Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 43



Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

~ Vô địch MSI, mang cúp về ~

Lời mời tham gia MSI nhận được sự quan tâm.

Ban tổ chức cũng rất xem trọng.

Không chỉ mời bình luận viên giỏi nhất Trung Quốc, cũng mời những tuyển thủ xuất sắc đã giải nghệ đến làm khách mời đặc biệt.

Không phải những người đã nổi tiếng từ lâu thì cũng là những người sở hữu lượng fan khổng lồ, kiểu như tự động thu hút người hâm mộ.

Vừa xuất hiện, cả hội trường đã vang lên tiếng reo hò phấn khích của các fan.

Chẳng bao lâu, các bình luận viên đã khuấy động không khí, làm nóng sân khấu.

Hai đội lần lượt ra mắt.

Đội WKY với sắc đỏ rực lửa và đội SGD với sắc xanh băng giá, như những đối thủ trời sinh, chia đôi sân khấu.

Cờ của cả hai đội từ từ được kéo lên.

Bên dưới, người hâm mộ bắt đầu hết sức cổ vũ cho đội mình yêu thích.

Đỏ và xanh, phân chia rạch ròi.

……

Khi kim đồng hồ chỉ vào vị trí 5 giờ, trong sự chờ đợi háo hức của đám đông, trận chung kết MSI 2015 chính thức bắt đầu.

Phần cấm chọn quen thuộc diễn ra. Có lẽ, đạo diễn của giải đấu quốc tế đã quá hiểu cách làm nóng bầu không khí. Anh ta không chỉ quay cận cảnh những vị tướng đang được lựa chọn mà còn đưa ống kính đến từng tuyển thủ của hai đội. Thậm chí, anh ấy còn tinh ý dừng lại một chút trước những ngôi sao được yêu thích nhất.

Ví dụ như đại ma vương xạ thủ và hỗ trợ thần thánh của đội SGD. Hoặc như đường giữa Thẩm Hi và xạ thủ Nhan Phương của đội WKY.

Camera của đội WKY lướt ngang qua Nhị Bàn, rồi dừng lại ở chỗ Nhan Phương hồi lâu.

Bên dưới sân khấu là tiếng reo hò.

Đạo diễn dường như vô cùng hài lòng về hiệu quả mà bản thân tạo ra, camera lại lần nữa lướt qua Light và dừng lại ở Thẩm Hi rất lâu.

Tằng Phan tắt chế độ bình luận trôi nổi nhiều màu đi, chăm chú ngắm nhìn Thẩm Hi đứng trên sân khấu.

Anh chăm chú nhìn máy tính, tinh thần nghiêm túc, mím môi thật chặt. Nhìn nghiêm túc cứ như muốn đánh một trận tử tế.

Có người nói chuyện với anh qua tai nghe, anh hơi ghé đầu sang, cẩn thận lắng nghe.

Sau đó, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nhấn chuột, mic đen nhỏ được kéo đến bên môi, anh nói gì đó rất nhanh. Đôi môi nhợt nhạt mở ra rồi khép lại, trông rất đẹp.

Ánh mắt của Tằng Phan không ngừng nhìn vào đôi môi của Thẩm Hi, hình dáng xinh đẹp, môi mỏng hơi mát, nhưng lại mềm mại và tinh tế.

Mang theo mùi hương sữa bò nhàn nhạt trên người anh, xen lẫn mùi hương bạc hà của thuốc lá, như giấc mơ hương cỏ đầu xuân.

Dưới khán đài, tiếng hò reo vừa tạm lắng xuống đã lại bùng lên dữ dội.

Camera lướt qua khán giả một cách ngẫu nhiên.

Chỉ thoáng qua, nhưng Tằng Phan vẫn kịp nhìn thấy một cô gái da trắng nổi bật đang hét lớn.

Trong tay cô nàng cầm một cái banner thuộc về Thẩm Hi, chữ Night to đùng lấp lánh giữa khán đài tối tăm.

Đường giữa đã giải nghệ của đội LAN lên tiếng chế nhạo:

"Haiz, nhớ ngày đó khi tôi còn là tuyển thủ làm gì có nhiều người quan tâm đến esport như vậy, nói không chừng tôi cũng là một thiếu niên được fan theo đuổi."

Anh ta vừa nói, vừa hất tóc một cách quyến rũ.

Bình luận viên ngồi bên cạnh liền cười lớn, bầu không khí của trận chung kết dần dần trở nên thoải mái hơn.

Nữ bình luận viên duy nhất ở đây cũng vừa cười vừa chế nhạo: "Đúng vậy, nhưng anh và G Thần vẫn có nhiều điểm khác nhau lắm."

"Khác nhau về nhan sắc ư." Nice nói.

Wawa chỉ cười mà không nói gì.

Tuyển thủ đường giữa đã giải nghệ, David nói một câu: "Ngoại hình của tôi không đủ so với kỹ năng của tôi, nhưng tôi cũng là một tuyển thủ thể thao điện tử có trình độ."

"Chỉ là bây giờ đã lớn tuổi, không thể so được với lớp trẻ." Nice lại đân thêm một nhát.

Wawa gật đầu đồng tình:

"G Thần dù mới bước chân vào giới LPL chưa được mấy tháng, nhưng lượng fan nữ và fan nhan sắc của cậu ấy có thể bao vây căn cứ WKY, thậm chí là bao vây sân khấu chính của chúng ta mười mấy vòng."

"Theo thông tin nội bộ, mỗi ngày một nửa số quà từ fan nữ gửi đến WKY đều dành cho Thẩm Hi, nhiều đến mức có thể nhấn chìm cả căn cứ."

“Vậy nửa còn lại thì sao?” David tò mò hỏi.

“Tất nhiên là dành cho Diêm Vương của chúng ta rồi.” Wawa trả lời ngay không chút do dự.

Nghe cô bình luận viên duy nhất có kinh nghiệm nói vậy, hai “trai thẳng thép” lộ rõ vẻ sốc, sau đó liền nhìn những thành viên còn lại của WKY bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Không nói nên lời.

Nhưng ánh mắt lại có rất nhiều điều muốn nói.

Anh em à, khổ cho các cậu rồi.

Trong lúc đó, bình luận trực tiếp ngập tràn những dòng “66666” và “23333”.

【Hahahahaha, với thị lực 5.3 của mình, tôi chắc chắn vừa thấy khóe miệng của David hạ xuống 6 độ, trong lòng chắc chắn đang đau đớn cho mấy anh em WKY.】

【Cười chết mất, David tuyệt đối không ngờ rằng các thành viên khác của WKY lại thảm đến thế.】

【Đó là hai bông hoa của LPL mà, mỗi người chiếm một nửa giang sơn thì có sao đâu??】

【Tâm hồn của Nhị Bàn chắc đã sụp đổ hoàn toàn.】

【Nhị Bàn os: Tôi cũng muốn có fan nữ!! Nhưng fan nữ là gì? Không tồn tại trong cuộc đời tôi.】

【Thẩm Hi: Chừng nào tôi còn ở đây, cậu sẽ không bao giờ có fan nữ đâu.】

【Thành phố S gửi lời chế giễu.】

【Thành phố Vân gửi lời chế giễu, hahahaha.】

Tằng Phan đọc mấy dòng bình luận này, liền bị chọc cười.

Nhóm người xem này sao lại giỏi như vậy nhỉ??

Thấy câu chuyện sắp chuyển sang hướng khác, Nice lập tức vòng về vấn đề chính: "Nhưng đây đều là những dấu hiệu tốt."

Ánh mắt của David sửng sốt: "Đúng vậy, chỉ cần không ngừng nỗ lực, hết thảy đều sẽ tốt lên."

"Không so sánh với trước đây nữa." Oa Oa cũng đồng tình.

David nở một nụ cười thân thiện, cảm thán: "Đúng vậy, esport ngày nay cuối cùng cũng nhận được sự quan tâm của mọi người, bản thân tôi cũng thấy được an ủi phần nào."

Nói rồi, anh ta chuyển sự chú ý đến đội tuyển WKY: "Có những người kế nhiệm ưu tú như vậy, chúng ta đều sẽ trở nên tốt hơn."

……

Quá trình ban pick rất nhanh đã kết thúc, hai bên lựa chọn hai đội hình có ưu thế khác nhau.

Vì là ván đấu đầu tiên, nên giai đoạn đầu của trận đấu rất ổn định, hai bên đều đối đầu rất bình thường.

Phút thứ 11, đội WKY vững vàng farm rừng, thành công lấy được rồng nhỏ, nhưng Nhan Phương bị Cassiopeia và Gragas của đội SGD ép phải quay về trốn dưới tháp.

Hai bên đồng thời đến cứu viện.

Thật không may, người đi rừng của SGD đã đến trước Light. Với lợi thế về quân số của mình, ba người của SGD đã bao vây họ và rất nhanh đã lấy được mạng của Nhị Bàn và Nhan Phương.

Flash một cái, cả hai đều mất mạng.

Phút thứ 20, đội SGD sau khi farm xong thì muốn tận dụng buff rồng nhỏ để đột nhập vào đường giữa nhưng Thẩm Hi đã đoán trước được và dùng chiêu thức thi triển kỹ năng, giết ngược lại hỗ trợ của đối phương.

Hai bên giằng co vừa được vừa mất.

Giọng của bình luận viên khi thì say đắm, khi thì trầm thấp.

Chứng kiến ​​hành động tuyệt vời của đôi bên, tâm trạng của Tằng Phan cũng dao động theo giọng nói của bình luận viên.

Thậm chí còn không dám hô hấp.

Trái tim của Tằng Phan như nhảy lên tận cổ họng, đặc biệt là khi Thẩm Hi bị đối phương bao vây.

Nhưng đợi đến khi cô nhìn thấy Thẩm Hi đã đoán ra được, một đánh hai không thất thế, thậm chí còn giết ngược lại đối phương, Tằng Phan cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đang đập loạn nhịp, con hươu nhỏ chạy loạn.

Ngày trước, cô luôn cười nhạo những người yêu qua mạng.

Bây giờ, cô đã hiểu rõ phần nào lý do tại sao một số cô gái lại đắm chìm trong tình yêu ảo qua game online, dù rằng họ không thể nhìn thấy mặt đối phương qua màn hình.

Những hành động táo bạo, một mình lao vào trận chiến, đôi khi lại có sức hút đặc biệt, mang đến một vẻ đẹp bất ngờ.

Đó chính là hình ảnh khiến trái tim rung động.

Mỗi một cô gái, dù ở độ tuổi nào, đều giữ trong tim giấc mơ về một nàng công chúa.

Họ mơ về một chàng hoàng tử trẻ trung, khôi ngô cưỡi ngựa trắng đến, dũng cảm chiến đấu với rồng dữ, và trung thành bảo vệ nàng.

Thế giới bây giờ đã thái bình, sẽ chẳng còn những cảnh tượng như trong câu chuyện cổ tích xảy ra nữa.

Nhưng game thì khác, dù phương tiện có khác biệt, nhưng vẫn có thể mang lại cảm giác rung động, như giấc mơ thiếu nữ ngày nào.

Tằng Phan cũng không ngoại lệ.

Cô dường như quên mất Thẩm Hi nhỏ tuổi hơn cô.

Nhưng chướng ngại tâm lý nào có dễ dàng vượt qua được và quan niệm cổ hủ làm sao dễ dàng phá bỏ.

Dù cảm nhận được sự xao động từ sâu thẳm trong lòng, Tăng Phan vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý này.

Cô luôn cảm thấy Thẩm Hi là một người phức tạp mà lại đơn giản.

Anh có thể như một đứa trẻ ngây thơ, bướng bỉnh, nhưng không bao giờ khiến cô cảm thấy anh trẻ con.

Nhưng ngay khi cô định xem anh như một người em nhỏ để yêu thương, thì anh lại làm một điều gì đó khiến cô nhận ra anh thực sự là một người đàn ông không cần dựa dẫm vào ai, thậm chí còn có thể là chỗ dựa vững chắc cho cô.

Thẩm Hi thật bí ẩn, khó nắm bắt, nhưng lại có sức hút không thể cưỡng lại với phái nữ.

Đó là điều Tăng Phan nghĩ.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng thuyết minh trên điện thoại bất ngờ trở nên gấp gáp.

"WKY lần này đã thành công kiểm soát Baron, nhưng người đi rừng của SGD đã phục kích sẵn, và mid của họ cũng đột nhiên mất tích, bất ngờ tấn công đường trên! Nguy hiểm!"

"May quá! Dù G Thần có phát hiện muộn, nhưng Light đã kịp thời hỗ trợ cực kỳ tốt, giúp Cơ Trưởng thoát chết trong gang tấc."

"Không đúng, không đúng! SGD có tới hai người núp trong bụi cỏ! Nhân lúc WKY mải đuổi theo người đi rừng, họ đã bất ngờ phản công, một màn một đổi hai! Light và Cơ Trưởng đều bị hạ gục."

"Ngay cả Thẩm Hi cũng không thoát khỏi sự phục kích của đối thủ khi lao tới hỗ trợ!!!"

"Đây là pha đổi mạng ba người, lại còn đẩy sập luôn trụ một đường trên của WKY!!"

"WKY thiệt hại nặng nề..."

Giọng của bình luận viên trở nên trầm xuống.

Có lẽ chỉ một bước sai, dẫn đến sai lầm nối tiếp.

Khả năng lăn cầu tuyết của SGD thì ai ai cũng biết.

Dù tất cả thành viên WKY đều dồn hết sức lực muốn giành chiến thắng, nhưng SGD vẫn phá hủy được nhà chính của WKY và giành chiến thắng ở ván đấu đầu tiên.

Tằng Phan cảm thấy lòng nặng trĩu.

Trận đấu bước vào thời gian nghỉ.

Camera vừa vặn quay đến Thẩm Hi - người đã thua trận đầu tiên.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi trên màn hình, cúi đầu chỉnh lại tai nghe, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng anh.

Chiến thắng rõ ràng chỉ trong tầm tay...

*

Ván thứ hai nhanh chóng bắt đầu trong sự mong đợi của mọi người.

Lần này, đội WKY thay đổi chiến thuật, hoán đổi đường ngay từ đầu, nhân lúc SGD không chú ý đã hạ gục được người chơi đường trên của đối phương, tạo nên một khởi đầu như mơ từ pha giao tranh cấp một.

Thế nhưng ngay sau đó, SGD dường như đã nhanh chóng thích nghi, hai đội bắt đầu phát triển cân bằng.

Phút thứ 8 của trận đấu, SGD cũng thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ.

Hoàn toàn ngoài dự đoán.

Đường giữa và rừng của SGD đã phối hợp rất tốt, trực tiếp hạ gục Thẩm Hi, đồng thời gây áp lực lớn lên đường giữa. Chỉ mất một chút thời gian, họ đã phá hủy được tháp ngoài cùng ở đường giữa.

Bình luận viên Nice nhíu mày, cân nhắc kỹ lưỡng về lời nói của mình: "Vừa rồi, có vẻ như G Thần đã mất tập trung và biểu hiện không được tốt lắm. So với trận đầu tiên, phản xạ của anh ấy có phần chậm hơn."

"Đúng vậy, chính vì sự chậm trễ này mà pha gank của SGD đã thành công." Lời nhận xét của Nice khiến Wawa gật đầu đồng tình.

David không nói gì, nhưng lông mày lại nhíu chặt, không còn vẻ thoải mái như lúc khai cuộc.

Tằng Phan đặt quả cam xuống, không còn tâm trạng để tiếp tục ăn.

Cô không rành về trò chơi, những trận đấu cao cấp như thế này càng khiến cô cảm thấy khó theo dõi. Nhưng cả hai bình luận viên đều nói rằng Thẩm Hi gặp vấn đề, vậy thì...

Tằng Phan có chút lo lắng.

Vô địch hay không vốn dĩ không quan trọng, nhưng một sai lầm như vậy, nếu thua thật, Thẩm Hi chắc chắn sẽ là người gánh chịu mọi trách nhiệm.

Nhưng sự lo lắng của cô hoàn toàn vô ích.

Rất nhanh, SGD hoàn toàn kiểm soát trận đấu, ván thứ hai cũng kết thúc một cách gọn gàng.

Đội WKY liên tiếp mất hai ván, trận đấu giờ đây đã bước vào điểm quyết định của SGD.

Nếu WKY không thể thắng liền ba ván để lội ngược dòng, hành trình tại giải thế giới lần này cũng sẽ kết thúc tại đây...

Tằng Phan nhìn chằm chằm vào tỷ số 2:0 chói mắt trên màn hình, mắt cô cảm thấy khô khốc, còn ngực thì như bị chèn ép, khó chịu.

Trong giờ nghỉ giữa các ván, cô mở mục bình luận trực tiếp, màn hình vẫn dày đặc những dòng chữ trắng, nhưng giờ đây lời khen ngợi ban đầu đã chuyển thành những lời chỉ trích...

【Quá yếu! Yếu đến độ khó tin, tôi lăn mặt trên bàn phím cũng gõ ra kết quả cao hơn.】

【WKY như mơ ngủ cả trận, cả đội không ai vào guồng nổi…】

【Night thật sự không chịu nổi áp lực, mới vài trận đã tan tành thế này?】

Vô số bình luận như vậy xuất hiện, đâm vào mắt Tằng Phan như những nhát dao sắc lạnh.

Cô cắn chặt môi, tay nắm chặt chiếc điện thoại đến mức các ngón tay trắng bệch.

Không thể chịu đựng thêm nữa.

Tằng Phan hít một hơi thật sâu, dứt khoát rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp. Cô không muốn đối diện với khả năng đội mình sẽ thua.

Đau nhói trong lòng.

Cứ thế mà chờ đợi trong yên lặng thôi.

Tằng Phan nhận ra, kể từ khi quen Thẩm Hi, cô đã học được cách trốn tránh, một điều mà trước đây cô chưa từng làm. Cô làm điều này một cách thuần thục, dù trước đây điều đó là không tưởng với cô.

Nhưng thế thì sao chứ? Cũng chẳng có gì to tát cả. Cô chỉ muốn biết kết quả của trận đấu này.

Cô khao khát chiến thắng mà họ đã mong đợi từ lâu, không nỡ nhìn thấy những chàng trai trẻ đang dốc sức theo đuổi ước mơ lại phải thất vọng.

Trước đây, cha cô, ông Tằng, không thể hiểu nổi tại sao Tằng Phan lại đầu tư vào lĩnh vực này.

Không có quy tắc rõ ràng, ít sự chú ý, và về lâu dài thì chẳng thấy hồi đáp.

Ban đầu, chính Tằng Phan cũng không rõ lý do.

Chỉ là một phút bốc đồng, cô đã quyết định và cứ thế lao vào.

Về sau, khi hiểu biết nhiều hơn, cô đã bị xúc động bởi niềm đam mê và sự liều lĩnh không màng hậu quả mà bản thân cô chưa từng có.

Cô có quá nhiều ràng buộc, nhưng lại thầm ngưỡng mộ những người dám thả mình bay theo giấc mơ.

Thẩm Hi cũng như vậy.

Ở anh tồn tại những đặc điểm mà Tằng Phan và có lẽ tất cả mọi người đều không có.

Mỏng manh nhưng kiên cường, bướng bỉnh mà lại hồn nhiên, lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng.

Hoàn toàn khác biệt.

Anh không hợp với cuộc sống chặt chẽ, đầy nguyên tắc mà cô đã quen thuộc.

Chính vì thế, anh đã thu hút cô.

Có lẽ là như vậy.

Tằng Phan đặt điện thoại lên đầu giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, tự suy ngẫm.

Nhưng sự tò mò không phải là phần không thể thiếu trong cuộc đời, còn mạo hiểm thì chẳng phù hợp với cô. Có những thứ khác biệt không nhất thiết phải theo đuổi.

Sự do dự của cô, có lẽ là vì không đành lòng nhìn thấy vẻ thất vọng của chàng trai khi bị từ chối. Nhưng anh còn quá trẻ và anh sẽ dần hiểu ra thôi.

Cứ chờ thêm một chút vậy, đợi đến khi Thẩm Hi giành được chức vô địch và trở về, cô sẽ dứt khoát từ chối cậu.

Tằng Phan tự nhủ với bản thân như vậy.

......

BO5 là một cuộc đấu đầy áp lực, cả về tinh thần lẫn thể lực.

Kết thúc trận đấu, tất cả mọi người đều đẫm mồ hôi, tóc của Thẩm Hi cũng bị ướt sũng, bết dính xuống trán.

Thế nhưng, anh lại chẳng hề thấy mệt mỏi.

Sự phấn khích tinh thần đủ mạnh để xua tan đi hết thảy mọi mệt nhọc trên thân thể.

Thẩm Hi thả lỏng đôi vai đang căng cứng, ngả mình vào chiếc sofa mềm mại, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc cúp vô địch trên bàn.

Ánh nhìn kiên định mà dịu dàng.

Ngay cả nỗi lo âu trước trận đấu cũng đã được niềm vui chiến thắng xua tan.

Gần như bị anh quên lãng.

Ngón tay anh khẽ động hai lần trong túi áo, như đang lưỡng lự.

Anh muốn gọi cho Tằng Phan, để nói với cô rằng, anh đã giữ lời hứa với cô, mang về chức vô địch ấy.

Anh đã đem về rồi.

Thế nhưng, cuối cùng, Thẩm Hi vẫn không lấy điện thoại ra mà chỉ thò tay vào túi, mò mẫm rồi rút ra một bao thuốc nhăn nheo, lấy ra một điếu thuốc.

Anh muốn gặp cô.

Nôn nao không thể chờ đợi.

Nhưng khoảng cách quá xa.

Thẩm Hi ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, nhìn làn khói trắng lơ lửng bay lên, khép hờ đôi mắt mệt mỏi, giả vờ như đang ngủ.

Sắp không thể kiềm chế bản thân.

Góc khuất của Thẩm Hi yên tĩnh và bình lặng, nhưng phòng nghỉ của WKY lại ngập tràn tiếng cười vui vẻ.

Nhị Bàn nhìn chiếc cúp - biểu tượng của danh dự - cười tít mắt, gương mặt tròn trịa như bị nụ cười ép chặt. Cậu ta chỉ thiếu nước nhào lên và hôn lấy hôn để.

“Ahhhhhhh! Chúng ta thật sự giành được chức vô địch MSI rồi! Trời ơi, đánh bại cả SGD luôn!!”

Nhị Bàn ôm chặt chiếc cúp không rời, khuôn mặt ngây ngất như đang trong mơ.

Cậu lẩm bẩm.

“Trời ạ, tôi là người đã đánh bại Thresh số một thế giới, là thành viên của đội tuyển số một thế giới, cứ như đang nằm mơ vậy.”

“Giấc mơ ngọt ngào ha ha ha ha!” Light cũng vui vẻ không kém.

Đội trưởng cũng bật cười, khoác vai Nhị Béo, phải cố gắng mới ôm hết được cậu, nở nụ cười có phần ranh mãnh.

“Sau này khỏi phải ngắm mấy bản sưu tập nữa nhé, cầm tiền thưởng này mà đi kiếm một cô bạn gái xinh đẹp siêu cấp luôn.”

Nhắc đến chuyện thoát khỏi hội FA, Nhị Bàn lại càng hớn hở, cười đến hở cả lợi.

Nhưng cậu vẫn làm ra vẻ kìm nén, liếc nhìn Thẩm Hi đang dựa vào góc kia rít thuốc, rồi hờn dỗi nói:

“Tôi nào nhanh như Thẩm Hi, ôm cúp này về là có thể đi tỏ tình rồi, đúng không?”

Thẩm Hi chẳng buồn đáp lại, thậm chí còn chẳng động đến mí mắt.

Nhị Bàn không chịu thua, lại nhấn mạnh thêm: “Phải không? Thẩm Hi, sau này có chị dâu thì nhất định phải giới thiệu cho bọn này đấy nhé.”

“Ừm, để xem là đại mỹ nhân nào đã ‘bắt cóc’ được người nổi tiếng nhất làng game của chúng ta chứ!” Cơ Trưởng cũng hiếm khi đùa giỡn như vậy.

Lúc này, Thẩm Hi mới lười biếng mở mắt, nhưng chẳng hề tỏ ra khó chịu. Anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đám đồng đội chẳng đứng đắn, không hề lên tiếng phản đối.

Hiển nhiên là ngầm đồng ý rồi.

Vui vẻ bận rộn với vô số lời mời hợp tác từ các nhãn hàng, Vu Thần vừa mệt vừa sướng. Nghe thấy câu chuyện, đầu óc anh đang chìm trong đống tiền hiếm hoi tỉnh táo lại đôi chút.

Ở một góc khuất không ai thấy, anh bĩu môi, trong lòng có chút thương hại cho đám người này không nhìn ra tình hình.

Chậc.

Đợi đến khi thấy được nhà tài trợ thật sự, không biết các cậu có còn dám gọi là chị dâu không?

Đoán là lúc đó, chân mềm nhũn, quỳ xuống gọi “bố” cũng nên.

Ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt bình thản, Nhan Phương rõ ràng đã nhìn thấy biểu cảm này của anh.

Nhan Phương bình thản liếc nhìn lại Vu Thần đầy mưu lược, cả hai cùng hiện lên một ánh mắt thấu hiểu.

Giữa lúc mọi người còn đang hân hoan vui mừng, Thẩm Hi lười nhác nghỉ ngơi, thì chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng nghỉ.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía người đang ngồi ở góc phòng.

Thẩm Hi, trước ánh nhìn của mọi người, hơi hé mắt, chậm rãi lấy điện thoại ra từ trong túi.

Nắm điện thoại trong tay, anh như sực nhớ ra điều gì.

Đôi mắt bình thường lãnh đạm, vô tư của anh bỗng mở to, lóe lên một tia chờ đợi rất mơ hồ.

Như thể anh đang chờ đợi một cuộc gọi từ ai đó đặc biệt.

Điều đó làm cho người vốn dửng dưng, tựa như thoát khỏi cõi trần như Thẩm Hi, bỗng trở nên gần gũi hơn, mang theo chút hơi thở của cuộc sống thường nhật.

Nhị Bàn ngồi gần anh nhất, trong một khoảnh khắc, cậu còn thấy tay của Thẩm Hi có chút run rẩy.

Chỉ là, sự run rẩy ấy quá nhẹ, cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Nhanh đến mức Nhị Bàn thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình nhìn nhầm không.

Chắc do nhìn máy tính nhiều quá, sinh ra ảo giác rồi??

Ngay lập tức, Nhị Bàn nghĩ đến "người trong lòng" thần bí mà Thẩm Hi vẫn tuyên bố chỉ là bạn bè.

Trên mặt cậu không khỏi hiện lên một biểu cảm khó chịu như thể vừa nuốt phải thứ gì kinh khủng.

Trời đất, loại người như thế này đáng bị lôi ra ngoài đánh một trận!

Người ta nói có sự nghiệp thành công, tình trường thuận lợi là kẻ chiến thắng cuộc đời...

Thể hiện tình cảm mà cũng phải khoe lộ liễu đến mức tát thẳng vào mặt đám bạn thế này sao!

Nhưng… sự thật lại khác xa với những gì Nhị Bàn đang tưởng tượng.

Sự mong chờ trong mắt Thẩm Hi tan biến ngay khi anh nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.

Anh cúi đầu, hàng mi dài dày rủ xuống, đổ bóng lên khuôn mặt, che đi những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào trong đôi mắt.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, không biết mệt mỏi.

Thẩm Hi lại không hề động đậy, như thể anh chẳng buồn nhấc máy.

Ánh đèn trắng chói chang rọi xuống từ trên đầu, chia đôi khuôn mặt của Thẩm Hi thành hai phần: một nửa sáng, một nửa tối.

Tiếng chuông kéo dài khiến đồng đội cũng ngạc nhiên nhìn anh.

Thẩm Hi chẳng bận tâm.

Vẻ thư thái trên gương mặt anh vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh lùng như băng giá.

Anh bấm nút nhận cuộc gọi, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

……

☆ Tác giả: Haha, hôm nay tôi đã chạy cả ngày nên rất mệt. Chương truyện mười ngàn chữ sẽ chia làm hai phần. Phần hai sẽ được đăng vào lúc sáu giờ chiều như thường lệ. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành và để vào kho lưu trữ, vì ngày mai còn phải bắt tàu nữa, cảm thấy chóng mặt quá.

Tôi thấy các bạn có nhiều ý tưởng thú vị, nhưng cũng không ép buộc đâu, chỉ cần đọc bình luận của các bạn là tôi vui rồi. Hẹn gặp lại ở phần hai nhé!

☆ Tên tướng LoL: Cassiopeia - 蛇女 (xà nữ), Gragas - 酒桶 (tửu thống)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv