Lương Lâm ngạc nhiên há to miệng, rồi nhớ lại cảm thấy vẻ mặt mình lúc đó chắc vô cùng vô cùng bối rối.
“Anh đã nghĩ, không biết khi nào em mới thấy anh đây.” Cố Thụy Thần vẫn cười: “Thế mà em đi qua chỗ này nhiều lần, nhìn hết cái này, đến cái kia, nhưng vẫn không nhìn thấy anh.”
Lương Lâm lúng túng cười: “Em, em hôm nay nhàn rỗi, nên ra ngoài đi dạo loanh quanh, giết thời gian thôi mà.”
Cố Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ vừa đẩy kính trên sống mũi, vừa cười: “Hôm qua anh cũng ngồi đây.”
xClick to View
Lương Lâm nháy mắt hóa đá, cô nghe thấy Cố Thụy Thần nói tiếp: “Hôm trước anh cũng ngồi đây.”
Lần này Lương Lâm hoàn toàn câm như hến, cô thật không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mong có cái lỗ để chui xuống. Cố Thụy Thần mỉm cười nhìn cô đỏ mặt cúi đầu, cả hai im lặng thật lâu.
Cuối cùng vẫn là anh mở lời: “Ngày đó gặp em ở đây, em chạy trốn nhanh quá, làm anh chưa kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên qua hôm sau, anh đã tới đây, muốn thử xem mình có may mắn gặp lại em không.”
Mặt Lương Lâm càng đỏ, nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, suy nghĩ của anh giống hệt cô.
“Anh thấy em rồi, nhưng em cứ vòng tới vòng lui, vòng thế nào cũng không nhìn thấy anh. Vì vậy anh lại nghĩ, thử đến ngày tiếp theo xem sao, có thể gặp lại em nữa hay không.”
Lương Lâm tức khắc ngẩng đầu: “Thế sao anh không gọi em, lỡ như ngày hôm sau em không tới thì sao? Rồi ngày tiếp nữa em không đến đây?”
“Anh có số điện thoại của em.” Cố Thụy Thần làm Lương Lâm ngạc nhiên một lần nữa. Anh nói: “Hôm ấy nhìn thấy em, là ngay tối đó anh tìm tất cả số điện thoại của bạn học còn liên lạc được, rốt cục đã hỏi được số của em. Chỉ là chỗ này mang đến may mắn giúp anh gặp lại em lần nữa thế nên anh muốn xem thử, rốt cục đến khi nào, em mới có thể nhìn thấy anh.”
Lương Lâm lắp bắp nói: “Em, em không hay liên lạc với bạn bè lắm…” Cho nên cô cứ ngốc như vậy, chỉ có thể chạy đến đường này nổi điên.
Cố Thụy Thần cười cười: “Không sao, anh có thể tìm được em.” Anh dừng một chút: “Chẳng qua trước kia, anh không dám tìm em.”
“Em, em hôm qua mới thấy lời tỏ tình của anh trong quyển sổ. Em không biết, xin lỗi anh.” Lương Lâm nói đến chuyện này đã cảm thấy ngượng muốn chết.
Cố Thuỵ Thần xoa hai bên trán: “Đúng là xui thật, lúc đó anh cũng nghĩ viết trong quyển sổ không mấy an toàn. Chỉ là sau này khi gọi cho em, nghe giọng nói thờ ơ lạnh nhạt của em, anh cứ nghĩ là em từ chối anh.
Anh cong miệng cười, vẻ mặt thê lương: “Anh thậm chí còn buồn một thời gian dài.” Lương Lâm cắn môi nhịn cười, trước kia sao không biết anh cũng đa sầu đa cảm thế nhỉ.
“Tại anh không nói rõ chứ bộ.”
“Đúng, đúng, lỗi tại anh hết.” Anh hào sảng ôm hết lỗi về mình, sau đó còn nói: “Nhưng ngày đó gặp lại em ở đây, anh đột nhiên cảm giác được chuyện không phải như vậy.”
“Tại sao?”
“Em đeo gọng kính của anh.” Anh cười đắc ý hả hê: “Sau khi gọng kính cũ bị hư, anh tìm rất nhiều cửa hàng nhưng không tìm được cái nào giống. Hơn nữa kính mà em đeo, còn là kính phẳng.”
Lương Lâm đỏ mặt vò vạt áo, nhìn Cố Thụy Thần lấy điện thoại ra quay số, sau đó anh hơi nhíu mày, nói với cô: “Lấy điện thoại ra.”
“Hả?” Cô vẫn còn ngẩn người.
Cố Thụy Thần lắc điện thoại trên tay, lặp lại: “Lấy điện thoại ra.”
“À.” Cô chợt hiểu, vội lấy điện thoại từ túi ra, mở ra. Chuông điện thoại vừa reo lên, anh nói với cô: “Đây là số của anh, em lưu lại đi.”
Cô gật mạnh đầu, lập tức lưu lại.
Anh lại đưa một tờ giấy nhỏ qua, cô nhìn nhìn, đó là một tờ giấy gói kẹo gấp thành hình trái tim, anh cười: “Chờ em thấy anh quả là cực hình, nên anh tìm chuyện gì đó để làm.” Lương Lâm cầm hình trái tim kia lên, gấp rất đẹp, anh nói: “Đây là trái tim của anh, em phải cất kĩ.”
“Vâng.” Lần này Lương Lâm không nhịn được cười, bộc lộ hết sự phấn khởi trong lòng cô. Rồi lại nghĩ: “Nếu như em có bạn trai rồi thì sao?”
“Em đeo kính của anh quen bạn trai khác à?” Anh như hiểu rõ cô. Cô đành phải tiếp tục giả vờ: “Vậy cũng không sao mà.”
“Em không có, anh biết.” Anh vẫn bình tĩnh.
Lương Lâm cắn môi, không được, cô phải chủ động một lần, “Anh có bằng lòng làm bạn trai em không?”
Anh cười, nụ cười rất dịu dàng ấm áp, rất đẹp mắt: “Em giành mất lời thoại của anh rồi.”
“Vậy em tặng lời thoại này cho anh, tặng miễn phí đấy. Nói đồng ý mau lên.”
Anh kéo tay cô, nắm trong tay: “Em để anh chờ rất lâu, nếu như anh không được điều về đây làm việc, nếu như khi ấy anh không đi ngang con đường này, có lẽ chúng ta sẽ để vuột mất nhau.”
“Anh vẫn chưa nói đồng ý.” Lương Lâm rất cố chấp với kết quả đầu tiên mình chủ động.
“Anh bằng lòng.” Anh cười ha ha, cúi đầu hôn lên tay cô: “May mắn thay chúng ta đã không để vuột mất nhau, thật may mắn.”