Anh mở hộp lấy đồng hồ ra, không nói một lời nắm lấy tay trái của tôi mang đồng hồ vào.Ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt tôi đang giật mình, anh cười cười, nói, “Đưacho em mượn thôi. Đàn ông bị cự tuyệt là thật mất mặt .”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Nói em là con nít chẳng sai.” Anh cười cười cắt lời tôi, “Không biếtđàn ông bay bướm, phụ nữ thích tiền à, không phải cô gái thông minh.”
“Chuyện này cùng vấn đề thông minh có quan hệ gì đâu?” Tôi trừng lớn hai mắt nhìn anh.
“Đầu tư càng lớn thì càng đã không nghĩ đến thua lỗ vốn rồi.” Nói xong,Lí Minh Ngôn tươi cười càng thêm sâu sắc, ánh mắt nhìn tôi một mảnh hoà thuận vui vẻ, tay anh xoa xoa đầu tôi, cười nói, “Không nói chuyện nàynữa. Con nít ngoan không thể bị anh dạy bậy.”
Tôi thật hi vọng mình bây giờ tự nhiên hiểu ra, sau đó đứng cùng anhchậm rãi nói chuyện chứ không phải giống như vầy nghẹn họng nhìn trântrối. Tôi phát hiện đầu tôi thật giống y như đường ngắn! Anh đột nhiênvừa cười vừa nói, “Trò chuyện với em so với bàn chuyện làm ăn còn có ýtứ hơn.”
“Ha hả. . . . . .” Tôi không biết nói gì, chỉ có thể cười ha hả cho khỏa lấp. Vừa cúi đầu thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, tự nhiên lại cảmthấy ngượng ngùng.
Không lâu sau chúng tôi đến Diệu Thiên Quốc Tế rồi, tôi kỳ quái hỏi,“Đây là hoạt động thì thế? Anh vì sao mang em đến tham gia?”
” PARTY tiệc cưới của con trai bí thư thành ủy.” Xuống xe, anh dắt taytôi bước lên bậc thang.”Ngất đây, em lại không được mời, anh dẫn em đếnkhông tốt lắm đâu?” Anh quay về tôi nhìn tôi cười có thâm ý khác, nắmchặt tay tôi, nói, “Mang em đi cùng thật thích hợp.”
Đi lên lầu ba, trong đại sảnh người đến người đi nối liền không dứt, cảtrai lẫn gái, đông thật đông, người ta chào đón nhau bằng những nụ hônân cần. Nhìn thấy nhiều cô gái còn ăn mặc ‘hở’ hơn tôi nhiều lần độtnhiên cảm giác khó chịu ban đầu biến mất. Dưới ánh đèn rực rỡ, nhữngchiếc cổ cao trắng mịn càng làm nổi bật lên những bộ trang sức xa hoa,lộng lẫy.
Kỳ thật tôi vẫn cho rằng đây là chuyện thật khôi hài, chẳng hạn như làvào một buổi lễ sang trọng cao cấp, mặc trang phục dạ hội, đeo ngườitrang sức lóe sáng, cầm chén rượu lui tới nói cười thản nhiên, quả thựcgiống y như những bộ phim hay chiếu trên TV. Nhưng mà khi tôi lạc vàocảnh giới kỳ lạ này mới phát hiện, thì ra phim truyền hình là có thật.Hơn nữa sự thật xem ra này đó chút không tầm thường, ngược lại là rungđộng.
Tôi cố gắng thể hiện thật tự nhiên hào phóng, nhưng mà trong lòng thìlại luôn mãi cảm thán, thì ra xã hội bây giờ nhiều kẻ có tiền như vậy!Lúc này tôi thật may mắn là có chiếc đồng hồ Omega Lí Minh Ngôn mangcho, bằng không toàn thân trụi lủi không có chút làm đẹp tôi thực chính là một đứa ngoại tộc, ngoại tộc mất mặt xấu hổ. =.=
Mỗi khi Lí Minh Ngôn chào hỏi, bọn họ hay nhìn tôi, sau đó cười cười, có còn có thể nói giỡn vài câu như là”Ý, trai tài gái sắc nha!” “Tiểu tửcậu rốt cục lại có mùa xuân !” “Khi nào thì uống rượu mừng đây?” linhtinh đại loại thế. Lí Minh Ngôn vẫn nắm tay tôi, nghe thấy mấy cái câutrêu chọc này cũng chỉ cười cười, không trả lời nhưng cũng không phủnhận. Vì thế tôi cũng chỉ có thể kiên trì cười làm lành.
Kỳ thật tôi không muốn để anh ôm vai tôi, như vậy thật không minh bạchdắt bạn gái vào tiệc cưới thì tính cái gì. Trong trường hợp này, khíchất hào phóng là thứ nhất, ngàn vạn lần không thể có vẻ không được tựnhiên, càng không thể giận dỗi. Vì thế tôi chỉ có thể tùy ý anh ôm, tùy ý để tim đập gia tốc, tùy ý bàn tay chảy mồ hôi. . . . . .
Đại sảnh đột nhiên náo nhiệt hơn. Tôi quay đầu, liếc mắt một cái liềnthấy được thân ảnh quen thuộc, Trần Diệu Thiên! Dáng người cao lớn củaanh trong đám đông dễ dàng nhận ra, vẻ mặt đường hoàng, tươi cười tùy ýnhưng lại làm cho người ta không thể không chú ý.
Nói nói cười cười, Trần Diệu Thiên đột nhiên ôm chầm cô dâu, nói với chú rễ, “Tôi nói này bạn thân, vợ anh chỉ là vợ nhỏ của tôi!” Anh ta khôngmặc áo khoác, cà- vạt không thắt, quần áo trong còn buông lỏng ra vàicái cúc áo, miệng thì hút xì gà, từng ngụm khói bay lên, vẻ mặt ăn chơitrác táng thể hiện rõ vẻ hào phóng cùng lỗ mảng. Cô dâu ở trong lòngngực anh, khẽ giãy dụa, cười nói, “Anh Thiên, đừng đùa em nữa.” “Ai đùaem?” Anh ta nhìn cô gái trong lòng, phun ra một ngụm khói trên mặt côta, “Ai dám đùa em, anh phế nó đi!”
Tôi càng xem càng cảm thấy khó hiểu, làm sao mà tôi có thể quen vớingười như thế nhỉ? Kì quái! Tốt nhất đừng để anh ta nhìn thấy tôi,nhưng không chào hỏi thì thật là không được. Tôi thật không muốn để cho người ta biết tôi quen biết Trần Diệu Thiên.
“Hi!” Một tiếng nói ngọt ngào vang lên, tôi quay đầu qua nhìn. Lưu Tuệđang đi đến, váy dài trang nhã, gợi cảm lại thanh cao. Cô ấy đến trướcmặt chúng tôi, giơ chén rượu lên chạm với Lí Minh Ngôn, mặt cười quyếnrũ động lòng người. Hai người cheers, mặt cô ấy ửng đỏ, giọng nói trongtrẻo dễ nghe, “Buổi tối có rảnh không?”
Lí Minh Ngôn đột nhiên nắm cánh tay của tôi, anh nhìn tôi cười cười, nói với Lưu Tuệ, “Cái này phải hỏi Chân Tâm .” Cái này thoạt nhìn thật sựlà vô cùng thân thiết, còn không kịp cao hứng đã cảm giác được anh ômcánh tay tôi cứng ngắc .
“Bà xã, phê chuẩn không?” Anh quay đầu, ý cười trong suốt hỏi tôi. Ônnhu trong mắt kia, tình cảm dây dưa không rõ kia, giống như tôi thậtchính là cô gái anh âu yếm nhất vậy. Nhưng tôi biết không phải vậy, cănbản không phải như vậy . . . . . .
Nhưng vì sao tôi không đẩy ra anh rống to một câu, “Cút ngay! Ai là bàxã của anh!” Ngược lại lại nhìn thật lâu vào đáy mắt ôn nhu của anh. . . . . . Nếu là ôn nhu thật dành cho tôi thì tốt biết bao nhiêu. . . . . . Nếu là thật thì tốt biết bao nhiêu. . . . . .
“Em sẽ không chiếm dụng thời gian của hai người .” Lưu Tuệ khẽ cười.Tuy rằng tư thái của cô ấy vẫn là tuyệt đẹp như vậy, trang phục cả người màu trắng. Cô ấy bưng ly rượu, một mình ở không trung làm động táccheers, sau đó ngửa đầu uống hết ly rượu.
Cô ấy cười, hai mắt bình tĩnh nhìn tôi, “Thật sự là cô thay đổi nhiềulắm, chúc phúc hai người.” Nhưng ánh mắt cô ấy lại chẳng có chút nàothật sự chúc mừng, giống như là. . . . . . tôi có phiền toái ? Nói xongcô ấy xoay người, tao nhã rời đi.
Tôi giật mình kinh ngạc, hình như đây là lần đầu tiên cô ấy trực diện nói chuyện với tôi?
Khi tôi nhìn về phía Lí Minh Ngôn, ánh mắt anh vẫn như cũ dừng lại ởbóng dáng Lưu Tuệ đã đi xa, tay nắm tay tôi không biết ở khi nào thìcũng đã lặng yên buông xuống. . . . . .
Cảm giác mát lạnh trên bàn tay một đường lan truyền tới đáy lòng, tôiđứng đần người, cũng không dám lại quay đầu thăm dò ánh mắt của anh.
“Sao đứng ngây người thế?” Lí Minh Ngôn đột nhiên nắm tay tôi lên hỏi.Tôi thật muốn nói cho anh biết anh là mối tình đầu của em! Anh một bêntặng quà cho tôi chơi trò mập mờ một bên làm trò kéo tôi đối mặt vớitình nhân cũ anh nhớ mãi không quên! Anh— mẹ nó rốt cuộc đã cho tôi làbánh bao a bánh bao ~~!
Giận cho dữ lắm, cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng cười cười. Tôi khôngnói ra miệng được mà! Cho dù quan hệ hai người chúng tôi bị anh làm cho ù ù cạc cạc như vậy nhưng ngay cả một câu nghi ngờ tôi cũng không dám nói ra! Tôi — mẹ nó thật chính là một cái bánh bao ngu ngốc mà!
“Vừa mới anh không phải nói giỡn đâu.” Anh đột nhiên nắm chặt tay tôi.Tôi vô tình ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt vô cùng ôn nhu của anh. Anh dừng ở tôi, dùng ngữ khí mềm nhẹ mà lại trịnh trọng nói, “Chúng ta đính hôn, có thể chứ?”
. . . . . . Tôi hoàn toàn đần người, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, nóichẳng ra lời nào. Sau đó ở trong mắt tôi khoảng cách của anh và tôicàng ngày càng gần, càng ngày càng gần càng ngày càng gần, mãi đến môicủa anh nhẹ nhàng đụng vào môi của tôi, cả người tôi run lên như bị điện giật!
Anh nắm vai tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nói, “Anh không biết lãng mạn, không phải là một người yêu tốt tính, nhưng anh nhất định là một ngườichồng có trách nhiệm . Gả cho anh đi, Chân Tâm, anh nguyện ý nuôi em cả đời.” Tay tôi run run, tôi cảm giác ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng cùngrun rẩy không ngừng. Tôi kích động khó có thể tự chế, hung hăng bắt lấy quần áo của anh, tôi cần phải dùng sức cầm cái gì để ổn định chínhmình, bằng không tôi thật sợ trái tim sẽ từ trong cổ họng nhảy ra.
. . . . . . Tôi được cầu hôn ! Tôi thật sự được cầu hôn ! Là trịnh trọng nghiêm túc được cầu hôn!
Sống suốt hai mươi bốn năm nay, tôi được người trong lòng, người mà lúc nào cũng cao cao tại thượng cầu hôn ! !
Khi lần thứ hai tôi cam chịu giảm thể trọng mà sự nghiệp cũng không hềthành công lại được một người đàn ông muốn tiền có tiền, muốn dáng người có dáng người, muốn có sự nghiệp là có sự nghiệp —- được một con rùavàng cầu hôn ! ! !
Đây là mộng đó, đây là mộng đó, đây khẳng định là mộng thật rồi. . . . . . >”
Thật lâu thật lâu sau tôi cũng không được câu nào, mãi đến khi tiếngchuông điện thoại Lí Minh Ngôn vang lên, tôi mới từ từ hồi phục lại tinh thần. Anh tiếp điện thoại, thái độ dần dần trở nên nghiêm túc. Tựa hồlà trong đại sảnh hơn ồn ào, anh lấy ánh mắt bảo tôi, sau đó liền đinhanh đi ra ngoài.
Tôi khờ lăng nhìn bóng dáng anh, mãi đến anh hoàn toàn biến mất ở ngoàiđại, không còn nhìn thấy anh được nữa tôi mới thu hồi tầm mắt, sau đóchỉ ngây ngốc đứng cười.
Cười đủ rồi, lấy lại tinh thần mới phát hiện những người khác đều tốpnăm tốp ba hoặc nói nhỏ hoặc cười nói, chỉ có một mình tôi đứng ngốcnhư vậy. Lí Minh Ngôn vừa đi khỏi là tôi nhưng lại cảm thấy mình đứng ởnơi này thật là dư thừa thật là trống trải. Giống như là một cái quánnhỏ bị đặt kế bên một cái nhà hàng thật xa xỉ!!!
Càng nghĩ càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng không biết tay chân nên đặtchỗ nào. Kỳ thật tôi cũng muốn tìm người nói chuyện để mình thoạt nhìnchẳng phải ngốc nghếch, nhưng mà tôi chẳng quen ai cả. Hơn nữa bọn họđều có vẻ bận rộn như vậy, trò chuyện với nhau thật vui, làm cho tôi cóthể không biết xấu hổ mạo muội tiến lên. Trong lúc vô tình thì đại sảnhtruyền đến một tiếng cười quen thuộc. . . . . . Trần Diệu Thiên, đúngrồi, tôi quen với anh!
Xoay người, liếc mắt một đã thì thấy anh ngay, đồng thời cũng thấy đượcLưu Tuệ. Cô ấy không biết khi nào thì đã gia nhập vào đám người trẻ tuổi đằng kia, đứng ở bên người Trần Diệu Thiên, vừa cười vừa nói cô ấythường thường làm ra biểu tình vui đùa ầm ĩ hoặc là giận dữ đánh anh vài cái. Mà Trần Diệu Thiên cũng một bộ dạng cợt nhả hào phóng không kềmchế được lưu manh.