"Tiểu Tùy, suy nghĩ của con quá nặng rồi, như vậy tiếp bác thấy con chỉ có hai năm có thể sống.." Bác sĩ Lý nhìn báo cáo kiểm tra của Kha Tùy không kiềm được thở dài.
"Bác Lý, cám ơn bác không có nói cho ba mẹ con biết bệnh tình liên quan con." Kha Tùy nắm chặt tay nắm túi xách của mình, cảm kích nói.
"Đứa trẻ này, con thì thật sự không dự định thử một chút sao? Có lẽ, u não của con thì có thể cắt bỏ?"
"Bác Lý, lời này không giống bác sĩ như bác nên nói. Nói thế nào nữa, xác xuất thành công của phẫu thuật, bác và con không phải là đã rất rõ rồi sao?"
"Con tự thu xếp ổn thỏa đi.. aiz"
"Alo? Ba, sức khỏe ba và mẹ đều tốt chứ? Ân, con ở thành phố N sống vẫn tốt."
"Yên tâm đi, con gái của hai người đã trưởng thành rồi, không cần hai người già mọi người lo lắng cho con." Kha Tùy dùng ngữ điệu rất thư thả cùng ba mẹ nói chuyện trong nhà, cô biết nếu như ba mẹ biết được con gái của mình mắc bệnh hiểm nghèo, chắc sẽ ruột gan đứt từng khúc.
Khi xưa bản thân lúc còn trẻ thì chua ngoa, làm trái lại ý nguyện của ba mẹ, độc thân một mình rời khỏi quê hương, đến được thành phố N, đã là con gái bất hiếu rồi, nếu như để hai người họ vì mình lo lắng hãi hùng, vậy thì quá có lỗi với ơn nuôi dưỡng của họ rồi
Rất may hai vị lão nhân đều có tiền lương nghỉ hưu cố định, mà bản thân cũng giữ một ít tiền, đủ để hai người dưỡng già rồi.
Tuy xem ra là như vậy, Kha Tùy cô thì không tim không phổi hơn, nhưng hiện thực không cho phép cô làm ra bất cứ bảo đảm dài hạn nào. Có lẽ như vậy, đến khi mình chết, họ cũng không thương tâm như vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai kí kết hợp đồng, Lưu Cẩn thì mang gương hành lý của mình ấn chuông cửa nhà của Kha Tùy.
Không đợi nhiều, cửa nhà được người mở ra, lộ ra cái mặt liệt vạn năm không đổi kia của Kha Tùy.
"Tôi đến rồi.." Lưu Cẩn nhấc lấy gương hành lý nặng nè, thở dốc nói.
"Ân, vào đi." Kha Tùy lơ đễnh liếc Lưu Cẩn một cái, thì trực tiếp xoay người đi vào, bỏ lại Lưu Cẩn một mình cầm lấy gương hành lý đứng ở trước cửa ngốc lăng nhìn bóng dáng của cô.
"Này.." Vừa muốn lên tiếng kêu lấy Kha Tùy, để cô ấy giúp mình nhấc gương hành lý một chút, nhưng mà.. aiz! Thà nghĩ Kha Tùy có thể có lương tâm phát hiện giúp mình một cái, ngược lại không giống mình ăn no mặc ấm!
Hít sâu một hơi, Lưu Cẩn cúi đầu chuẩn bị đem hành lý mang vào, lời nói sóng tràn bão cuốn của Kha Tùy ở trên đầu vang lên, "Tôi sống một mình, trong nhà không có dư dép, cô dùng một chút đi, đem đồ để xong tôi theo cô đi trung tâm mua sắm mua chút đồ dùng thường ngày."
Đây là đang giải thích với nàng?
Chiếc giày màu lam rơi vào trong tầm mắt của Lưu Cẩn, buông ra cầm lấy vali, nhận lấy chiếc giày
Ngạc nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Kha Tùy trước người, trong lòng Lưu Cẩn không kiềm được rạch ra một chút cảm giác không quen, không ngờ được, mặt liệt này vậy mà còn biết quan tâm người.
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống sinh hoạt của hai người thì như thế kéo ra màn cảnh mới.
"Hôm nay có thể sẽ mưa, cô vẫn là mang dù đến trường học đi." Kha Tùy từ trong tủ cầm ra một cây dù nhét vào tay Lưu Cẩn.
"Sao có thể chứ? Tôi thấy bên ngoài trời trong vạn dặm, chỗ nào nữa điểm như trời mưa!" Lưu Cẩn lắc lắc đầu, bỏ xuống cây dù trong tay, trực tiếp đi ra ngoài.
"Ngu ngốc! Cô không nghe người lớn thì chịu thiệt trước mắt, cô sẽ hối hận!" Kha Tùy tức giận nhìn bóng lưng của Lưu Cẩn đi xa, lớn tiếng kêu.
"Ai yo, Ngủ Gật nhà chúng ta khi nào trở thành nhiều chuyện rồi ya! Một đại mỹ nhân trở thành lão thái bà, tôi phải vô cùng hối hận rồi!" Lưu Cẩn khơi lên khóe miệng, tận tâm tận lực đùa cợt Kha Tùy.
"Cút nha đầu cô!" Kha Tùy tức giận trợn mắt với nàng, dùng sức đóng cửa lại.
Ông trời hình như cố ý làm khó Lưu Cẩn vừa đến buổi trưa, bầu trời trở nên âm u, hình như tùy lúc sẽ có một trận bão tố viếng thăm.
Lưu Cẩn ngồi thẳng ở trong phòng làm việc, không nhịn được hối hận bản thân buổi sáng không có nghe lời của Kha Tùy, mang theo người một cây dù.
"Ông trời a! Ban con một cây dù đi!" Lưu Cẩn ở trong lòng gào thét, đáng tiếc không có ai có thể nghe thấy được tiếng lòng của nàng
"Lưu lão sư còn không đi sao?" Bà mai Tần lão sư tốt dạ dò hỏi, một cặp mắt bát quái trên dưới đánh giá Lưu Cẩn.
Có thể đừng giống máy quét ảnh nhìn trừng trừng tôi không? Tôi lại không phải người ngoài hành tinh, chỉ là hai con mắt một cái mũi, một cái miệng!
"Ha ha, không có gì, tôi đem mấy quyển tập trong tay chỉnh sửa xong thì đi rồi." Lưu Cẩn kéo khóe miệng, có khí vô lực trả lời.
"Người trẻ thân thể khỏe hơn!" Tần lão sư mập mờ nhìn Lưu Cẩn một cái, lời nói thâm thúy an ủi.
Sao lời nói lão nhân gia cô để người càng nghe càng cảm thấy khó chịu chứ?
Lưu Cẩn cho dù không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói, ít nhiều cũng nghe ra chút cảm giác khó chịu như vậy.
"Cũng là người lớn tuổi rồi, còn ngượng ngùng cái gì a!" Bà mai Tần hoàn toàn phát huy ánh mắt nham hiểm, tằm mắt vững chắc khóa định ở điểm đỏ bên vành tai của Lưu Cẩn.
"Tần lão sư, cô cũng đang nghĩ lung tung cái gì chứ?" Lưu Cẩn chú ý được đối phương đang nhìn chăm chăm mình, gấp đến sắp phải giậm chân.
Một người lớn tuổi, sao còn không nên nết như vậy!
"Nga? Có thể nào là tôi mắt già lờ mờ rồi?" Tần lão sư đem đầu lui ra phía sau, làm như thật nói ra, còn dùng một ánh mắt cũng đừng giải thích nữa chúng tôi đều hiểu nhìn nàng.
Đừng nói, Tần lão sư, cô già vẫn là thật sự nhìn nhằm rồi!
Phía trên cổ áo Lưu Cẩn hoàn toàn không phải vết hôn cái gì, mà là buổi tối nàng ngủ bị muỗi cắn, bản thân ngứa ngái còn lười đến sắp chết, thì luôn dùng tay gãi thành như vậy.
Lưu Cẩn đột nhiên có loại thầm lặng ăn hoàng liên, có khổ nói không ra cảm giác bực bội.
"Tần lão sư, tôi đây thật sự.." Lời của Lưu Cẩn còn chưa nói xong, điện thoại thì bắt đầu ca vang lên.
"Da mặt thật sự mỏng a, bạn trai cô thì gọi điện đến rồi. Lão nhân gia tôi đây không đến mò lung tung nữa." Bà mai Tần khôn khéo đi khỏi phòng làm việc, đem không gian đều để cho một mình Lưu Cẩn.
Sau khi nhấn phím nghe, Lưu Cẩn bạo phát một câu "Ngủ Gật chết tiệt cô khi nào gọi điện không được, lại chọn trong giờ phút quan trọng như vậy, danh dự của lão nương bị cô hủy toàn bộ rồi!"
"Xem ra Lưu tiểu thư, cô thích chạy ở trong mưa hơn à? Tôi vẫn là không cần đến làm phiền sự thong dong yên vui của cô rồi chứ?" Kha Tùy trong đầu điện thoại kia không để bụng nói ra.
"..."
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Lưu Cẩn kêu gào thảm một câu, "Cô mau tới đi, tôi không muốn trở thành gà ướt mưa a!"
"Tôi đi qua, cô cho tôi lợi ích gì sao?" Kha Tùy vừa chậm chạp đi ở trên đường, vừa u u nói ra.
".. Có việc gì lớn lao đâu tối nay tôi cho cô đè!" Lưu Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, mạnh mẽ cắn răng nói ra lời chấn động.
".. Ngu ngốc, cô có phải nhằm chỗ nào không?" Kha Tùy nghe chuyện, không dè chừng vừa đạp vào trong hố nước, cúi đầu nhìn chiếc giày ướt nhem, vừa khóc vừa cười trả lời.
"Cái gì nhằm?" Lưu Cẩn rõ ràng không hiểu tình trạng, lăng lăng hỏi ngược lại một câu.
"Cô cũng không bẻ đầu ngón tay tính xem, bị đè cho đến bây giờ đều là cô a!" còn ý tốt nói hôm nay để mình đè thật sự là nói một đằng làm một nẽo.
"Bạn học Ngủ Gật, tôi nghĩ cô có phải bỏ xót một vấn đề rất quan trọng không?" Lưu Cẩn trang nghiêm chính trực nói ra.
"Nga? Mong muốn được nghe." Kha Tùy cũng không vội vạch trần chiêu thức chân dơ của Lưu Cẩn, cũng là trịnh trọng hỏi.
"Nằm ở phía dưới không nhất định đều là thụ! Cô đừng quên còn có tư thế nữ thượng vị!" Lưu Cẩn sắc mặt tranh chấp có chút đỏ ửng, mải mai không có một chút tự giác thân là sư biểu.
"Nhưng chuyện này cũng thay đổi không được, sự thật cô bị tôi đúc no." Kha Tùy trêu chọc, một cặp lông mày đẹp cong lên.
"Ai bị cô đút no! Ngủ Gật cô xù lông thụ, cứ đợi bản nữ vương trở về sủng hạnh cô đi!" Lưu Cẩn dương dương đắc ý một tay chống eo, ngửa mặt cười lớn.
Cửa phòng làm việc bị người gõ vang, Lưu Cẩn vội vàng thu liễm tiếng cười. Trấn định điềm tĩnh mở miệng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Ngu ngốc, cô ngớ ngẩng, tôi đến kêu cô về nhà ăn cơm." cửa được người mở ra, tiếp đó thì nghe được thanh âm của Kha Tùy tràn đầy khinh miệt, nụ cười của Lưu Cẩn đột nhiên cứng đờ.
Nàng giống y như người máy, từng chút từng chút xoay người qua, thấy Kha Tùy liền la lớn một tiếng, "Ngủ Gật! Cô đến khi nào?"
"Trong lúc cô dương dương tự đắt chống eo nói phải cố gắng lâm hạnh tôi." Kha Tùy gác điện thoại, dựa ở bên cửa, tràn đầy đồng tình ý vị nhìn Lưu Cẩn một cái, nhìn thẳng vào Lưu Cẩn trong lòng chột dạ.
"Cô cái gì đều không nghe được, vừa rồi người đó không phải tôi!"
Cho nên nói, không tìm chết thì sẽ không chết.
"Hôm nay trở về, chúng ta thử xem nữ thượng vị vừa rồi cô nhắc ở trong điện thoại đi." Kha Tùy ý vị thâm trường nhìn chăm chăm Lưu Cẩn, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa.
"..."
Lưu Cẩn chỉ cảm thấy Kha Tùy trước mắt thì giống như ác ma lộ ra 6 cái răng nhọn trắng tươi đem chính mình nhai xương nuốt vào bụng.
"Đồ đều lấy xong rồi sao?"
"Ân, chúng ta đi thôi."