làm tốt.

Giang Tu Nhân về đến nhà, nhìn thấy Lâm Miểu nằm ở trên giường, nướcmắt còn ở tại khóe mắt. Hắn bị sợ nhảy dựng, cảm xúc của Lâm Miểu luôncó thể đơn giản tác động tâm Giang Tu Nhân hắn.

Hắn tỉ mỉ mà lau nước mắt cho vợ: “Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh, là ai làm cho em thương tâm như thế?”

Lâm Miểu tỉnh lại, nhìn thấy Giang Tu Nhân lau nước mắt cho mình, cô chán ngán kêu một tiếng: “Ông xã. . . . . .”

Nhìn thấy Giang Tu Nhân phong trần mệt mỏi, Lâm Miểu nghĩ, bao nhiêungười, bao nhiêu chuyện, được mai táng ở trong trí nhớ, đúng , sai , đẹp , xấu , cũng không quan trọng. Quan trọng là, những người kia đã từngsống trước mặt, thời thời khắc khắc đều quay chung quanh tại bên cạnhthân thể của mình, đi tới chỗ nào mình cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch. Có một số việc, bắt đầu liền định trước kết cục rồi, nhưng mà, chúng ta không thể không thực tế một lần, thẳng đến đầu rơi máu chảy, tự mìnhgiám chứng thế gian có chút đường, là đi không thông .

Đầu thu gió tiến vào, bức màn bị nhấc lên nổi một góc. Ánh sáng nhànnhạt chiếu vào trên bệ cửa sổ trên một chậu nước. Chậu thủy tinh trongsuốt, gốc trắng noãn, lá xanh mở ra.

Giang Tu Nhân ôm lấy Lâm Miểu, lặng yên nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Miểu giãn ra trong ngực của hắn, nói tỉ mỉ chuyện Bộ Yên. . . . . .

“Bà xã. . . . . .”

“Ân.”

“Em không phải Bộ Yên, anh không phải Vĩnh Hạo. Cho nên em không cần cảm thấy có liên hệ mật thiết.”

“. . . . . .”

“Anh so với em nghĩ giống như còn muốn yêu em. . . . . . Có đôi khianh hi vọng mình có thể yêu ít một chút. . . . . . Kỳ thật anh so với em sợ bị thương tổn hơn. . . . . .”

“. . . . . .” Sau đó, Lâm Miểu mỉm cười: “Từ khi em biết chữ đến nay, nhìn qua, hoặc nghe được là lời tỏ tình ở cảnh giới cao nhất.”

Vào chủ nhật, Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu đến Thượng Hải lần nữa, haingười tới Thiệu Hưng. Lâm Miểu cao hứng mà lôi kéo Giang Tu Nhân ngồitrên thuyền ô bồng: “Đây là quê hương của ngòi bút Lỗ Tấn tiên sinh, cám ơn anh, a Nhân.”

Giang Tu Nhân vỗ vỗ đầu thê tử: “Đứa ngốc.”

Cổ trấn đã sớm có một tiên sinh miêu tả cái chủng loại kia… Ưu sầu mà đổ nát, ngói màu xám trắng của bức tường màu trắng cùng màu xám đen tại hai bờ sông một hàng kia sắp xếp đèn lồng màu đỏ chiếu rọi có vẻ càngphát ra mới tinh, chỉ có màu xanh thăm thẳm của dòng nước mới có thể đểcho người cảm nhận được cái cổ trấn đã lâu này, thuyền nhỏ rất vững vàng chạy ở trên dòng sông cổ, như một bức tranh thuỷ mặc từ từ mở ra. Chính là gian Tiểu Lâu 2 tầng thấp bé lộ ra ngọn đèn cùng hơi thở cuộc sốnglại liên tục không dứt, nhắc nhở lấy mọi người đây là thật một cảnhtrong mơ mà không phải là tưởng tượng. Làm cho Lâm Miểu tại hâm mộ cảmthán đồng thời không tự chủ được liền nảy ra ý niệm trong đầu sau này sẽ an cư ở chỗ này.

Cô yên lặng mà nhìn qua nước chảy nổi lên rung động, nước như mộtkhối băng loại Phỉ Thúy, tựa hồ thanh tịnh trong suốt, nhìn kỹ lại mơ mơ màng màng nhìn không rõ lắm. Tựa như cô nhìn cuộc đời của mình, phảngphất rất rõ ràng, có thể thanh tỉnh mà biết rõ đường sau này ở nơi nào.Nhưng mà, tương lai đi tiếp nữa như thế nào, cô lại không dám khẳng định hoàn toàn.

ên đ�*8cgN���6của cậu.”

Mọi người đều cười.

Giang Tu Nhân đem thê tử kéo đến bên cạnh mình, Lưu Đông Phương cườinói: “Thật đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, hiện tạimiệng Lâm Miểu cũng quá ba hoa rồi, vẫn là a Nhân chúng ta có thủ đoạn.”

Nữ hài ngồi ở bên người Lưu Đông Phương đối Lâm Miểu cười ngọt ngào:“Lâm tỷ tỷ, nhĩ hảo, em gọi là Triệu Duy Nhất, biểu muội Đông Phươngca.” Lâm Miểu cùng Thành Thành rõ ràng bị một tiếng ‘ tỷ tỷ ’ của Triệu Duy Nhất lôi đến.

Lâm Miểu hoảng sợ hỏi: “Cô , cô , cô gọi tôi là cái gì?”

Giang Tu Nhân cười ha ha: “Bà xã, trấn tĩnh một chút, Duy Nhất mới 17 tuổi, vừa tới Bắc Trữ lên đại học.”

Lâm Miểu thì thào nhỏ nhẹ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở bãi cát. Thành Thành, hiện tại hai chúng ta ‘ song trước ’ rồi .”

Thành Thành: “. . . . . .”

Mọi người cười to.

Lâm Miểu sợ hãi đi đến bên người Triệu Cương ngồi xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv